Vợ Yêu Có Thời Hạn

Vợ Yêu Có Thời Hạn - Chương 8




Đi vào linh cốt tháp, lấy chìa khóa từ chỗ người quản lý.



Tiếng động của chùm chìa khóa vang vọng trong tháp yên tĩnh, nghe càng rõ ràng hơn, loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng……



Tay cô run rầy, mãi mới mở được một cửa đặt hài cốt trong tháp đó, cô chậm rãi mở cái cửa có màu hoa sen đó ra.



Khuôn mặt tuấn mỹ ánh vào đôi mắt nâu của cô, trên bình đựng tro cốt màu trắng đo ghi rõ ba chữ Phí Lăng Tuyên.



Hứa Tình Hoan kinh sợ, thật lâu không thể nhúc nhích.



Anh đã chết, anh thật sự đã chết!



Trong khoảnh khắc, lời hai nữ đồng nghiệp của anh nói lúc trước, kích động tiến vào đầu cô—



“Một năm trước, sau khi phát hiện ra mình bị bệnh nơ-ron vận động, anh ấy đã từ bỏ chức tổng biên tập.”



“Hơn ba giờ chiều tám ngày trước, anh ấy đã mất ở bệnh viện Hòa An nơi chị anh ấy làm việc, nghe nói mất là vì hô hấp suy kiệt.”



Một năm trước…… Đột nhiên anh nói mình gặp lại được mối tình đầu và yêu cầu ly hôn với cô, làm cho cô thống khổ nửa năm phải uống thuốc ngủ mới có thể ngủ được, thì ra đúng là bởi vì……





Mà tám ngày trước, cô pha cà phê bị bỏng, tim cô không hiểu sao lại đau đớn, hóa ra khi đó anh đã……



Phí Lăng Tuyên, anh thật thái quá rồi, tình nguyện để một mình mình cô đơn chết đi, cũng không để em biết!



Hứa Tình Hoan từ từ lấy ra bình đựng tro cốt màu trắng đó, chặt chẽ ôm vào trong ngực.




Sau đó, thần sắc cô đờ đẫn nhẹ nhàng ra khỏi linh cốt tháp.



Cô đi từng bước một dọc theo con đường dẫn đến ngôi nhà họ đã sống cùng nhau mấy tháng, cô kiễng mũi chân, giơ cánh tay lên, tìm một chiếc chìa khóa ở khung cửa, anh luôn có thói quen giấu một chiếc chìa khóa ở chỗ này, để phòng bất cứ tình huống nào.



Mở cửa vào nhà, cô cúi đầu nói với bình đựng tro cốt:“Lăng Tuyên, chúng ta về nhà rồi.”



Chậm rãi đi vào phòng ngủ của hai người, thật cẩn thận đặt cái bình đó lên giường.



“Anh có đói bụng không? Em đi nấu cơm cho anh ăn, anh chờ ta một chút nhé.” Cô cúi mặt xuống, hôn lên tấm ảnh trên bình đựng tro cốt rồi mới đứng dậy đi vào phòng bếp, kết quả là cô phát hiện trong tủ lạnh một chút đồ ăn cũng không có, chỉ tìm được hai chai rượu vang.



Cô cầm rượu và hai cái ly trở lại phòng ngủ, vẻ mặt xin lỗi cười nói:“Thực xin lỗi, em đã quên mua đồ ăn rồi, lần khác em nấu cho anh ăn vậy, chúng ta uống một chút rượu trước nhé.”




Rót rượu vang vào hai cái ly, cô đặt một ly trước bình đựng tro cốt.



“Cụng ly.” Cô cầm lấy một ly, khẽ chạm vào cái ly kia.“Chúc chúng ta…… Cái gì mới tốt nhỉ? A đúng rồi, chúc chúng ta yêu thương nhau cả đời, vĩnh dục bể tình, anh nói có được không?”



Cô uống một ngụm rượu vang, nhu tình nhìn khuôn mặt đẹp trai tươi cười trên cái bình kia.



“Anh có nhớ lần đầu tiên anh hẹn em anh đã nói cái gì không? Anh nói anh tìm được một nhà hàng tốt, hỏi em có hứng thú cùng đến xem không, em từ chối anh ngay tại chỗ. Khi đó, em cảm thấy anh là người lạm tình không đứng đắn, cho nên mới không muốn đi ra ngoài cùng anh. Sau đó anh lại không từ bỏ ý định hẹn em lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư…… Mãi đến lần thứ mười hai.”



Trên mặt cô lộ ra một nụ cười hoài niệm, ngọt ngào mở miệng,“Anh nói cách mạng của Sun Yat-sen [1] trải qua mười một lần thì thành công, mà anh phải đến lần thứ mười hai mới được, nên em đi ăn với anh một bữa cơm, cũng coi như thương anh, khi đó nhìn bộ dáng đáng thương của anh, cuối cùng em cũng đồng ý.”



[1] Sun Yat-sen: Tôn Dật Tiên còn gọi là Tôn Văn hay Tôn Trung Sơn.




Điện thoại ở trong túi không ngừng vang lên, Hứa Tình Hoan không để ý tới, cứ để nó vang lên đến khi hết pin.



Cô uống rượu vang, từ từ nhớ lại chuyện cũ.



“Còn nhớ rõ có một mùa đông, anh dẫn em đến bờ biển ngắm mặt trời lặn không? Khi đó gió rất lớn, một cái khăn lụa quàng trên cổ em không may bị gió thổi ra biển, em nói cái khăn đó là em trai đi nước ngoài về mua tặng em, anh không nói hai lời đã nhảy xuống biển vớt nó lên giúp em, dưới thời tiết và nước biển lạnh như thế, mà quần áo anh đều ẩm ướt, lạnh đến nỗi toàn thân anh run lên, vậy mà anh vẫn mỉm cười đặt chiếc khăn vào tay em, trong một giây đó trái tim em đã hoàn toàn bị anh làm rung động.”




Cô không ngừng, không ngừng nói đến những kỷ niệm ngọt ngào khi hai người còn ở chung, nói từ đêm tối cho đến hừng đông.



Khát nước cô liền uống rượu, khi đã uống hết một chai rượu vang, lại mở chai thứ hai ra.



Nhưng đôi mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mỹ đang cười trên bình đựng tro cốt, cảm thấy lạnh, cô ôm cái bình đó vào trong lòng.



“Lăng Tuyên, anh có lạnh không? Em thấy rất lạnh, anh ôm chặt em một chút có được không? Tựa như năm trước chúng ta ở trên núi xem mưa sao băng ấy, nửa đêm rất lạnh, anh gắt gao ôm em vào trong ngực, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn sao băng vụt qua trên bầu trời, khi đó sự che chở ấm áp của anh đã làm trái tim em hòa tan, anh cũng cầu hôn em vào lúc đó. Anh đeo nhẫn vào ngón tay em, nói anh vĩnh viễn là sao băng của em, giúp em thực hiện tất cả nguyện vọng của mình.”



Hứa Tình Hoan dịu dàng cười nói, một lần nữa cô lại hôn lên bức ảnh chụp trên bình đựng tro cốt.



Cho đến khi ánh mặt trời lại bị đêm tối bức lui, cô vẫn hồn nhiên không biết mệt mỏi, không ngừng kể lại chuyện quá khứ.



Trong bốn năm, khi hai người còn ở chung, ngọt ngào không thể nói hết.



Cho dù trong mắt đã tràn ngập tơ máu, cô vẫn không muốn nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên khuôn mặt luôn thâm tình ôn nhu của anh, cùng với vòng ôm mạnh mẽ ấm áp của anh……