Vợ Yêu Có Thời Hạn

Vợ Yêu Có Thời Hạn - Chương 3




“Bà xã, anh nhớ em chết mất thôi!”



Bị ôm chặt trong vòng ngực ấm áp, cô nở một nụ cười nhẹ nhàng.



“Anh về lúc mấy giờ?”



“Hơn năm giờ chiều.” Vội vàng phủ lên đôi môi cô, sau khi nhiệt tình hôn cô thật sâu, Phí Lăng Tuyên hôn lên trán cô, con ngươi đen thâm tình nhìn cô chăm chú,“Hai ngày không gặp, có nhớ anh không?”



Hai tay cô vòng ôm lấy anh, đem hai má dán vào hõm vai ấm áp của anh, thẳng thắn vuốt cằm,“Nhớ.”



Nghe thấy cô thành thật thừa nhận như vậy, Phí Lăng Tuyên kích động cúi người bế cô lên, đi về phía phòng ngủ.



“Làm gì thế, đặt em xuống dưới đi.”



“Hiếm khi em mới nói thẳng thắn muốn anh như vậy, anh cảm động quyết định lấy thân báo đáp.” Anh dùng miệng ngăn chặn cô, làm cho cô không thể tiếp tục mở miệng nói chuyện được nữa, đi vào phòng, hai người cùng đổ xuống giường.



Phí Lăng Tuyên đè lên người cô, đặt rất nhiều nụ hôn lên mặt, lên cổ, lên thân thể trắng mịn của cô.



Cô yêu kiều thở gấp, dưới sự dẫn dắt của anh, bị dẫn vào làn sóng của tình triều mênh mông.



Anh nhiệt tình bất thường, muốn cô một lần lại một lần, đồng thời không ngừng nói ra những lời yêu thương bên tai cô.



Choáng váng nặng nề, cô say mê trong tình yêu của anh, càng thêm xác nhận mình yêu người đàn ông trước mắt này đến mức nào.



“Em cũng rất yêu anh, rất yêu anh!” Cô bật thốt lên lời thổ lộ nhu tình.



Cô chủ động thổ lộ tình yêu say đắm làm anh chấn động, ánh mắt mãnh liệt còn mơ màng trong tình dục chăm chú nhìn cô, xúc động nói.



“Tình Hoan, dù có chết anh cũng không rời bỏ em, anh sẽ vẫn bảo vệ em.”



“Nếu anh chết, em cũng không cần sống một mình.” Hứa Tình Hoan thốt ra mà không cần nghĩ nhiều. Cô không thể tưởng tượng được nếu thế giới này không có anh, cô sẽ sống tiếp như thế nào đây. Là anh đem niềm hạnh phúc vào thế giới của cô, rốt cuộc cô đã không thể trở lại những ngày u ám không có anh được nữa.



Phí Lăng Tuyên ngạc nhiên nhìn cô, không thể tin được tình cảm của cô đối với anh lại khắc sâu đến cả sự sống chết như vậy.



“Bà xã, khi nào thì em đã học được những lời ngon ngọt dỗ anh thế?”



“Em nói là sự thật!” Không phải lời ngon tiếng ngọt, mà là lời nói thật tình của cô.



Anh thâm nhìn cô hồi lâu, xác nhận tình ý trong mắt cô, anh đem mặt mình vùi vào trong cổ cô, tiếng nói trầm thấp,“Hóa ra em yêu anh nhiều như vậy, anh thật sự rất hạnh phúc.”



Sắc mặt anh phức tạp, cố giấu đi đôi mắt hiện lên nỗi sầu lo.



Hứa Tình Hoan ôm cổ anh, khuôn mặt diễm lệ bởi vì trải qua vận động kịch liệt mà tăng thêm phần quyến rũ mềm mại.



Trong lúc nhất thời, không có ai mở miệng, chỉ lẳng lặng hưởng thụ giờ phút bình yên này.



Bốn giờ chiều, đi vào bệnh viện Hòa An, Phí Lăng Tuyên đi theo con đường quen thuộc đến văn phòng của chị mình là Phí Lăng Sương.



Đẩy cửa đi vào, thấy biểu tình trên mặt chị, trái tim anh không khỏi trầm xuống.



“Bị chị nói trúng sao?” Anh đi qua đó, ngồi xuống một cái ghế.



“Ừ.” Trên khuôn mặt thanh tú đoan chính của Phí Lăng Sương, hiếm thấy xuất hiện vẻ mặt ngưng trọng.



Tiếp nhận báo cáo mà chị đưa cho, anh cúi mắt nhìn.



Bởi vì đang cúi đầu, không thể thấy rõ biểu tình trên mặt giờ phút này của em trai, Phí Lăng Sương kiên nhẫn chờ anh xem xong rồi mở miệng, nhưng sau khi xem xong, rất lâu sau vẫn không thấy cất lời.



Văn phòng tràn ngập không khí trầm mặc khiến người ta hít thở không thông.



Phí Lăng Sương muốn mở miệng nói cái gì đó, vài lần há miệng thở dốc, lại không thể nói ra câu gì.



Cô không biết giờ phút này mình nên làm gì để an ủi em trai.



Cuối cùng Phí Lăng Tuyên ngẩng đầu nhìn về phía chị mình,“Vậy…… Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?” Tiếng nói có chút khàn khàn, anh muốn nở một nụ cười thoải mái trước mặt chị, nhưng anh lại phát hiện khóe miệng mình đang cứng ngắc không thể nào cười nổi.



Thực không tốt, anh còn tưởng rằng mình rất lợi hại, cho dù có người lấy súng chĩa vào đầu anh cũng có thể bình tĩnh, gặp nguy không loạn, không nghĩ tới mới chỉ một tờ báo cáo này, đã khiến cho anh mất phương hướng, không thể lộ ra nụ cười bình tĩnh tự nhiên được nữa.



Nghe thấy câu đầu tiên của em trai luôn lạc quan của mình lại vô cùng mờ mịt và bất an như thế, Phí Lăng Sương sửng sốt,“Chị –” Mới mở miệng, liền bị anh cắt lời.



“Đúng rồi, chị à, chuyện này đừng nói cho Tình Hoan biết nhé.”



“Vì sao?”



“Em không muốn để cô ấy lo lắng về em.”



“Sớm muộn gì cô ấy cũng biết thôi, em cũng không thể giấu được lâu đâu.” Cô có thể hiểu được tâm tình của em trai, nhưng trừ phi Tình Hoan là người mù, nếu không chẳng bao lâu nữa nhất định cô ấy sẽ phát hiện ra.



“Chờ khi em nghĩ nên nói với cô ấy như thế nào, em sẽ nói.” Anh cúi mặt xuống che giấu cảm xúc trong đôi mắt.



Ở lại nói chuyện với chị mình thêm một giờ nữa, rồi Phí Lăng Tuyên rời khỏi bệnh viện, trở lại với tổ ấm tình yêu của hai người.



Anh đi vào thư phòng, ngồi ở bàn làm việc, lấy báo cáo mà chị đưa cho, kinh ngạc trừng mắt nhìn dòng chữ đầu tiên, mặt không chút thay đổi một chữ một chữ anh lại nhìn kỹ một lần, sau đó, cảm xúc vẫn ẩn nhẫn cuối cùng cũng bùng nổ, anh căm giận xé tờ giấy kia thành nhiều mảnh nhỏ, quăng vào thùng rác –




Nhưng bàn tay run lên, những mảnh nhỏ đó phân tán khắp bốn phía quanh thùng rác.



Trừng mắt nhìn những mảnh giấy trên sàn, Phí Lăng Tuyên như thấy được kẻ thù thống hận nhất cuộc đời này, hung tợn nắm chặt lòng bàn tay, dùng sức đấm mạnh vào vách tường, tức giận gầm lên.



“Vì sao?!” Một tiếng gầm gừ gần như tuyệt vọng.



Khuôn mặt tuấn tú luôn tràn ngập nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời, giờ phút này đã mất đi tất cả ánh sáng.



“Vì sao lại muốn làm như vậy với tôi? Vì sao muốn sau khi tôi thật vất vả mới cưới được Tình Hoan, lại tàn nhẫn với tôi như vậy?! Vì sao? Vì sao?! Tôi phải làm thế nào với Tình Hoan đây? Tôi đã hứa sẽ chăm sóc cô ấy cả đời, yêu thương cô ấy cả đời!”



Tiếng kêu gào đau đớn thống khổ, tiếp theo hai tay phẫn nộ đảo qua, tất cả những thứ trên bàn đều bị anh đẩy xuống đất.



Một bức ảnh chụp rơi xuống gần chân anh, trong ảnh chụp là anh và Tình Hoan, Tình Hoan nở nụ cười quyến rũ ngọt ngào được anh ôm vào trong ngực.



Anh chậm rãi vươn tay, xoay người nhặt bức ảnh lên.



“Tình Hoan, em nói anh nên làm gì bây giờ? Vì sao số phận tàn khốc như vậy lại rơi trên người anh?” Anh nghẹn ngào nói với cô gái mình yêu nhất trong bức ảnh.



Ngồi lại trước bàn, anh mở ngăn kéo thứ hai ra, muốn nhìn hình ảnh mình và Tình Hoan chụp trong ngày cưới. Nó có thể làm dịu lòng anh, nhưng ngoài ý muốn anh phát hiện cuốn album đã không còn ở đó nữa.



Anh kinh ngạc cầm lấy quyển hộ chiếu, nhíu mày.



Nếu cuốn album kia là Tình Hoan lấy đi, thì nhất định cô ấy cũng thấy được bản hộ chiếu này, thế nên…… Cô ấy đã biết chuyện anh không đi Hongkong!



Nhưng cách đây vài ngày khi anh trở về, Tình Hoan cũng không hỏi anh chuyện này, vẻ mặt cũng không có gì khác thường mà.



Anh nhắm mắt nghĩ lại một lát, tự nhủ mình không cần hoảng loạn, sau khi thu lại cảm xúc hỗn loạn, anh mới đem tất cả những thứ bị rơi xuống sàn kia – dọn sạch, đem những mảnh giấy nhỏ rơi bên cạnh thùng rác kia quăng vào thùng rác.




Một lúc sau, chờ Hứa Tình Hoan trở về, anh giả bộ không chút để ý hỏi:“Đúng rồi, bà xã, em có nhìn thấy những bức ảnh em trai em chụp giúp chúng ta vào ngày cưới không?”



“Ngày anh đến Hongkong, em đã lấy về phòng để xem rồi.” Cô nín thở, muốn nghe anh giải thích chuyện hộ chiếu như thế nào.



Quả nhiên cô ấy đã nhìn thấy bản hộ chiếu đó. Anh lặng lẽ hít sâu một hơi, nháy mắt nói:“Bà xã, em nói thật đi, có phải em nghi ngờ anh lừa em là đến Hongkong, nhưng trên thực tế lại không đi không?”



“Tại sao em phải nghi ngờ chứ?” Tim cô nhảy dựng lên, hỏi lại.



“Bởi vì hộ chiếu của anh đặt trong ngăn kéo, không mang đi mà, lúc em lấy cuốn album chắc là đã thấy được rồi.”



“Em không có thời gian rỗi để nghi ngờ chuyện đó làm gì, em đã sớm đoán được là nhất định anh không tìm thấy hộ chiếu, cho nên mới đi làm lại.” Thấy vẻ mặt tự nhiên của anh hỏi cô chuyện này, cô liền biết phỏng đoán của mình lúc trước là đúng, nhất định là anh nghĩ hộ chiếu bị mất, cho nên đã sớm đi làm lại rồi.



Nghe vậy, anh giả bộ thất vọng nói:“Bà xã thật thông minh, thế mà đã bị em đoán trúng rồi, nhưng mà, phản ứng của em cũng quá lãnh đạm.”



Rất lãnh đạm ư?“Vậy em phải làm thế nào mới đúng?”



Anh kích động nói:“Em phải nhéo tai anh, sau đó dùng giọng điệu phẫn nộ chất vấn anh, hai ngày trước đã lêu lổng đi tìm ả hồ ly tinh nào?”



Hứa Tình Hoan tức giận cho anh một ánh mắt xem thường.“Con đường trở thành người đàn bà chanh chua đó không thích hợp với cá tính của em đâu.” Người này nữa, cô đã không làm ầm ĩ lên với anh rồi, thế mà anh lại còn ngại cô phản ứng bình thản, nếu có lần sau thì phải bỏ hạt tiêu vào trà nóng của anh mới là đúng sao, phản ứng như vậy thì anh mới thích hả.



“Nói cũng phải, bà xã của anh là thục nữ tao nhã mà, sẽ không làm mấy cái chuyện vô lý này đâu.” Phí Lăng Tuyên ngồi xuống sô pha, bế cô ngồi lên đùi mình, cọ cọ vào cái mũi của cô, nửa thật nửa giả hỏi:“Bà xã, nếu có một ngày anh không thể ở bên cạnh em nữa, em có thể sẽ thế nào?”



“……” Đầu tiên, Hứa Tình Hoan ngẩn ra, tiếp theo, thấy được nụ cười trên mặt anh, thầm nghĩ nhất định là anh lại muốn cô nói ra những lời buồn nôn rồi, nên cô cố ý giả như không hiểu ý anh nói:“Trước kia không gặp được anh không phải là em vẫn sống tốt sao.”



Nghe vậy, khuôn mặt tươi cười của Phí Lăng Tuyên bỗng sụp đổ.“Nói cũng đúng, trước đây không gặp anh em vẫn rất khá, cho nên, không có anh em vẫn có thể sống tốt.” Cụp mắt xuống, ánh mắt anh xẹt qua một tia ảm đạm xen lẫn một chút vui mừng. Anh kéo cô,“Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa no đủ nào.”



Hứa Tình Hoan choáng váng, ẩn ẩn cảm thấy hình như giọng nói của anh lộ ra một chút đau thương, nhưng lại nhìn kỹ vẻ mặt của anh, đã thấy trên mặt anh vẫn giữ nụ cười sáng lạn như trước đây. Cô thầm nghĩ là mình đã nghe lầm, với tính cách lạc quan vui vẻ của anh, loại cảm xúc đau thương này làm sao có thể xuất hiện trên người anh được.



Nhưng cô vẫn lôi kéo tay anh.



Anh khó hiểu quay đầu nhìn cô.



“Tuy nhiên từ sau khi gặp được anh, em đã trở nên rất hạnh phúc.” Thấp giọng bổ sung thêm câu này. Anh không chỉ mang đến niềm vui cho cô, không chỉ làm cô sung sướng, mà còn trở thành nơi tâm hồn cô có thể dựa vào, chỉ cần có anh bên cạnh, cho dù trời sập xuống cô cũng không có cái gì gọi là cảm giác.



“Em cũng làm cho anh rất hạnh phúc. Tình Hoan, anh hy vọng cả đời này em sẽ luôn được hạnh phúc như vậy.” Anh dịu dàng chăm chú nhìn cô.



Kỳ quái, tại sao lại có cảm giác đau thương không thể hiểu nổi? Hứa Tình Hoan buồn bực nhìn anh. Nhưng cô không thể nhìn thấy điều gì khác thường trên khuôn mặt anh.



Nhận thấy cái nhìn chăm chú của cô, Phí Lăng Tuyên làm bộ khó hiểu hỏi:“Sao em lại nhìn anh như vậy hả?”



“Em cảm thấy hôm nay anh có điều gì đó là lạ.”



“Là lạ?” Cảm thấy hơi hơi rùng mình, anh trấn định cảm xúc nâng tay lên sờ sờ mặt mình,“Chẳng lẽ là anh ngày càng đẹp trai hơn à?”



Nghe thấy anh lại quen tính khoe khoang, lúc này Hứa Tình Hoan mới xác định đó chỉ là ảo giác của mình mà thôi.“Chúng ta đi đâu ăn cơm đây?”



“Đến nhà hàng mà lần đầu tiên chúng ta hẹn nhau được không?”



“Không phải anh nói nhà hàng đó không khí được chín mươi điểm, nhưng đồ ăn thì chỉ được có bốn mươi điểm thôi sao, thế nên từ đó về sau, sẽ không muốn quay lại nhà hàng đó nữa?” Hứa Tình Hoan kinh ngạc.



“Nhưng đột nhiên anh nhớ về những ngày chúng ta mới yêu đương, nếu em không thích đồ ăn ở đó, thì tối nay chúng ta lại vòng đến chợ đêm ăn.”



“Em không kén chọn đâu, chỉ cần anh có thể chịu được thì tốt rồi.” Cô không kén chọn đồ ăn, người kén chọn chính là anh.