- nếu các con không chê có thể làm ngay tại đây được mà. Phòng cũng đã chuẩn bị từ lâu.
- mau vậy mẹ.
- phải nhanh nhanh để có cháu cho mẹ bồng chứ em yêu.
Cô nhìn hắn dỗi
- anh còn nói nữa. Đừng thêm dầu vào lửa.
- anh có thêm dầu vào lửa gì đâu.
- còn không. Sao cứ khăng khăng muốn em phải làm chuyện đó với anh 1 lần nữa. Em không muốn.
- mỗi lần làm xong là có thể em đau nhức hết.
- đừng giận. Anh sẽ nhẹ lại với em mà.
- anh đừng có nói dối. Em nói rồi không là không. Chuyện sinh con tính sau đi.
- làm sao mà được kia chứ.
- sao thế. 2 đứa đã làm rồi sao ?
- đã hơn 3 lần rồi ạ.
Cô đánh vào vai hắn ngại ngùng cắn môi
- 3 lần rồi ư ? Mỗi 1 lần là bao nhiêu.
- mẹ đừng nói nữa mà.
Cô đỏ mặt đứng dậy đi về phòng
- em ấy giận rồi kìa.
- chúng ta quá lố rồi đó.
Nghe chồng mình nói thế bà bật cười nhẹ
- để con lên dỗ vợ con.
- ừ ừ con đi đi.
Thật chất vừa nãy họ chỉ là thông đồng với nhau để chọc ghẹo cô mà thôi. Bởi vì yêu tinh này luôn phá phách và nghịch ngợm người khác nên họ cũng chỉ đùa cô 1 chút thôi
- vợ à. __ Đẩy he hé cửa vào nhìn
Thấy vợ mình đang ngồi trên giường lưng thì xoay về trước mặt mình. Hắn khẽ đẩy nhẹ cửa đi vào
Bước tới chỗ giường ngồi kế cô
- vợ à giận anh sao ?
Vẫn im lặng không trả lời. Hắn vòng tay qua eo cô kéo coi lại gần ôm vào lòng
- làm gì vậy hả ? Buông em ra.
- vợ là đang dỗi anh sao ? Đừng dỗi anh nữa anh sai rồi .
- buông ra.
- tha cho anh. __ Hôn nhẹ lên trán cô
- hứ anh đi ra ngoài đi. Em giận anh rồi. Lúc nào cũng bắt nạt em.
- anh đâu có.
- còn không ? Nếu không chứ khi nãy là gì. Anh và mẹ thông đồng nhau bắt em phải sinh con.
- ưm vậy chứ em không muốn có bảo bối hay sao ?
- không phải là em không muốn có. Mà là chúng ta còn trẻ mà. Vẫn còn quá sớm em chỉ mới 20 tuổi anh thì 21 có bảo bối bây giờ có phải là quá sớm hay không ?
- quá sớm thì đã sao kia chứ ? Nó không quan trọng. Miễn là em muốn anh và em sẽ cố gắng thêm nữa, vả lại mẹ cũng muốn có cháu để bồng kia mà.
- em biết chứ. Nhưng cảm giác mang thai rất khó chịu. Sinh con cũng rất đau em rất sợ.
- không sao đâu. Anh biết nhưng chỉ 1 thời gian thôi không lâu đâu. Anh sẽ bên em mà.
- em biết nhưng em vẫn chưa chuẩn bị tinh thần. Cho em 1 chút thời gian được không ?
Hắn cứ cố gắng nói bao nhiêu khuyên cô bao nhiêu thì cô vẫn cứ từ chối nói lại bấy nhiêu
Hắn cũng không nói nhiều nữa. Nếu như cô đã không muốn có em bé sớm vậy thì hắn cũng không muốn ép buộc cô. Khi nào cô muốn có cũng được
- ừm vậy thì thôi. Cứ theo như lời em nói đi. Chúng ta còn trẻ muốn có con khi nào chẳng được. Em không muốn có con sớm anh cũng không ép làm gì.
Hắn nói với giọng không lạnh cũng không nhạt với cô. Giọng nói rất bình thường. Nhưng lại có chút là không vui mà buồn
Hắn buông cô ra
-Ngôn Hy à.
Không trả lời cô mà đứng dậy mở cửa đi ra ngoài
- " anh ấy giận mình sao ? "
Thấy hắn từ trên lầu đi xuống. Bà mới đi tới hỏi han
- sao hả ? Con bé có hết giận chưa ?
Hắn gật đầu thay vì nói
- sao mà từ phòng con bé đi ra mà ủ rủ vậy hả ?__ Triệt đi tới
Hắn không nói gì cả. Thời gian trôi qua cũng đã 8h mấy. Hắn cùng cô tạm biệt mọi người và về nhà
Suốt 1 quãng đường không ai nói 1 câu. Thấy không khí yên ắng đến khó chịu cô mới chủ động lên tiếng
- a Hy à tối nay về anh sẽ đi ngủ sớm hay là về thư sách làm việc tiếp.
- tối nay em ngủ trước. Anh còn phải làm việc khuya ngủ hơi trễ.
Vừa nói vừa chăm chú lái xe. Cô chỉ gật đầu 1 cái rồi im lặng tiếp. Lâu lâu cô có len lén liếc mắt qua nhìn hắn. Nhưng hắn quá lạnh, chẳng thèm nhìn cô dù chỉ 1 cái mà chỉ chăm chú lái xe
- " sao mà cứ im lặng. Mở miệng ra nói chuyện với em đi chứ ! "
- mặt anh dính cái gì sao ?
Thấy cô cứ nhìn mình không rời mắt hắn mới cất tiếng hỏi. Nghe thấy hắn hỏi cô giật mình
- đâu....kh...không có.
Cô lấp ba lấp bấp. Hắn không nói gì nữa mà vẫn tập trung lái xe. Thấy vậy cô cũng bình tĩnh lại
Bầu không khí lại trở nên yên ắng đến chán ngắt. Cô hơi chán nản nhìn ra cửa sổ
- " chẳng lẽ giận mình thật rồi sao ? "
Cô thở dài. Thấy cô thở dài hắn khẽ liếc mắt nhìn cô sau đó cũng quay trở lại việc lái xe tiếp mà không nói gì.
-------------
Biệt thự Bạch gia
Về đến nhà cũng đã 9h đúng. Cô sau khi tắm xong thì mở cửa đi ra ngoài
Nhìn căn phòng rộng rãi chỉ có mỗi cô ra thì không còn ai khác. Đi tới chiếc giường kingsize mà ngồi xuống dùng khăn lông lau tóc
- haz mệt thật. Đúng là không có nơi nào sướng hơn bằng nhà mình mà.
Nhìn qua đồng hồ cũng đã 9h20
- " không biết đã làm xong việc chưa nữa. Nằm đợi vậy "
Tích tách tích tách. Cô nằm hắn từ nãy đến giờ cũng đã 10h30 mà vẫn không thấy hắn
Không đợi mẫu đứng dậy qua thư phòng xem thử
Đứng trước phòng làm việc của hắn. Cô đẩy nhẹ cửa đi vào
- Hy.
Thấy hắn vẫn đang ngồi làm việc cô liền gọi hắn
Nghe tiếng cô hắn mới ngước mặt lên nhìn
- Nghi nhi em chưa ngủ hay sao ?
- ưm em đợi anh mà. __ Đi tới chỗ hắn
- đợi anh làm gì ? Chẳng phải anh đã dặn rằng đi ngủ trước khỏi phải đợi anh hay sao ?
- người ta là không ngủ được nên cố tình đợi anh ngủ cùng vậy mà cũng bị anh mắng. __ Cô bĩu môi ra vê có chút hờn hắn
Hắn cười nhẹ. Ôm lấy eo cô và kéo cô ngồi xuống đùi mình mà ôm vào lòng
- không mắng em. Cưng chiều em chưa hết sao mà mắng được. __ Hôn nhẹ lên môi cô
- hihi. __ Cô cười tinh nghịch nhìn hắn
- tiểu yêu tinh.__ Chấm nhẹ lên mũi cô ra vẻ cưng chiều
- có đói không ? Muốn ăn tối gì không ?
- hông có đói. Em chỉ lo cho anh thôi. Anh làm việc khuya thế này có đói không ?
- làm việc khuya thế này dĩ nhiên là đói rồi.
- vậy anh muốn ăn gì ?
- ăn em đó.
- không đùa. Đàng hoàng đi. Muốn ăn gì em nấu cho.
- anh đùa em thôi. Anh không đói.
Cô chu môi ra vẻ muốn bắt đầu dỗi. Đáng yêu làm sao cô cứ như con nít ấy. Hắn thấy thế không khỏi nhịn cười. Chụp lấy môi cô mà cắn nhẹ lên
- a đau em. Sao cắn môi em.
- đáng yêu quá đi vợ à. __ Nhéo má cô
- đau. Không chơi với anh nữa.
- bảo bối à anh đùa em mà. Em dễ thương quá thôi.
Hôn lên má cô
- ngoan anh thương.
- anh có giận em không Hy ?
- chuyện gì ? Anh không có giận bảo bối.
- " anh ấy không phải giận mình. May thật. "
- cũng không còn sớm nữa gần 11h rồi. Đi ngủ thôi bảo bối.
- dạ. __ Cô cười
Rồi cùng hắn đứng dậy về phòng đi ngủ...
-----------
- Hết Chap 45
❤❤❤