Sáng hôm sau, khi cô thức dậy thì thấy toàn thân đau nhức, cô chửi thầm anh
- Đồ dã thú, phụ nữ mang thai mà hắn cũng không tha
Từ đâu xuất hiện, anh ôm trọn thân cô vào trong lòng, nói thầm vào tai cô
- Anh chỉ không tha cho em thôi
Cô quay lại lấy tay đánh vào ngực anh, anh nhìn cô như một con mèo bé nhỏ trong lòng thì ôm cô chặt hơn, cô không còn cách nào có thể giãy dụa nữa, ngoan ngoãn để anh ôm rồi đưa mắt nhìn quanh căn phòng. Cô thấy hai chiếc vali được xếp ngay ngắn ở góc phòng. Tô Hạ Dương đẩy anh ra nói nhẹ
- Sao lại xếp vali ra vậy. Đã phải về rồi sao?
- Vợ à, anh sẽ đưa em đến một nơi mà anh rất muốn tới
- Là nơi nào vậy? - Cô thắc mắc nhìn anh
- Em sẽ sớm biết thôi. Bây giờ thì ra ngoài ăn sáng đi rồi còn lên đường. - Anh nhéo lấy cái mũi nhỏ xinh của cô rồi giục cô. Cô miễn cưỡng rời khỏi giường với cái thân đau nhức. Xuống phòng ăn, mùi thức ăn xông vào cánh mũi cô khiến cô thấy buồn nôn và chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Nhìn vợ anh ốm nghén anh không đành lòng, đến bên và vuốt lưng cho cô. Anh bế cô đến ghế sofa, đặt cô ngồi xuống rồi bước vào bếp nấu cháo cho cô. Một bát cháo thịt băn được anh bê ra. Anh là tổng giám đốc tập đoàn lớn mà cũng biết những thứ này sao, cô khá thắc mắc.
- Hồi anh đi du học cũng tự mình vào bếp - Như thấu hiểu những gì cô suy nghĩ, anh giải thích cho cô nghe. Cô lười biếng liếc bát cháo rồi gục đầu vào vai anh
- Anh đút cho em ăn đi
Anh nhìn cô yêiu chiều nói
- Nhìn em kìa, sắp làm mẹ rồi mà nhõng nhẽo như một đứa trẻ vậy, để ông chồng yêu quý này phục vụ em.
Anh nói rồi bưng bát cháo lên và đút cho cô ăn. Hai người ăn sáng xong thì lên xe ô tô. Chiếc xe quay trở lại sân bay, cô chán nản nói
- Xa vậy ư
Anh nhìn cô, khóe môi hơi nhếc lên. Anh nắm đôi bàn tay nhỏ bé của cô và lôi lên máy bay. Sau vài giờ đồng hồ ngồi trên máy bay, cuối cùng nó cũng chịu hạ cánh. Bờ biển Brazil hiện ra trước mắt, cô bất chợt đưa tay lên xoa nhẹ thái dương rồi ôm đầu kêu đau. Anh nhìn cô lo lắng rồi đưa cô về biệt thự và gọi bác sĩ đến. Sau khi bác sĩ đến, anh ta khám cho cô rồi nói
- Chị dâu không có vấn đề gì rồi, chỉ là chấn động thần kinh thôi. Trước kia có từng trải qua tai nạn nào không
Anh nhìn Hạo Thiên (anh bác sĩ ấy, anh ấy là bạn của anh Niên cũng là bác sĩ gia đình anh) lo lắng hỏi
- Hạo Thiên, ý cậu là sao
- Chị dâu gặp chấn động vì tâm lí do thấy một cái gì đó xuất hiện trong phần kí ức đã mất đi của mình. Khi cố nhớ lại thì sẽ gặp cảm giác đau đầu.
Khi cô mười lăm tuổi, trong một lần đi chơi với bạn, cô bị một chiếc xe taxi lao tới và đụng trúng. Hạ Dương ngay lập tức được đưa đi cấp cứu. Cô đã hôn mê sâu trong vòng một tháng, sau khi tỉnh lại thì ngoài về bản thân và gia đình ra thì toàn bộ những gì xảy ra trước năm 11 tuổi bản thân cô còn chẳng nhớ gì.
- Cậu cứ từ từ nhắc lại cho chị dâu, đừng bắt ngay lập tức nhớ lại sẽ khiến chứng đau đầu của cô ấy tái phát đấy.
- Cảm ơn cậu, cậu về nhé, phiền cậu rồi.
Anh tiễn Hạo Thiên ra cửa biệt thự rồi quay lại với Tô Hạ Dương. Cô đã tỉnh lại và ngồi tựa lưng vào thành giường.
- Anh Niên, tại sao đến đây em lại cảm thấy đau đầu.
Hoàng Niên đau sót nhìn cô
- Sẽ dần dần em nhớ ra thôi, cả anh và nơi này nữa. Vì đây là nơi chúng ta gặp nhau và là nơi anh muốn tới nhất
- -☆☆☆☆☆☆☆☆--
Chương này hơi ngắn nhé, các bạn đọc tạm, cuối cùng thì cũng xong việc nên mình mới ngồi viết cho các bạn nè. Vote để ủng hộ mình nhé. Mình cũng rất hay đăng truyện muộn nên thông cảm cho mình nhé. Sáng sớm có truyện đọc là vui rồi. Có gì coment ủng hộ mình nha ?