Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài

Chương 152




21152.

Trong sảnh tiệc, bây giờ đã là chín giờ rồi, tiệc cũng đã kết thúc vào mười phút trước, lúc này trong phòng nhân viên ở phía sau, tất cả nhân viên phục vụ đang nghỉ ngơi, vì có lệnh không cho họ rời khỏi ngay.

Trong đó có một phục vụ nam hơi hoảng sợ trong lòng, anh không biết sếp giữ bọn họ lại để làm gì, vì anh có tật nên giật mình.

Và ngay lúc này, cửa phòng nghỉ mở ra, từ ngoài bước vào một thân hình cao lớn thẳng tắp lạnh lùng, tất cả phục vụ ở đây đều nhận ra anh, tổng tài đương nhiệm của tập đoàn Long Thị - Long Dạ Tước.

Kế bên anh, là giám đốc của bọn họ với sắc mặt vô cùng khó coi nhìn trừng bọn họ.

“Hôm nay ai trong các người nhận được lợi từ khách, giúp khách làm một việc vi phạm pháp luật, tự mình đứng ra đi.”

Một đám nhân viên phục vụ trẻ tuổi tức khắc anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, những người không làm qua liên tục lắc đầu, hóa ra đây là nguyên nhân bị giữ lại.

“Tự mình đứng ra nhận tội, nếu để tôi điều tra ra, hậu quả càng nghiêm trọng.” Long Dạ Tước dùng ánh mắt đầy u ám nhìn trừng trừng cả đám người.

Ánh mắt lạnh và hiểm như báo lướt qua từng gương mặt, bất ngờ, Long Dạ Tước thấy có một người phục vụ trong đó không dám nhìn trực diện với anh.

Anh đưa tay ra chỉ, “Cậu, bước ra đây.”

Người nhân viên phục vụ bị chỉ đích danh tức khắc sợ đến chân mềm nhũn, anh lập tức hoảng loạn giải thích, “Xin lỗi, xin lỗi Long thiếu gia, tôi cũng là bị ép buộc mà thôi, có một vị tiểu thư nhà giàu ép tôi làm như vậy.”

“Cô ta ép cậu như thế nào?”

“Cô ta kêu tôi giúp cô ta làm một chuyện, khi việc thành công rồi thì sẽ cho tôi tiền, không thành thì sẽ đuổi việc tôi khỏi nơi này, tôi cần công việc này, tôi còn người nhà phải nuôi, thế nên tôi chỉ có thể khuất phục cô ta, giúp cô ta làm thôi.”

“Anh đã làm việc gì thế?” Giám đốc tức điên mở lời hỏi.

“Cô ấy nói trong tay cô ấy có gói thuốc, muốn thêm vào trong sâm banh, sau đó, kêu tôi mang đến cho một vị khách nữ, để cô ta uống hết.”

“Khốn nạn, lỡ như đó là thuốc để giết người, cậu cũng dám mang cho khách uống sao?”

“Xin lỗi, tôi sai rồi.” Nhân viên phục vụ biết có giải thích nữa cũng vô ích, chỉ biết cúi đầu nhận lỗi.

“Theo ta đi một chuyến đến đồn cảnh sát.”

“Không muốn….tôi không muốn đi đâu Long tiên sinh, cầu xin ngài đó, đừng đưa tôi đến đồn cảnh sát.” Nhân viên phục vụ bị dọa phát khiếp.

“Không đến phiên cậu muốn hay không.” Long Dạ Tước lạnh tanh lên tiếng.

Cậu phục vụ sợ đến đứng không vững sắp khóc, và giám đốc cũng nói với bảo vệ, “Dẫn theo cậu ta, theo xe của Long tiên sinh đi đến đồn cảnh sát, những chuyện như thế sau này không được tái phạm nữa.”

Cậu thanh niên này khóc không ra nước mắt, cậu không ngờ là gây chuyện với Long Dạ Tước, đúng là xui tám kiếp mà.

Cho là cho cậu một trăm ngàn tệ thì cậu cũng không thèm làm nữa đâu.

Tô Lạc Lạc uống xong một ly nước chanh thì thấy Long Dạ Tước bước vào, cô vội đứng dậy hỏi, “Tìm được người phục vụ chưa?”

“Tìm được rồi, cô theo tôi đi một chuyến đến đồn cảnh sát đi!”

“Được! Tôi đi với anh.” Tô Lạc Lạc gật đầu.

“Ngoài lần này, tôi muốn đem chuyện cô bị bắt cóc cũng giao cho cảnh sát xử lý, nói chung là Tô Ngữ Phù chắc chắn không có cửa thoát rồi.” Nộ khí của Long Dạ Tước hoàn toàn bị Tô Ngữ Phù nhen nhóm bùng cháy.

Tô Lạc Lạc gật đầu, “Được thôi!”

Đến đồn cảnh sát, được thụ lý ngay, chuyện Tô Lạc Lạc bị hạ thuốc, có nhân viên phục vụ làm nhân chứng, cộng thêm nói rõ toàn bộ sự việc, cũng có kết quả mà bác sĩ chẩn đoán trong bệnh viện của Tô Lạc Lạc, đủ chứng minh quá trình phạm tội của Tô Ngữ Phù.

Ngoài ra, Tô Lạc Lạc cũng đem chuyện bị bắt cóc mấy ngày trước nói qua một lượt, cảnh sát thấy người cùng cô đến đây là đại thiếu gia tập đoàn Long Thị, càng không dám lơ là, xem chuyện này là chuyên án quan trọng để điều tra.

Trí nhớ của Long Dạ Tước cực lợi hại, anh cung cấp luôn cả bảng số xe của bọn bắt cóc, ngoài ra, cũng nói vài đặc điểm nhận dạng của một vài tên bắt cóc, và chuyện này cũng được tính trên đầu của Tô Ngữ Phù, chuyện hạ thuốc đêm nay, chứng cứ rành rành, còn chuyện bắt cóc, cảnh sát sau này sẽ điều tra truy cứu thêm.

Long Dạ Tước đề nghị cảnh sát điều tra số tài khoản mà Tô Ngữ Phù chuyển khoản đến, đây là con đường điều tra nhanh nhất, cảnh sát của tiếp thu lời đề nghị này.

Khi Tô Lạc Lạc và Long Dạ Tước bước ra, cảnh sát đã xuất phát đến nhà họ Tô rồi.

Tô Lạc Lạc thật sự có chút mệt rồi, ngồi vào xe, cô chỉ muốn nhanh chóng về nhà ngủ một giấc.

Tô Ngữ Phù hoàn toàn không ý thức được tính nghiêm trọng của hành vi của mình.

Cô ta về nhà cùng ba mẹ, Tô Vỹ Khâm rất không hài lòng cuộc sống cá nhân của cô trong khoảng thời gian gần đây, Uông Nguyệt Dung dặn dò cô nên ngoan ngoãn chút, đừng gây chuyện khiến Tô Vỹ Khâm không vui nữa.

Tô Ngữ Phù tắm xong, dự định đắp mặt nạ mới đi ngủ, nhưng ngay lúc này, cô nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang lên trước cửa, cô cũng nghĩ như trước đây, cho là chuyện của nhà người ta, hoàn toàn không có chuyện lửa cháy đến thân mình đâu.

Trong đại sảnh, Tô Vỹ Khâm đang cầm ly rượu mạnh, chuẩn bị uống một ít mới đi ngủ, Uông Nguyệt Dung biết hôm nay ông ta đi tìm Tô Lạc Lạc và bị cự tuyệt, bà cũng chất đầy một bụng oán khí.

Và lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng chuông.

“Tối thế rồi ai còn đến gõ cửa thế?” Uông Nguyệt Dung đi đến hệ thống chuông cửa có màn hình, nhấn nút mở ra xem, giật mình ngay, nhìn người chồng đang ngồi ở ghế sofa nói, “Ông xã, tại sao có cảnh sát đến nhà thế?”

Tô Vỹ Khâm cũng vội bước đến xem, đúng là hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đang nhấn chuông.

Tô Vỹ Khâm nhìn vợ nói, “Bà ở trong nhà đừng có làm bậy, tôi đi ra hỏi xem.”

Tô Vỹ Khâm đứng ở trong, cách bởi một cánh cửa sắt, nói với ra với mấy viên cảnh sát, “Cho hỏi các đồng chí cảnh sát có việc gì không?”

“Tô tiên sinh, con gái của ngài có liên quan đến hành vi phạm tội, chúng tôi có lệnh bắt giữ, tối nay sẽ mang cô ta đến đồn tiến hành giam giữ xử lý.”

Tô Vỹ Khâm giật mình, “Các anh có hiểu lầm không, con gái tôi sao lại có thể phạm pháp được?”

“Có phạm pháp hay không, mời tiểu thư ấy ra đây đối chất với chúng tôi, có câu hỏi nào, về đồn rồi chúng tôi sẽ nói rõ.”

Tô Vỹ Khâm tức khắc nghiêm khắc nói, “Tôi muốn xem giấy chứng nhận cảnh sát của các anh.”

Hai vị cảnh sát thoải mái đưa cho ông ta xem qua giấy tờ rồi, Tô Vỹ Khâm mới mời họ đi vào, trên ghế sofa, Uông Nguyệt Dung kinh ngạc nói, “Ông xã, sao thế?”

“Đi kêu con gái xuống đây, xem nó phạm tội gì!” Tô Vỹ Khâm tức hồng hộc nói.

Uông Nguyệt Dung vừa nghe là đến để bắt con gái, vội lên lầu kêu, Tô Ngữ Phù đang vừa đắp mặt nạ, vừa xem chương trình hài, đang rất vui vẻ, Uông Nguyệt Dung đẩy cửa bước vào, “Ngữ Phù, mau xuống lầu đi, có cảnh sát đến tìm con, con rốt cuộc đã làm chuyện gì thế?”

Tô Ngữ Phù sợ đến mặt trắng bệch, “Gì cơ? Cảnh sát tại sao lại đến bắt con?”

Uông Nguyệt Dung nhìn thấy gương mặt trắng bệch của con, bèn hiểu sự việc không đơn giản rồi, bà giận dữ nắm lấy vai con gái, “Ngữ Phù, gần đây con rốt cuộc đã làm gì thế?”

“Mẹ, con không có làm gì cả!” Tô Ngữ Phù muốn giấu, cô nghĩ cảnh sát đến bắt cô nhất định không phải vì những việc đó đâu!

“Vậy mau xuống lầu xem sao.”

Tô Ngữ Phù chân cẳng rối cả lên, vội mặc quần áo đàng hoàng mới xuống lầu, nhìn thấy hai vị cảnh sát ngồi trên ghế sofa, chân cô có chút run, vì cảnh sát thong thường đều là mặt lạnh vô cảm. Tô Ngữ Phù bước xuống rồi, hai vị cảnh sát đứng dậy ngay, một trong số đó nghiêm nghị nói, “Tô tiểu thư, việc hôm nay cô đã hạ thuốc một vị khách tên Tô Lạc Lạc tại buổi dạ tiệc, chúng tôi đều có bằng chứng cụ thể, mời cô theo chúng tôi về đồn một chuyến, đồng thời, với việc bắt cóc không thành của cô vào bốn ngày trước, chúng tôi cũng cần cô phối hợp điều tra.

Tô Ngữ Phù nghe xong, trong phút chốc sợ đến sắp ngất, sao lại có thể? Cảnh sát sao có thể nhanh đến thế biết là cô đã hạ thuốc? Trong lòng Tô Ngữ Phù tin là kế hoạch của cô không hề có kẻ hỡ nào, nhưng mà bây giờ cô vẫn còn một vụ bắt cóc đang chờ cô. Xem thêm...