Cô ta ngông cuồng. Kiêu ngạo
- ái chà chà xem ra vụ này căng à nha. Có nên ra mặt hay không đây. __ Tấn Dương nhìn Phong
- chờ thêm 1 chút rồi xem sao. __ Phong
Tấn Dương cũng không nói gì sau đó lại quan sát tiếp
Có 2 tên áo đen đứng chắng trước mặt cô. Cô mặc kệ vẫn đi tiếp thì có 1 tên to gan dám đụng vào người cô
Theo phản xạ. Cô nhanh chóng làm theo động tác khi nãy. Cô bẻ tay tên đó ra đằng sau sau đó dùng chân đạp tên đó 1 cái
Tên đó chưa kịp phản ứng gì. Bị cô đá 1 cú ngay sau lưng mất đà mà ngã vào bàn
- cô có phải là muốn gây sự với tôi.
- tôi chỉ là không thích ai chạm vào mình mà thôi.
Cô ta bắt đầu tức giận
- 2 vị tiểu thư bớt giận đi nào. Đừng làm loạn như vậy chứ.
Họ quay lại nhìn Tấn Dương và Phong đi tới
" Tấn Dương và Hàn Lãnh Phong ? "
- Uông tiểu thư chào cô. __ Tấn Dương
- thì ra là Chủ tịch Tần và chủ tịch Hàn đây sao. __Tô Liên
- có chuyện gì sao. 2 vị tiểu thư. __ Tấn Dương
- cô ta đánh người của tôi bị thương không chịu xin lỗi. Cô ta muốn gây sự với tôi.
- người gây sự trước là người của cô vậy hà cớ gì chúng tôi phải xin lỗi. __ Lucy
- đã làm sai mà còn không biết nhận lỗi ư. __ Tô Liên
- sai là ở cô muốn trách người khác ư ?
- im miệng. Chưa đến lượt cô lên tiếng lấy quyền gì mà xen vào khi bổn tiểu thư đang nói chuyện.
- quyền. Cô cấm tôi sao ? Tiểu Thư.
Cô ta tức giận
- bình tĩnh bình tĩnh đã nào. Ở đây là quán bar đó. Cô cũng biết đây là chỗ của Ngôn Hy rồi kia mà. Nể mặt cậu ta xíu đi. __ Tấn Dương
" phải rồi ha. Mém xíu nữa quên. Đây là quán bar của anh Hy mà. "
- " cô ta và Hy quen biết nhau ư ? "
- được. Nhưng chuyện chưa kết thúc đâu. Chúng ta đi.
Nói xong cô ta cùng người của mình đi về
- mọi chuyện xong xuôi.
- cảm ơn.
- cần gì cảm ơn kia chứ. __Tấn Dương
Cô không nói gì quay lưng bỏ đi. Lucy và Triệt đi theo
- được rồi xong chuyện. Này.
- Tần thiếu cậu có gì căn dặn.__ Anh phục vụ
- dọn dẹp bãi chiến trường này đi. Sạch sẽ vô đó.
- dạ dạ. __ Anh phục vụ
- có nên nói chuyện này cho cậu ta biết hay không.__ Phong
- dĩ nhiên là có rồi. __ Từ khi nào Tấn Dương đã cầm điện thoại trên tay
Bấm số gọi điện cho hắn
-----------
NewYork lúc 10h5
Hắn đang ngồi làm việc thì Tấn Dương gọi đến. Liếc mắt nhìn qua sau đó lướt nhẹ qua màn hình
- có chuyện gì sao ?
Giọng nói bên đầu dây kia lạnh lùng
- uầy sao cậu lạnh lùng thế. Gọi hỏi thăm 1 chút cũng không được hay sao ? __ Tấn Dương
- nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy.
- khoan khoan. Bộ cậu không muốn nghe chuyện về vợ của mình hay sao ?
- chuyện gì ? __ Hắn hơi nhíu mày khi nghe anh nói thế
- biết ngay là nói đến vợ cậu là cậu liền như thế mà.
- đừng nhiều lời. Vợ tôi làm sao ?
- vợ cậu bình thường không sao. Nhưng mà cô ấy đi bar chơi với 1 cô gái có cả anh trai luôn.
" Hiên Viên Triệt "
- vừa nảy còn có xung đột với tiểu thư của Uông gia nữa.
- chuyện xảy ra lúc nào. Chuyện gì ?
- không rõ. Cô ta nói cái gì mà vợ cậu đánh thương người cô ta không chịu xin lỗi nên không cho đi.
Hắn im lặng không nói gì
- vậy bây giờ làm sao ?
- cứ để đó. Nếu cô ấy sai thì để cô ấy tự giải quyết.
- cứ nghĩ cậu sẽ giúp vợ mình kia chứ. Ai ngờ.
- nếu không có chuyện gì nữa thì đừng gọi tôi. Tôi rất bận.
Nói xong anh cúp máy
- cái tên này. Biết thế không gọi cho cậu rồi. __ Tấn Dương
Phía cô. Cô đã về đến nhà. Triệt và Lucy định ở lại ngủ cùng cô vì sợ cô sẽ buồn nhưng cô đã từ chối và mỉm cười nói không sao bảo họ chứ yên tâm về đi
Họ cũng không nói gì. Cô chào tạm biệt sau đó vào nhà thì họ cũng về luôn
Cạch. Mở cửa phòng tắm bước ra
- tắm xong thật là dễ chịu quá đi.
Mệt mỏi ngồi xuống giường
- mấy giờ rồi nhỉ ?
Ngước mặt lên nhìn đồng hồ thì thấy đã 11h đúng. Nhìn khung ảnh có hình mình và hắn đã chụp lúc đi chơi cô lại cảm thấy nhớ hắn nhiều hơn
" không biết đang làm gì nữa. Đã ăn gì chưa ? "
Không nghĩ nhiều. Với lấy chiếc điện thoại ở trên bàn bấm số và gọi cho hắn
Phía hắn. Hắn vẫn đang chăm chỉ ngồi làm việc thì bất ngờ điện thoại lại đổ chuông
" lại ai nữa đây. Phiền thật. "
Cầm điện thoại lên thì thấy trên màn hình điện thoại có ghi 1 chữ vợ trên đó
Thấy cô gọi đến tâm trạng hắn bỗng dưng tốt hẳn lên. Nhấc máy nghe
- chưa hết 1 ngày mà đã nhớ anh rồi sao ?__ Hắn châm chọc
Cô vì nhớ hắn. Muốn được nghe giọng hắn và muốn gọi hỏi thăm thì mới vừa gọi đến là hắn đã trêu ghẹo cô rồi
- là...làm gì có. __ Cô ngại nói qua điện thoại
- chứ sao nào ?
- em muốn gọi hỏi thăm anh 1 chút thôi mà. Bộ không được hay sao ?
- vợ gọi hỏi thăm anh đó sao ? Thật không đó.
- thật. Không tin thì mặc anh. Hứ biết thế ngay từ đầu chẳng gọi anh làm gì. Cứ mặc anh ở bên NewYork làm gì vẫn hơn.
- giận anh rồi sao ?
- phải đó. Giận rồi. Em quan tâm anh vậy mà chẳng được gì lại còn bị anh nghi ngờ lòng tốt của em nữa chứ.
- đừng giận anh nữa. Anh xin lỗi, chỉ đùa với em 1 chút thôi mà.
- đùa gì mà chẳng vui chút nào cả.
Hắn cười nhẹ
- được rồi đừng giận anh nữa. Xin lỗi bảo bối mà.
- tha cho anh đó.
- bảo bối của anh, em đã ăn tối chưa ?
- em vừa mới ăn xong rồi.
- làm gì mà ăn trễ quá vậy huh ?
- thì tại em vừa mới đi chơi cùng anh hai và Lucy về mà. __ Cô cười cười
- đi chơi ? Vậy có vui không. Đi ở đâu ?
- ừm rất vui còn đi ở đâu hả. Không nói cho anh biết đâu.
" em không nói anh cũng đã tự mình biết. Đợi khi về nước em sẽ không yên với anh đâu vợ à. "
- em không nói cũng không sao.
- anh ăn gì chưa Hy ?
- anh chưa ăn. Tí nữa anh mới ăn sau.
- vâng. __ Cô cười
Cười không lâu nụ cười liền từ từ vụt tắt. Đột nhiên cô cảm thấy rất buồn. Rất cô đơn...
Thấy phía bên đầu dây kia không trả lời, yên tĩnh hẳn lên. Hắn mới thấy lạ...
------------
- Hết Chap 38
❤❤❤