Vợ Yêu Có Thời Hạn

Vợ Yêu Có Thời Hạn - Chương 19




Hứa Triết Tự cảm thấy lo lắng, bởi vì anh xuống máy bay rồi về nhà từ lúc tám giờ, vẫn không tìm thấy chị.



Mà điện thoại của chị lại tắt máy không thể liên lạc được.



Đợi đến mười giờ, anh gấp gáp chạy đến Giai Tiên tìm người, muộn thế này rồi, các nhân viên ở Giai Tiên đều đã tan làm, chỉ còn bảo vệ.



Anh vội vàng gọi cho Diệp Uy, nhưng điện thoại của hắn không ai nghe, làm cho anh lo lắng như con kiến bò trên chảo nóng.



Đúng rồi, có thể chị có hẹn với ai đó ở ngoài? Anh nhớ rõ mấy hôm trước qua điện thoại, chị nói chờ anh trở về, muốn giới thiệu một đồng nghiệp cho anh.



Lúc ấy anh hỏi là nam hay nữ, chị nói là nam.



Giọng điệu khi đó của chị, tựa như nhiều năm trước lần đầu tiên chị đưa Phí Lăng Tuyên về gặp anh, có chút thẹn thùng lại có chút cao hứng.



Vừa nghĩ như vậy, Hứa Triết Tự quyết định trở về nhà chờ.



Nhưng đợi mãi đến mười hai giờ, chị vẫn chưa về.



Nhất định là đã xảy ra chuyện, anh xanh mặt, gọi lại cho Diệp Uy, lần này hắn đã nghe máy.



“Anh Diệp, em là Triết Tự, anh có biết chị em đang ở đâu không?” Anh vội hỏi.



“Em hỏi Tình Hoan à, cô ấy còn chưa về nhà?”



Nghe thấy lời của Diệp Uy, lòng anh chìm xuống. “Đúng vậy, em về nhà từ tám giờ, đến bây giờ vẫn không tìm thấy chị ấy, anh có biết chị ấy đi đâu không?”



Diệp Uy đã ngà ngà say, nghĩ đến cái gì vội vàng nói:“A, đúng rồi, sáng nay cô ấy hỏi anh địa chỉ của Hạo Duy, sau đó cô ấy xin ra ngoài, chắc là đến thăm Hạo Duy rồi.”



“Hạo Duy là ai?”



“Em họ anh, Bạch Hạo Duy, nghe nói cậu ấy bị sốt, cho nên Tình Hoan muốn đến thăm.”



“Bạch Hạo Duy? Em họ anh tên là Bạch Hạo Duy?” Nghe được ba chữ ấy, trên trán Hứa Triết Tự nổi đầy gân xanh.



“Ừ, làm sao vậy? Có cái gì không đúng sao?” Diệp Uy nghe ra sự phẫn nộ trong giọng nói của anh.



“Chết tiệt, hắn đang ở nơi nào? Nói cho em nhanh lên!” Anh rống to.



Bị giọng điệu nghiêm khắc ấy dọa, Diệp Uy bật thốt lên một địa chỉ, sau khi nói xong mới nghĩ đến, chuyện này có gì đó không bình thường, vừa rồi giọng của Hứa Triết Tự rất kích động dường như muốn giết người ấy, sao Hạo Duy lại chọc đến cậu ta chứ?



‘Bang bang bang…’ Tiếng đập cửa vang lên kịch liệt, làm Bạch Hạo Duy bừng tỉnh trong giấc ngủ sâu, anh mơ mơ màng màng đứng lên mở cửa.



‘Tách’, cửa vừa mở, cổ họng đã bị ai đó bóp chặt, khiến anh thở dốc.



“Chị tôi đâu?” Hứa Triết Tự phẫn nộ nói:“Tôi đã nói rồi, nếu anh dám xuất hiện trước mặt chị tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh, mau đưa chị tôi ra đây!”



Vì bị sốt mà đầu óc Bạch Hạo Duy không tỉnh táo lắm, nhưng đã bị câu nói này làm bừng tỉnh.



“Chị em à, em nói đến Tình Hoan sao? Cô ấy không ở đây đâu.” Thấy biểu tình nóng vội của Hứa Triết Tự, anh vội vàng hỏi:“Triết Tự, sao em lại chạy đến đây tìm người, Tình Hoan xảy ra chuyện gì?”



“Anh còn giả bộ hả, tôi biết chị ấy ở đây, mau đưa chị ấy ra, nếu chị ấy thiếu một sợi tóc, tôi sẽ hỏi tội anh!”



“Tình Hoan thật sự không ở nơi này, hôm nay anh bị sốt nên ngủ ở nhà cả ngày, căn bản là không gặp cô ấy.” Bạch Hạo Duy cố gắng tránh bàn tay đang bóp cổ mình kia, lo lắng hỏi lại:“Tình Hoan xảy ra chuyện gì?”



“Anh còn dám nói chưa nhìn thấy chị ấy à, Diệp Uy nói sáng nay chị ấy đến tìm anh, anh còn muốn lừa tôi hả!” Triết Tự tức giận đẩy anh ra, tự đi vào nhà tìm người.



Không bao lâu, trong ngoài đều tìm vài lượt rồi, nhưng vẫn không tìm thấy chị mình.





Hứa Triết Tự giận dữ hỏi:“Rốt cuộc anh giấu chị tôi ở đâu?”



“Anh không biết, thật sự là hôm nay anh vẫn chưa gặp cô ấy.” Biết Hứa Tình Hoan mất tích, Bạch Hạo Duy còn lo lắng hơn anh.



Thấy Bạch Hạo Duy vẫn không chịu thừa nhận, Hứa Triết Tự tức giận tóm lấy cổ áo anh. “Rõ ràng Diệp Uy nói sáng nay chị ấy tìm đến nhà anh, rốt cuộc anh đã làm gì chị tôi?”



“Hôm nay anh mê man suốt, thật sự chưa gặp Tình Hoan. Cô ấy không tới đây, vậy có thể đi đâu?” Một ý nghĩ hiện lên trong đầu, sắc mặt của Bạch Hạo Duy lại càng tái nhợt. “Có thể là trước khi đến đây cô ấy xảy ra chuyện gì? Không được, anh phải ra ngoài tìm xem.” Nói xong, anh lập tức chạy ra ngoài.



Hứa Triết Tự rốt cuộc không nhịn được nữa, nắm tay đấm mạnh vào mặt anh. “Trước đây tôi đã cảnh cáo anh không được xuất hiện trước mặt chị tôi, nếu chị tôi mà xảy ra chuyện gì, nhất định tôi sẽ giết anh!”



Bạch Hạo Duy bị đấm bất ngờ, ngã gục xuống sàn, giơ tay lau vết máu trên môi, run rẩy chống đỡ thân thể suy yếu đứng dậy.



“Xin lỗi, Triết Tự, anh không thể không gặp cô ấy, anh yêu cô ấy như vậy, may mắn được sống lại…” Người duy nhất anh muốn gặp cũng chỉ có cô ấy.



“Câm mồm, anh còn muốn giả mạo anh rể tôi à, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?” Nghe vậy, sắc mặt Hứa Triết Tự lại xanh mét.



“Anh thật sự là Phí Lăng Tuyên, sau khi chết anh đã hiến tặng giác mạc cho Bạch Hạo Duy, kết quả là khi anh tỉnh lại, liền biến thành anh ấy, anh cũng không biết chuyện này xảy ra như thế nào, nhưng đó là sự thật.”




“Anh……”



Hứa Triết Tự đang muốn mở miệng, lại nghe thấy tiếng mở rộng cửa, một giọng nói khiếp sợ truyền đến.



“Anh nói thật sao?”



Hai người nhìn lại, Diệp Uy và Troy đều đang kinh ngạc đứng ở cửa.



“Anh nói anh không phải Bạch Hạo Duy?” Troy không dám tin trừng mắt nhìn anh. Khi hắn trở về đã gặp được Diệp Uy ở dưới tầng, hai người liền lên đây cùng nhau.



Nhìn Bạch Hạo Duy, Diệp Uy lại có chút đăm chiêu nói:“Khó trách, khó trách tính cách của em lại thay đổi hoàn toàn như vậy, ngay cả thói quen cũng không giống trước nữa.” Tuy rằng thực ly kỳ, nhưng hắn lại cảm thấy lời anh nói cũng có thể tin được, bởi vì Bạch Hạo Duy trước kia và người trước mắt này, trừ khuôn mặt ra, thì chính là hai người hoàn toàn khác nhau.



“Tôi quả thật không phải Bạch Hạo Duy trước đây mà anh biết.” Một lòng thầm nghĩ đi tìm Hứa Tình Hoan, bây giờ anh không có tâm trạng giải thích gì nữa, đẩy bọn họ rồi chạy ra ngoài.



Nhưng Troy không cho anh đi, kéo lấy cánh tay anh. “Anh phải nói rõ ràng cho tôi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”



Mà lúc này, Hứa Triết Tự lại nhìn thấy trong túi áo Troy có một con búp bê treo điện thoại rất quen thuộc, làm cho anh không rảnh nghĩ nhiều đã rút cái điện thoại đó ra, nhìn kỹ một chút, con búp bê phật gỗ này chính là anh cho chị mình, trên mặt di động anh còn dán thêm hình phật tổ, muốn chị được bình an.



“Sao trong túi anh lại có di động của chị tôi? Nói! Có phải chị tôi mất tích có liên quan đến anh không?” Mặt anh biến sắc, nhanh tay bắt lấy cổ áo Troy, ép hỏi.



Bạch Hạo Duy nhìn về phía Hứa Triết Tự đang cầm di động trong tay, lập tức chấn động. Anh cũng nhận ra chiếc điện thoại di động đó, nó là của Tình Hoan.



“Anh đã làm gì Tình Hoan? Bây giờ Tình Hoan đang ở đâu? Mau dẫn tôi đến chỗ đó!” Anh cũng kích động kéo bả vai Troy, quát hỏi.



“Tôi……” Nhưng cổ Troy đã bị Hứa Triết Tự bóp chặt khó nói nên lời, hơn nữa sắc mặt còn trắng bệch.



Diệp Uy đứng một bên thấy Hứa Triết Tự sắp làm người ta chết ngạt, vội vàng tiến lên đẩy tay anh ra.



“Triết Tự, em buông tay ra đã, như thế anh ta mới nói chuyện được.”



“Khụ khụ khụ khụ……” Sau khi bàn tay ấy buông lỏng ra, Troy khổ sở ho một trận.



“Còn không nói mau lên, anh đã làm gì Tình Hoan hả? Cô ấy ở đâu?” Giọng điệu Bạch Hạo Duy lộ rõ bực tức, tra hỏi hắn.



“Anh nói cho tôi biết trước, rốt cuộc anh là ai?” Hít sâu một hơi, Troy nhìn anh chằm chằm hỏi.



Vì muốn mau chóng biết tình hình của Hứa Tình Hoan, Bạch Hạo Duy không chút do dự đáp:“Nếu anh hỏi linh hồn đang ở trong thân thể Bạch Hạo Duy này, thì tôi là Phí Lăng Tuyên.”




Nghe vậy, Diệp Uy thì thào nhớ kỹ ba chữ ấy, sau đó kinh hãi. “Anh biết tên này, Phí Lăng Tuyên từng là tổng biên tập “Tạp chí Thương Tình”, có phải em nói đến anh ta không?” Công ty có đặt tạp chí đấy, kì nào hắn cũng đọc bài viết trong đó, cho nên biết người tên Phí Lăng Tuyên này.



“Đúng vậy, chính là anh ta.” Bạch Hạo Duy gật đầu.



***



“Người đâu, không phải anh nói cô ấy ở trong này à?” Theo lời của Troy, mấy người họ đi đến một phòng trong khách sạn, nhưng khi đến đó lại không thấy bóng dáng Hứa Tình Hoan.



Bạch Hạo Duy đi vào trước không thấy người, quay đầu giận dữ hỏi.



“Sau khi đánh cô ấy bất tỉnh tôi đã đưa tới nơi này, tôi cũng không biết tại sao lại không thấy cô ấy.” Hai tay bị Hứa Triết Tự bắt chéo ra sau lưng, Troy cau mày.



“Anh đánh chị ấy bất tỉnh hả? Anh dám làm tổn thương chị tôi!” Nghe vậy, Hứa Triết Tự tức giận liên tục đấm hắn, anh đấm mạnh khiến Troy quay cuồng, đau đến chảy nước mắt, kêu khóc thảm thiết.



“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.”



“Triết Tự, đừng đánh chết người.” Diệp Uy lo lắng xảy ra chuyện không may, vội khuyên can anh.



Nhưng lúc này Bạch Hạo Duy lại nhặt lên một đoạn dây thừng dính máu, anh run giọng hỏi:“Anh dùng dây thừng này trói chặt Tình Hoan?”



Troy bị đánh sưng tím mặt, liếc nhìn một cái, gật đầu nói:“Đúng vậy, tôi dùng dây thừng đó trói hai tay cô ấy, bây giờ dây thừng rơi trên mặt đất, nghĩa là cô ấy đã tự tháo ra được và trở về rồi, a!” Bụng hắn đột nhiên bị ăn một cú đấm mạnh mẽ, hắn đau đớn cúi gập thắt lưng.



Lần này là Bạch Hạo Duy ra tay. “Cô ấy không thù không oán gì với anh, vì sao anh lại làm thế với cô ấy?!” Nhìn vết máu dính trên dây thừng, nghĩ đến đó là máu của Tình Hoan, anh đau lòng chỉ muốn giết tên kia.



“Tôi chỉ muốn dọa cô ấy thôi, làm cho cô ấy rời khỏi anh, cho nên sáng hôm nay nhìn qua lỗ tròn trên cánh cửa thấy cô ấy đến tìm anh, tôi đã lén đánh cô ấy bất tỉnh rồi đưa đến đây.” Vì sợ cô ấy tỉnh lại sẽ trốn đi, cho nên hắn mới tìm dây thừng trói tay cô vào, còn lấy khăn đen bịt mắt cô, cũng sợ cô tỉnh lại rồi kêu to, hắn nhét khăn mặt vào miệng cô.



Sau đi đưa cô đến đây, hắn liền rời đi. Không lâu sau, hắn còn cố ý quay lại nhìn một lần, nhưng khi ấy cô vẫn chưa tỉnh táo, hắn nghĩ cô đã tỉnh rồi lại ngủ, nghĩ rằng cứ để cô ở đây một đêm, vì thế liền ra về.



Tuy trước đó hắn đe dọa là, nếu không rời khỏi Duy thì sẽ giết cô, nhưng đó chỉ là dọa cô thôi, muốn cô cảm thấy sợ hãi mà chủ động rời đi, hắn còn không có lá gan đi giết người.



Nếu hắn sớm biết Bạch Hạo Duy trước mắt này, đã không phải là Bạch Hạo Duy trước kia nữa, thì nhất định hắn sẽ không làm như vậy, nhưng hiện tại hối hận cũng không kịp rồi.



“Tốt nhất anh hãy cầu nguyện chị tôi không sao đi, nếu không anh nhất định phải chết.” Hứa Triết Tự nghiến răng nghiến lợi liếc hắn một cái, vội vã muốn về nhà xem chị có bình an trở về không.



Đoàn người đi đến nhà hai chị em họ Hứa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hứa Tình Hoan, Troy lại càng lo lắng Hứa Triết Tự sẽ tức giận.




Mãi đến khi Diệp Uy trầm ngâm nói:“Có thể Tình Hoan đã chạy đến nhà Hạo Duy rồi, cô ấy muốn thăm Hạo Duy mà, kết quả là lại bị Troy bắt đi, bởi vậy sau khi thoát được thì rất lo lắng cho an nguy của Hạo Duy.” Hắn phỏng đoán.



Bởi vậy, đoàn người lại vội vàng chạy tới chỗ ở của Bạch Hạo Duy.



***



“Hạo Duy, Hạo Duy.” Mở rộng cửa nhà Bạch Hạo Duy, Hứa Tình Hoan căng thẳng, nóng vội bước nhanh vào trong nhà, nhưng trong phòng khách trống rỗng.



Cô không biết phòng ngủ của Bạch Hạo Duy ở đâu, lo lắng tìm từng phòng một.



Phòng này không có người, phòng này cũng không có, phòng này cũng là, đợi chút –



Thoáng nhìn qua giá treo quần áo của Bạch Hạo Duy, cô bước vào phòng, chăn trên giường có chút hỗn độn, anh ấy đã ngủ ở đây, cô nhìn trái nhìn phải, cao giọng gọi.



“Hạo Duy, Hạo Duy, anh ở đâu?” Thấy bên trái có phòng tắm, cô đến gần, vặn nắm cửa mở ra, bên trong cũng không có bóng người.



“Nguy rồi, có thể đã xảy ra chuyện gì không?” Cô nhớ lúc trước mình đến đây, ấn chuông cửa rất lâu mà không có người ra mở, nên cô mới tự bước vào, sau đó liền cảm thấy gáy mình bị ai đó đánh, trước khi ngất đi còn mơ hồ nhìn thấy một bóng người, nhưng cô chắc chắn đó không phải Hạo Duy, bởi vì cô nhìn thấy mái tóc vàng.



Tỉnh lại ở khách sạn, cô phát hiện hai tay mình đang bị trói, mắt bị bịt kín, ngay cả miệng cũng bị nhét khăn, lúc đầu cô rất sợ hãi. Nhưng đợi thật lâu vẫn không thấy ai tiến vào, vì thế cô bắt đầu giãy giụa, cố gắng cởi sợi dây thừng trói trên tay mình.




Cuối cùng da ở cổ tay đều bị lợt, nhưng cô cũng cởi được dây thừng, khi cô tháo khăn ở miệng và khăn bịt mắt ra, đột nhiên nghe thấy có tiếng mở cửa.



Cô rùng mình, vội vàng giả bộ mình vẫn bất tỉnh như trước.



Người nọ thấy cô chưa tỉnh, không lâu sau cũng bước đi.



Sau đó cô rời khỏi khách sạn. Lúc đầu, không rõ mình đang ở đâu, đi một thời gian mới nhận ra đường, trong lòng nghĩ tới an nguy của Hạo Duy nên cô vội vàng đến đây.



Cô đoán người bắt cóc mình vô cùng có khả năng chính là Troy, hắn đột nhiên đánh cô bất tỉnh, mà cô lo lắng hắn sẽ làm gì đó bất lợi cho Hạo Duy.



Nghĩ đến cái gì đó, cô đi đến bên giường, cầm lấy điện thoại, muốn gọi điện cho Bạch Hạo Duy, bởi vì điện thoại trong túi cô bị người kia cầm đi, cô đành mượn điện thoại của anh.



Mới cầm điện thoại lên, lúc này miệng vết thương trên cổ tay đột nhiên đau nhức khiến cô phải buông cái điện thoại ra, điện thoại rơi xuống đất.



Một tay cô đặt trên giường, một tay với xuống nhặt điện thoại, không cẩn thận kéo lệch gối đầu, lộ ra một quyển album vốn để dưới gối.



Mắt nhìn qua một chút, cô phát hiện ra người trong ảnh đó thật quen mắt, không nhịn được cầm quyển album lên xem.



Đó là cô! Là cô khoảng bốn, năm năm trước.



Nhưng vì sao anh lại có bức ảnh này của cô? Trước đây cô không quen Bạch Hạo Duy mà.



Mang theo nghi hoặc, cô tùy tay mở album ra, chiếu vào mắt cô là những bức ảnh chụp trong lễ cưới. Bức ảnh nào chú rể cũng cười sáng lạn, vừa thấy đã biết anh ấy rất vui vẻ.



Mà cô dâu thì cười e thẹn hơn, nhưng nhìn vào đôi uyên ương đó, vẫn nhìn ra họ đang có những giờ phút hạnh phúc nhất.



Cô dâu trong ảnh giống cô, thật sự rất giống, nhìn kỹ, quả thực là giống cô như đúc, có chuyện gì thế này?



Ánh mắt chuyển sang nhìn kĩ vào chú rể, trái tim không hiểu sao lại co rút đau đớn.



Người này, cô đã gặp qua rồi sao?



Là ở đâu nhỉ?



Mở thêm những trang khác, cô thấy bức ảnh chú rể đang đeo nhẫn cưới cho cô dâu, bức ảnh bên cạnh lại là cô dâu đeo nhẫn cưới cho chú rể.



Trong đầu cô bỗng vang lên vài câu đối thoại –



“Chúc cô dâu và chú rể của chúng ta trăm năm hòa hợp, vĩnh dục ái hà, cụng ly.” (vĩnh dục ái hà: Vĩnh viễn sống trong sông tình dục.)



“Chú rể phải bế cô dâu chạy ba vòng quanh phòng khách rồi mới được vào động phòng.”



“Chờ một chút, chú rể phải cõng cô dâu chống đẩy mười lần, mới có thể hôn cô dâu.”



“Tình Hoan, em đừng đau lòng, bọn anh chỉ đang kiểm tra thể lực của Lăng Tuyên thay em thôi, Ông xã có thể lực tốt mới có thể làm bà xã hạnh phúc mà.”



Theo những lời này là một loạt hình ảnh thoáng qua trong đầu cô, những hình ảnh đó giống như thủy triều đánh úp lại, làm cho cô không chịu nổi, toàn thân run rẩy.



Cuối cùng, cô thấy mình mở cánh cửa nhỏ có khắc hoa văn màu vàng, bên trong là một bình tro cốt màu trắng, trên bình có gắn bức ảnh chụp chàng trai tuấn tú, bên cạnh có khắc ba chữ — Phí Lăng Tuyên.



Đã chết! Đã chết! Anh ấy đã chết! Lăng Tuyên đã chết!



“A –” Nháy mắt, bi ai dời non lấp bể đổ sụp xuống làm cô tan nát cõi lòng, làm cô phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế. (Tê tâm liệt phế: tim phổi đều tê liệt.)