Phó Mặc Tranh bị anh trêu, cảm thấy vừa thẹn vừa giận, kiểm tra vé máy bay xong, cô vội liền chạy vào cầu ở chỗ hành lang đăng ký, Lâm Bạc Thâm chân dài, chỉ bước vài bước thôi đã bắt cô lại, ôm chầm lấy cô: “Anh thích đồ tham ăn”
*“.. Lâm Bạc Thâm!”
Người này… Chẳng biết ăn nói gì cả!
Buổi chiều hôm đó rất đẹp, ngay cả làn gió nhẹ thổi qua cũng thoang thoảng hương vị ngọt ngào.
Rất nhiều năm sau, Phó Mặc Tranh mới biết, hóa ra để có thể ngồi chung một chuyến bay về Bắc Thành với cô, Lâm Bạc Thâm đã làm việc liên tục hai ngày hai đêm, thậm chí trước khi lên máy bay còn phải đi gặp khách hàng.
Lâm Bạc Thâm luôn dùng cách riêng của mình để yêu cô. Đúng là yêu!
Hai giờ sau, đến sân bay Bắc Thành kịp lúc.
Sau khi lấy hành lý, Lâm Bạc Thâm và Phó Mặc Tranh vừa đi đến cửa sân bay thì di động của Phó Mặc Tranh đổ chuông.
Điện thoại hiển thị người gọi, là Cố Đình Xuyên.
“Alo, Đường Đậu, cậu hạ cánh chưa? Tớ theo lệnh của chú Phó và dì Mộ đến đón công chúa nhỏ của chúng ta về nhà. Cậu đang ở cửa ra số mấy?”
Phó Mặc Tranh theo bản năng quay sang nhìn Lâm Bạc Thâm, nói: “Cửa số ba, mau qua đây”
“Được, cậu chờ tớ”
Ra khỏi cửa số ba, Phó Mặc Tranh vừa liếc mắt đã trông thấy Cố Đình Xuyên dựa người đợi trên chiếc xe Maserati màu xanh, vô cùng tao nhã.
Phó Mặc Tranh đưa tay che mặt, tên này không thể khiêm tốn một chút sao?
Cùng lúc đó, Cố Đình Xuyên đang dựa người trên xe cũng nhìn thấy Phó Mặc Tranh, đứng bên kia đường giơ tay vẫy vẫy cô: “Đường Đậu!
Bên này!”
Phó Mặc Tranh nói với Lâm Bạc Thâm: “Đó là bạn lớn lên từ nhỏ của em. Cậu ấy biết em trở về, ba mẹ liền nhờ cậu ấy tới đón em”
Ánh mắt Lâm Bạc Thâm lạnh lùng, không thể hiện ra cảm xúc vui giận gì, chỉ bình tĩnh nói: “Có người đến đón em rồi, anh không tiễn em về nhà nữa”
Cố Đình Xuyên từ bên kia đường chạy sang, thấy Phó Mặc Tranh liền ôm cô một cái thật chặt.
“Đường Đậu, tớ cứ tưởng cậu chết rồi cơ. Cho tớ ôm cái nào”
Cố Đình Xuyên ôm cô rất chặt, cô không tài nào đẩy ra được: “Đình Xuyên, trước tiên cậu buông tớ ra đã.”
Lâm Bạc Thâm đứng một bên đáy mắt đã đóng băng.
Cố Đình Xuyên cười buông cô ra, cầm lấy túi hành lý nhỏ trong tay cô, lúc này mới phát hiện còn có một người đi cùng nữa.
“Đường Đậu, anh ta là…”
“Anh ấy là Lâm Bạc Thâm, nghiên cứu sinh năm ba của trường bọn tớ” Phó Mặc Tranh vội lên tiếng giải thích.
Sau khi cô đơn giản giới thiệu danh tính của Lâm Bạc Thâm, băng ở đáy mắt Lâm Bạc Thâm kết lại càng dày hơn.
Cố Đình Xuyên đưa tay về phía anh: “Chào anh, tôi là bạn chơi từ nhỏ kiêm chồng tương lai của Đường Đậu, Cố Đình Xuyên”
Phó Mặc Tranh trừng to mắt vẻ không thể tin nhìn cậu ta: “Cậu nói linh tinh gì vậy?”
“Cái gì mà linh tinh, đây là sự thật”
Trong lúc hai người đang cãi nhau, Lâm Bạc Thâm đã xách túi, xoay.
người rời khỏi lối ra sân bay.
Lúc Phó Mặc Tranh định xoay người đuổi theo thì Cố Đình Xuyên đã nắm lấy tay cô đi kéo về phía xe: “Đi xa rồi, chú Phó và dì Mộ đang đợi chúng ta về ăn cơm đấy”
Phó Mặc Tranh bị Cố Đình Xuyên kéo sang bên cạnh xe nhưng vẫn quay đầu nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của Lâm Bạc Thâm.