21164.
“Vậy mẹ em thì sao? Cũng không tìm ông ta ư?” “Mẹ tôi là một người rất lương thiện, bà chưa từng tìm qua ông ta đòi hỏi gì cả, và mỗi tháng chỉ nhận số tiền cấp dưỡng mà trợ lý của ông ta chuyển vào tài khoản của mẹ, rất ít, chắc chỉ có một hai ngàn tệ thôi! Mẹ tôi một mình nuôi tôi, không có cách nào đi làm, lúc đó, chúng tôi sống rất nghèo khổ, nhưng mà rất vui.” Tô Lạc Lạc nhớ đến cuộc sống khi còn nhỏ, cô ngoại trừ không có cha ra, tất cả tình yêu của mẹ đều cho cô cả.
Mắt Dạ Trạch Hạo long lanh nước, anh tò mò hỏi, “Vậy em sao lại sinh ra con của Long Dạ Tước? Với cuộc đời của em thì cùng một người như anh ta chắc chắn không có điểm gì có thể liên hệ với nhau.” “Đúng vậy! Đây cũng đều nhờ cả vào người cha vô tình vô nhân tính của tôi, ông ta ép tôi thay Tô Ngữ Phù hiến dâng đêm đầu tiên cho Long Dạ Tước, thế nên, tôi mới trong hoàn cảnh ngơ ngác bất lực mang thai, tuy nhiên tôi không hề hối hận đã sinh ra hai đứa con này.” Tô Lạc Lạc nói đến cuối cùng là nụ cười mãn nguyện trên môi.
Dạ Trạch Hạo giận đến nắm chặt nắm đấm lại, “Sao ông ta có thể đối xử với em như thế chứ? Người nhà họ Tô quả thực quá đáng lắm mà, vậy mẹ của em thì sao?” “Mẹ tôi vào cái đêm tôi qua đêm cùng Long Dạ Tước đã qua đời rồi, tôi biết mẹ bệnh rất nghiêm trọng, có số tiền đó, cũng không nhất định là sẽ chữa khỏi, nhưng tôi không muốn từ bỏ, đến cuối cùng thì số tiền đó trở thành tiền nuôi dưỡng bọn trẻ, năm đó tôi cũng hận bọn họ lắm, nhưng mà bây giờ sau khi sinh con rồi, bọn trẻ tựa như thiên sứ vậy, gột rửa nỗi hận trong lòng tôi, tôi không muốn đi hận nhiều người như thế nữa, mệt lắm. Tôi chỉ muốn cùng các con vui vẻ trưởng thành.” Tô Lạc Lạc nói đến đây, ánh mắt cô nhìn chằm chằm Dạ Trạch Hạo, nhoẻn miệng cười, “Bây giờ tôi rất vui vẻ, đã quẳng hết những chuyện này qua một bên từ lâu rồi.”
Dạ Trạch Hạo bất ngờ nắm tay cô, “Lạc Lạc, em có đồng ý ở cùng với anh không? Anh đảm bảo cả đời này sẽ đối xử tốt với em, anh sẽ không để em phải chịu khổ, chịu mệt, chịu tổn thương nữa đâu.”
Tô Lạc Lạc ngây người ra vài giây, cảm nhận sức mạnh và sự ấm áp truyền đến từ bàn tay anh ta, Tô Lạc Lạc biết anh ta nói ra câu này có thể là vì tội nghiệp thân thế của cô rồi!
“Dạ Trạch Hạo, cám ơn anh, nhưng tôi không cần, trải qua cuộc đời của mẹ tôi rồi, tôi không muốn kết hôn nữa, tôi tin anh không phải loại người như ba tôi, chỉ là tôi chỉ muốn sống một mình.” Tô Lạc Lạc nói xong, rút bàn tay ra.
Tô Lạc Lạc quay đầu nhìn anh, “Vậy anh thì sao? Anh biết ba anh ở đâu không? Anh có dự định đi tìm họ không?”
Gương mặt Dạ Trạch Hạo căng lại, anh ngẫm nghĩ một hồi, gật đầu, “Tôi biết ông ta là ai, nhưng mà tôi không biết có nên đi nhận ông ta không, vì ông ta không hề biết đến sự tồn tại của tôi.”
Tô Lạc Lạc hơi mở to mắt, “Anh biết ông ta là ai sao?”
“Đương nhiên!” Dạ Trạch Hạo tự cười mỉa một tiếng, “Bây giờ ông ta quyền cao chức trọng, gia đình hạnh phúc, tôi không chắc là sự xuất hiện của tôi sẽ mang đến kinh ngạc gì cho ông ta, có lẽ, ông ta hoàn toàn không muốn biết đến tôi.”
Tô Lạc Lạc nghe thấy anh ta nói vậy, chỉ muốn an ủi, nhưng lại không biết phải nói gì.
“Vậy anh tính sẽ làm gì?”
“Anh không biết, ngày trước anh có oán hận, bây giờ gặp được em rồi, anh hình như có nhiều hi vọng và mong muốn hơn đối với cuộc sống rồi.” Dạ Trạch Hạo không hề né tránh mà nhìn thẳng vào cô, bày tỏ tình cảm của mình.
Tim Tô Lạc Lạc thắt lại, cô có chút tự làm khó mình lại buồn cười hỏi, “Anh thích tôi sao?”
Dạ Trạch Hạo gật đầu, “Ừ, thích, em là người đầu tiên mà anh thích đó.”
Tô Lạc Lạc cười ra tiếng, “Nhưng tôi có con rồi!”
“Anh không để tâm, anh cũng rất thích hai đứa con của em, anh nguyện nuôi chúng nó trưởng thành, làm ba mới của bọn trẻ.” Dạ Trạch Hạo không hề có sự chê bai trong ánh mắt anh, ngược lại lại toát ra sự vui mừng.
Tô Lạc Lạc nhìn anh, nhất thời không biết phải nói gì.
“Tôi không rời khỏi bọn trẻ được, còn Long Dạ Tước cũng tuyệt đối không cho phép tôi dẫn bọn trẻ đi, thế nên, Dạ Trạch Hạo, cám ơn anh đã thích tôi, nhưng mà anh vẫn cứ nên tập trung vào những cô gái khác đi!”
“Vậy em có nghĩ rằng sau này Long Dạ Tước sẽ lấy cô gái khác không? Lỡ như anh ta tìm mẹ kế cho bọn trẻ, em còn có thể ở nhà anh ta không?” Dạ Trạch Hạo phân tích tương lai giùm cô.
Tô Lạc Lạc thật sự chưa nghĩ đến chuyện xa xôi như thế, cô lắc đầu, “Tôi không biết nữa.”
“Nếu anh ta cầu hôn em, em sẽ gả cho anh ta chứ?” Dạ Trạch Hạo nhìn cô chằm chằm.
Tô Lạc Lạc lại ngây người, những chuyện này cô đều chưa từng nghĩ đến, Dạ Trạch Hạo lại có thể nhạy bén và sắc bén đề cập đến đến vậy, cô tiếp tục lắc đầu.
“Là không biết, hay không thể? Đêm đó năm năm trước, anh ta có lưu lại ấn tượng tốt cho em không?” Dạ Trạch Hạo không ngờ bắt đầu có chút ghen tuông, anh có thể không quan tâm bây giờ cô không phải là trinh nữ, nhưng anh lo lắng trong tim cô còn tình cảm cũ với Long Dạ Tước.
Dù gì Long Dạ Tước bất luận là về thân hình hay gương mặt, dường như đều có ưu thế và hấp dẫn hơn cả anh.
Gương mặt nhỏ của Tô Lạc Lạc biến sắc, “Đêm đó vào năm năm trước đối với tôi mà nói là cơn ác mộng.”
Dạ Trạch Hạo ngây ra, “Nếu đã như thế, em còn có thể chấp nhận anh ta sao?”
“Dĩ nhiên là không thể.” Lần này Tô Lạc Lạc rất chắc chắn và kiên quyết.
Dạ Trạch Hạo thở phào, nói vậy thì anh vẫn còn cơ hội rồi.
Vào lúc này, điện thoại Tô Lạc Lạc lại vang lên, cô vội cầm túi lên xem, vẫn là của Long Dạ Tước.
“A lô!” Cô có chút lãnh đạm nghe điện thoại.
“Ở nhà hình như hết thức ăn rồi, một lát tôi qua đón cô, đi đón con xong thì chúng ta đi siêu thị mua chút thức ăn nhé.” Đầu dây bên kia, âm thanh của Long Dạ Tước đã không còn sự giận dữ ban nãy, bình tĩnh rất nhiều.
Tô Lạc Lạc ngẫm nghĩ, hình như thật sự là hết thức ăn rồi, cô cắn môi nói, “Được rồi, anh qua đây đi!”
“Cô ở đâu?”
“Tôi ở nhà Dạ Trạch Hạo, anh ấy bị thương rồi, tôi ở đây chăm sóc anh ta một lúc.” Tô Lạc Lạc nói thẳng với anh ta.
Long Dạ Tước ở đầu dây bên kia im lặng đi một lúc, “Được thôi, nửa tiếng nữa tôi sẽ đến.”
Tô Lạc Lạc cúp máy, nhăn trán, nghĩ đến ban nãy anh đem cái giận với người khác đổ cả lên đầu cô là lại thấy bực bội.
Còn trong phòng làm việc của tập đoàn Long Thị, sau khi bỏ điện thoại xuống, Long Dạ Tước thở hắt ra một hơi, rõ ràng giận cô chạy đến nhà Dạ Trạch Hạo, nhưng vừa nãy làm việc, cả đầu anh đều là hình ảnh của cô, khiến anh không thể nào tập trung làm việc.
Sau khi nghĩ trước nghĩ sau vài lần, anh vẫn tìm ra một cái cớ, muốn đón cô ra khỏi nhà của Dạ Trạch Hạo.
Không ngờ rằng cô lại rất thành thật, Dạ Trạch Hạo bị thương rồi sao? Nghiêm trọng đến mức nào? Cô gái này chăm sóc người khác rất giỏi, hơn nữa, cái biểu hiện dáng vẻ của cô khi chăm sóc người khác khiến người đối diện vô cùng dễ động lòng. Chết tiệt mà, anh nhất định phải nhanh chóng đón cô ra khỏi nhà Dạ Trạch Hạo, nói xong, Long Dạ Tước vớ ngay xâu chìa khóa xe, bước nhanh ra khỏi cửa phòng làm việc. Xem thêm...