Vợ Yêu Của Thiếu Tá

Chương 111: Buồn Nôn




Nghe Storm nói vậy Ngọc Vũ Văn càng thêm phẫn nộ, vì ông biết những gì Storm nói đều đúng. Thế nhưng ông cũng hiểu rất rõ, với năng lực hiện giờ của ông, muốn đối phó với Lôi Lạc Thiên thì chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.Mặc dù Lôi Lạc Thiên đã rút lui rời khỏi giới hắc đạo, nhưng thế lực của Lôi Lạc Thiên không thể lường, chỉ cần một cái bún tay của Lôi Lạc Thiên cũng có thể khiến ông chết một cách thần không hay quỷ không biết.Người ta có câu;"Một ngày là lão đại, thì suốt đời cũng là lão đại."Không phải nói rửa tay gác kiếm gian hồ là xong.

Bị Storm nói trúng tim đen, Ngọc Vũ Văn giận quá gầm lên.

- Trả thù một người không nhất thiết phải giết họ, mà phải từ từ hành hạ người họ yêu thương nhất, đó mới là đỉnh cao của việc trả thù.Ha....ha....ha......."

Giọng cười điên dại của ông ta khiến Storm, Kỳ Sơn và Nhất Minh nổi cả da gà.Ông ta đã bị thù hận làm mờ đi lý trí, trong mắt ông ta lúc này chỉ có việc trả thù.

Ba người không biết tiếp theo Ngọc Vũ Văn sẽ làm gì.

Nhất Minh nhìn Storm và Kỳ Sơn nói.

"Ông ta điên rồi!"

Ngọc Vũ Văn nhìn gương mặt lo lắng nhưng cố toả ra bình tĩnh của ba người, trong lòng ông càng thêm hưng phấn, ông nhìn Dương Minh Huy.

- Mau!Tiêm cho hắn ta thêm một liều thuốc độc.

Ngọc Vũ Văn vừa buông ra mệnh lệnh, Storm lập tức lao về phía của Dương Minh Huy, muốn chặn hắn lại. Storm vừa cử động một loạt tiếng súng vang lên." pằng...pằng.....pằng...."

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, mấy mươi viên đạn lập tức bắn thủng mặt đất dưới chân Storm, để lại những lỗ tròn nhỏ nhìn thật khó coi.Storm phản ứng cực kỳ nhanh, cô lui mình về phía sau tránh đạn.

Nhất Minh hốt hoảng lên tiếng.

- Cẩn thận.

Vừa nói Nhất Minh vừa vươn tay kéo Storm về phía sau, Nhất Minh dùng thân mình che trước mặt Storm.Nhất Minh không màn đến tính mạng của mình, vì anh biết Storm chính là tính mạng của Lôi Lạc Thần.Nếu Lôi Lạc Thần tĩnh lại không thấy Storm, anh chỉ sợ cái mạng nhỏ này của anh sẽ không giữ được.

Storm bị hành động che chở này của Nhất Minh làm cho bất ngờ, nhưng ngây lập tức cô đẫy Nhất Minh sang một bên.Storm không quan tâm đến những viên đạn chết tiệt kia, điều duy nhất trong lòng cô bây giờ chính là Lạc Thần.Dương Minh Huy nhìn Thẩm Thanh, Thẩm Thanh liền hiểu ý, cô vươn tay cầm lấy cái cặp táp màu đen, đang được tên thuộc hạ của Ngọc Vũ Văn cẩn thận cầm lấy, Thẩm Thanh thận trọng đem cặp táp đến bên cạnh của Dương Minh Huy.Thẩm Thanh mở cặp táp màu đen ra, hiện ra trước mắt của mọi người là một ống kim tiêm, bên trong chứa một loại chất lỏng trông suốt.Dương Minh Huy vươn tay cầm lấy ống kiêm tiêm trong cặp táp ra, hắn bước tới bên cạnh của Lôi Lạc Thần. Lúc này Lôi Lạc Thần vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, không có dấu hiệu tĩnh lại.Nhìn thấy Dương Minh Huy chuẩn bị tiêm thứ gì đó vào cánh tay của Lôi Lạc Thần, Storm hoảng hốt kêu lên.

- Dương Minh Huy, xin hãy nghĩ tình lần trước chúng tôi tha cho anh , hãy dừng tay lại.Nếu anh chịu tha cho Lạc Thần, anh muốn tôi làm cũng được.

Dương Minh Huy nhìn Storm, không biết vì quá lo lắng cho Lôi Lạc Thần hay sao, mà sắc mặt của Storm lúc này trắng bợt, khó coi vô cùng.

Dương Minh Huy nhìn Storm, đau xót nói.

- Nếu không phải vì các người, thì mẹ tôi sẽ không chết.Cô còn có mặt mũi cầu xin tôi tha cho hắn ta sao?

Vừa nói xong hắn không do dự ghim cây kiêm tiệm vào động mạch tay của Lôi Lạc Thần.

- Đừng............

Storm gầm lên trong đầu đớn, cô rút khẩu súng Truy Hồn trong thắc lưng ra không ngừng nã đạn.

- pằng .... pằng .....pằng.....

Hành đòng của Storm nhanh đến nỗi người của Ngọc Vũ Văn không kịp phản ứng, đến khi họ ý thức được chuyện gì đang diễn ra thì Storm đã giết chết ba người của bọn họ.

Nghe được tiếng súng chối tai, theo phản ứng tự nhiên Dương Minh Huy khơm người tránh đạn.Hắn nhanh trí trốn ở phía sau giường bệnh của Lôi Lạc Thần, vì hắn biết Storm sẽ không dám nã đạn về phía của Lôi Lạc Thần.Trong lúc này Lôi Lạc Thần nằm trên giường bệnh, sắc mặt đau đớn, thân thể không ngừng co giựt, chất độc đã ngắm vào cơ thể của Lôi Lạc Thần.

Dương Minh Huy nhìn thấy Lôi Lạc Thần bị chất độc dầy vò, đáng lẽ ra hắn phải cảm giác sung sướng nhưng không hiểu vì sao trong lòng hắn lại cảm giác hụt hẳn vô cùng.

Thuộc hạ của Ngọc Vũ Văn bất đầu bắn trả, Storm, Nhất Minh và Kỳ Sơn thành thạo tránh đạn.Ba người phối hợp vô cùng ăn ý, Nhất Minh phòng thủ, còn Storm và Kỳ Sơn tấn công.Từng tên thuộc hạ của Ngọc Vũ Văn ngã gục, thế nhưng không hiểu vì sao càng lúc càng xuất hiện nhiều người hơn.Năng lực của ba người không ai có thể bì.Chỉ có đều ba người chọi với hai mươi mấy người, nên tình hình không thể khống chế.Cao Huy không có ý định tấn công Storm, hắn nghiêm túc đứng trước mặt của Ngọc Vũ Văn tay cầm chặt khẩu súng thận trọng bảo vệ ông ta.Ngọc Vũ Văn nhìn thấy Storm, Kỳ Sơn và Nhất Minh, y như mấy con chó ghẻ bị dồn vào đường cùng, hắn vui vẻ vô cùng.

- Cao Huy giải quyết hết bọn họ cho ta, ta không muốn một ai còn sống sót rời khỏi nơi này.

Cao Huy nhìn Ngọc Vũ Văn gật đầu nhận lệnh.Hắn nhìn đám thuộc họ, ra hiệu cho họ hủy diệt toàn bộ.Dù có làm nỗ tung nơi này, Lôi Lạc Thần và Storm cũng phải chết tại đây.Họ bao vây Storm, Kỳ Sơn và Nhất Minh dồn ba người vào một gốc của nhà kho, ba người bị dồn sát vào bức tường không còn đường lui.Trong lúc mười mấy khẩu súng chuẩn bị bắn vào người Storm.Giọng nói kêu ngạo của Storm vang lên.

- Cao Huy, ngươi đừng quá đặc ý, tôi sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn thân!

Nghe Storm nói vậy, hắn nhếch môi cười kinh thường.Chết đến nơi rồi còn mạnh miệng.Gương mặt đầy vẻ đắc ý của Cao Huy, không hề lay động, hắn nhìn Ngọc Vũ Văn.Ngọc Vũ Văn tâm địa tàn ác, ông muốn xem cảnh hai anh em họ tương tàn.Ông xoay mặt lại nhìn Dương Minh Huy.

- Ngươi còn chần chờ gì?Sao không mau xuống tay ngay!

Dương Minh Huy cầm khẩu súng trên tay, hắn chậm rãi đến gần Storm, tay thản nhiên lên đạn.

Storm nhìn một vòng xung quanh, lúc này họ đã bị dồn đến con đường cùng, không còn lối thoát.Cô thầm quan sát một vòng, trong lòng tính toán một cách cận kẽ.Một mình cô thì còn có thể thoát được, thế nhưng bây giờ cô còn phải bảo vệ cho Kỳ Sơn và Nhất Minh.Vì Lạc Thần cô không thể để Kỳ Sơn và Nhất Minh, bị chút tổn thương gì.Mặc dù Lạc Thần không nói thẳng ra, nhưng cô thừa biết Lạc Thần xem trọng nhất là hai người bạn này.Storm nhìn Dương Minh Huy bằng ánh mắt kiêng định.

- Dương Minh Huy, nếu anh không dừng lại hành động điên rồ này, thì đừng trách tôi độc ác.Tôi sẽ khiến anh chết một cách thê thảm nhất.

Dương Minh Huy nhìn thẳng vào mặt Storm, ngọn lửa hận thù đã hiện rõ trong ánh mắt của hắn ta.

Không hiểu vì sao khi Dương Minh Huy nhìn Storm, hình ảnh của mẹ hắn lại hiện ra trước mặt hắn ta.Bà đứng bên cạnh nói với hắn rằng.

"Con ngoan, con phải trả thù cho mẹ."

Dương Minh Huy cất lên những tiếng cười giòn tai.

- Ha ha ha ha......

Trong tiếng cười của hắn ta, Storm nghe ra được sự thê lương đến tột cùng.

- Chết?Cái chết đối với tôi, đã không còn đáng sợ nữa rồi.

Nghe Dương Minh Huy nói vậy Storm hết hy vọng đối với hắn ta.Cô muốn tiêu diệt những kẻ hại Lạc Thần, nhưng còn về phần Dương Minh Huy, dù sao trong người hắn đang chảy dòng máu của người nhà họ Mạnh, nên cô không nỡ xuống tay.Kỳ Sơn nhìn ra sự đắn đo trong ánh mắt của Storm, anh nhích người đến gần Storm nói nhỏ.

- Storm, cẩn thận.

Nghe được lời nhắc nhỡ của Kỳ Sơn, Storm mới giật mình bình tĩnh.Vì Lạc Thần cô không thể mềm lòng. Tay Storm bất đầu cầm chặt khẩu súng Truy Hồn, cô nghiến răng chuẩn bị phản kích.Đột nhiên từ dạ dày của Storm truyền đến một cảm giác buồng nôn.Cảm giác khó chịu đến thật đột ngột, khiến Storm không biết phải phản ứng như thế nào. Cô cố dằn xuống cơn buồng nôn, trong lòng không biết chuyện gì đang xảy ra.Nhìn thấy sắc mặt xanh xao của Storm, Kỳ Sơn lo lắng hỏi.

- Storm, em có sao không?

Đột nhiên cảm giác buồng nôn lại càng thêm mãnh liệt hơn, xém một chút cô đã không kiềm được nữa.Storm khó hiểu nhìn xung quanh, muốn tìm ra lý do gì.Lúc này nhìn thấy máu chảy ra nhượm đỏ cả cánh tay trái của Kỳ Sơn, Storm hốt hoảng lên tiếng.

- Kỳ Sơn, anh đã trúng đạn?

Kỳ Sơn nghe Storm nói vậy, anh nhìn xuống cánh tay của mình đáp.

- Không sao, chỉ bị thương ngoài dạ.