Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ

Chương 55: Phát hiện sự thật




Hoa Mộng Lan che miệng, cười ha ha, “Anh tuấn đẹp trai? Cực kỳ ưu tú? Không phải cô đang nói khéo đó chứ? Tôi đã xem hình anh ta, dáng vẻ vô cùng đẹp… trong tâm hồn.”

Cô ta vốn muốn dùng từ xấu xí, nhưng lại thôi, cô ta biết chừng mực, ở trước mặt người xa lạ, không thể tỏ ra quá lộ liễu được.

Tiêu Ánh Minh nhìn cô ta, mấy phút sau, cô ta gần như đã đoán ra được đã xảy ra chuyện gì.

“Này, Hoa Mộng Lan, tôi dẫn cô đi gặp một người.” Cô ta cười xảo quyệt một tiếng.

Đi vào phòng tiệc, cô ta dẫn Hoa Mộng Lan đến một góc tiện cho việc quan sát.

“Thấy cái bàn kia không? Em gái cô ở chỗ đó đấy.”

Hoa Mộng Lan nhìn theo ngón tay của cô ta. Cô ta chỉ nhìn lướt qua Hoa Hiền Phương một cái, ánh mắt liền rơi vào trên người đàn ông vô cùng tuấn mỹ ở bên cạnh cô.

Anh tuấn tú, hoàn hảo, trên người tỏa ra ánh sáng chói mắt giống như thần mặt trời A Ba La bước ra từ trong thần điện Kim Ô.

Ánh mắt của cô ta cũng không có cách nào dời đi được, cảm giác trái tim như bị lấy đi, hồn phách cũng bị lạc mất.

“Người đàn ông rất tuấn tú đó là ai?”

“Chính là người chồng đương nhiệm của em gái cô, vị hôn phu mà cô đã bỏ trước đó – Lục Kiến Nghi.” Tiêu Ánh Minh ghé vào bên tai cô ta, khẽ nói từng câu từng chữ.

Giống như có một tia sét bổ từ đỉnh đầu cô ta bổ xuống, xuyên qua toàn thân cô ta, làm cho cô ta giật mình, “Không thể nào!”

“Tôi và anh ta quen nhau lúc mười tám tuổi, tôi nhắm mắt lại cũng có thể vẽ ra hình dáng anh ta, làm sao có thể nhận sai chứ?” Tiêu Ánh Minh khẳng định chắc nịch.

Hoa Mộng Lan thừ ra một hồi lâu mới hoàn hồn lại, gào lên: “Vậy anh ta có phải thích đàn ông hay không?”

Tiêu Ánh Minh chấn động, rồi bật cười nói, “Làm sao có thể, mới vừa rồi anh ta còn ở trên sân thượng… cùng em gái cô triền miên mất hồn cơ mà.” Cô ta cố ý nói quá lên.

Gương mặt xinh đẹp của Hoa Mộng Lan vặn vẹo thành một nhúm đầy dữ tợn, ruột gan của cô ta như đang rỉ máu, thần kinh giật giật, mỗi một tế bào đều đang kêu gào.

Cô ta sắp nổi điên, sắp sụp đổ, thật sự muốn khóc lớn một trần, muốn thét chói tai cho thật đã, trút hết cảm xúc trong lòng.

Cô bị lừa, vậy mà cô ta lại bị lừa, nhường một vị hôn phu tốt như vậy cho Hoa Hiền Phương!

Tiêu Ánh Minh thu hết biểu cảm của cô ta vào mắt, trong lòng thầm cười trộm, sắp có trò hay để nhìn rồi đây.

Chờ Hoa Mộng Lan và Hoa Hiền Phương đấu với nhau con què con bị thương thì cô ta sẽ là người được lợi, nhân cơ hội giành lại Lục Kiến Nghi.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao cô biết người ngồi ở đó là Lục Kiến Nghi chứ?”

Hoa Mộng Lan xoay người đi ra ngoài, cô ta sợ mình sẽ mất khống chế, không nhịn được xông tới.

Cô ta là một người phụ nữ thông minh, có suy nghĩ trù tính riêng của mình, cô ta không thể mất hình tượng ở trước mặt người nhà họ Lục, cho bọn họ một ấn tượng xấu về mình được.

Từ nhỏ cô ta đã được dạy dỗ theo nền giáo dục quý tộc, là dựa theo tiêu chuẩn của mợ chủ nhà giàu có mà huấn luyện, biết giữ dáng vẻ, hình ảnh của mình bất cứ lúc nào.

Đến một lúc nào đó, cô ta muốn cho người nhà họ Lục biết, cô thích hợp làm mợ chủ nhà họ Lục hơn con nhóc nha quê Hoa Hiền Phương đó nhiều, để cho Lục Kiến Nghi thấy, cô mới là người vợ hoàn mỹ nhất của anh.

Đi đến bên ngoài khách sạn, cô ta liền đem chuyện bối cảnh của Lục Kiến Nghi mà mình có được thông qua người khác nói cho Tiêu Ánh Minh.

“Trời, cô bị người kia lừa rồi.” Tiêu Ánh Minh che miệng lại thốt lên, kinh ngạc không thôi.

“Để cho tôi gặp phải tên khốn kiếp kia thì tôi sẽ giết chết anh ta!” Hoa Mộng Lan cắn răng nghiến lợi nói.

Trên mặt Tiêu Ánh Minh lướt qua một vẻ gian xảo, “Cô nói xem, chuyện này có phải là Hoa Hiền Phương làm hay không, cô ta là người được lợi nhất mà. Mua chuộc người kia, bảo anh ta làm cho cô một tài liệu giả, dọa cô sợ hãi không chịu kết hôn, cô ta mới có thể thuận lợi gả thay.”

Hoa Mộng Lan liếc nhìn cô ta bằng ánh mắt sâu xa.

Người phụ nữ này chắc là người ái mộ Lục Kiến Nghi, một trong những tình địch của cô ta.

Muốn chơi chiêu ở trước mặt cô ta à, cũng quá non nớt rồi.

Quỷ kế của Tiêu Ánh Minh, cô ta liếc mắt một cái thấy ngay, chính là là muốn khơi mào mâu thuẫn giữa cô ta và Hoa Hiền Phương, để bọn họ đấu đá nhau đến sức đầu mẻ trán, sau đó mình là người ở giữa được hưởng lợi.

Nhưng có điều, cô ta nói đúng, chuyện này có thể là do con đĩ Hoa Hiền Phương làm.

Trừ cô ra, không thể nào nữa có người khác nữa.

Dọa cô ta bỏ chạy, người duy nhất được lợi chỉ có cô.

Nhìn cô bình thường tùy tiện, mơ mơ màng màng, còn tưởng rằng thật là một cô gái ngốc nghếch vô hại, nhưng không nghĩ tới lòng dạ lại nham hiểm đến như vậy.

Cô làm mùng một thì cũng đừng trách cô ta làm mười lăm.

Cô ta sẽ không bỏ qua cho Hoa Hiền Phương đâu!

“Cô Tiêu, cô đang nói cái gì vậy, làm sao tôi có thể không chịu kết hôn chứ? Tôi không phải một người nông cạn, bất kể Kiến Nghi lớn lên có hình dáng ra sao thì tôi cũng sẽ không quan tâm. Tôi là gặp nguy hiểm ở nước ngoài cho nên mới bỏ lỡ hôn ước, Hiền Phương là em gái của tôi, tôi tin tưởng con bé sẽ không làm chuyện hại tôi, chuyện này nhất định là có người khác giở trò quỷ.”

Trong lòng Tiêu Ánh Minh hừ nhẹ một tiếng, đúng là biết giả bộ, xem ra cũng không khác Hoa Hiền Phương là bao.

“Tốt lắm, dù sao chân tướng đã rõ ràng, nên làm như thế nào là chuyện của các người, không liên quan đến tôi.”

Cô ta cười bước vào, chờ xem kịch vui là được, cũng không biết ai sẽ chết trước.

Sau khi kết thúc lễ đính hôn, Lục Kiều Sam vốn muốn đi theo Tần Nhân Thiên cùng trở về ở bên nhau trong đêm đính hôn, không nghĩ tới Tần Nhân Thiên lại đưa cô ta về nhà họ Lục.

Cô ta hết sức thất vọng, chờ Tần Nhân Thiên vừa đi xong, cô ta liền than vãn khóc lớn, bà Lục vội vàng ở bên cạnh an ủi.

Dựa theo lễ nghi thì cách làm của Tần Nhân Thiên rất dễ hiểu, dẫu sao chẳng qua là đính hôn chứ không phải kết hôn. Bà ta cũng không thể nói gì được.

Lục Vinh Hàn hết sức thất vọng về cô ta, mặt mũi của ông ấy đều bị cô ta làm mất hết.

Ngày thứ hai là tiết đoan ngọ, có ba ngày nghỉ phép, không cần đi làm. Bà Lục gọi điện thoại cho Tần Nhân Thiên, bảo anh ta qua bên này ăn tết đoan ngọ.

Bà ta đoán có lẽ trong lòng Tần Nhân Thiên vẫn có vướng mắc, nhân dịp mấy ngày nghỉ này, để cho hai người hòa hợp với nhau.

Lục Kiến Nghi ở phòng thể dục đánh tennis.

Cô cảm thấy tốt nhất là mình nên cách xa Tần Nhân Thiên một chút, tránh cho Lục Kiều Sam lại ghen tuông vô duyên vô cớ.

Trong nhà họ Lục có một phòng đọc sách, bên trong có rất nhiều sách cổ, sau cơm trưa, cô liền rót một ly cà phê, đi vào bên trong đọc sách.

Lục Kiều Sam đi lên lầu thay quần áo trang điểm, cô ta khó chịu muốn chết, bố đã đóng băng hết tất cả của cô ta, cô ta không có tiền mua quần áo mới, chẳng lẽ phải mặc quần áo cũ hay sao?

Nếu như bị người thấy cô mặc một bộ quần áo đến hai lần, có lẽ sẽ trở thành nhân vật nổi tiếng bị giễu cợt trong giới.

Tần Nhân Thiên biết cô ta trang điểm rất lâu cho nên cũng đi đến phòng đọc sách, chuẩn bị tìm một quyển sách đọc giết thời gian.

Anh ta đi vào, mới phát hiện Hoa Hiền Phương cũng ở đây.

Cô dựa vào ghế ngủ.

Tần Nhân Thiên cười một tiếng, ngồi đối diện cô, cầm lấy một quyển sách lật vài trang.

Nhưng anh ta không lòng dạ nào mà đọc sách, len lén dùng ánh mắt liếc nhìn cô.

Gương mặt nhỏ nhắn đơn thuần nhìn vô cùng yên tĩnh.

Cô không giống Lục Kiều Sam, mỗi ngày phải trang điểm ba kiểu khác nhau, còn phải không ngừng tu sửa mặt mũi, tất cả thời gian đều dùng ở trên gương mặt của cô ta, giống như là không trang điểm thì không thể ra ngoài gặp người được.

Cô không tô son trét phấn, mộc mạc thuần khiết, nhưng càng như vậy lại khiến cô càng trở nên xinh đẹp tuyệt trần, một vẻ đẹp hoàn toàn tự nhiên.

Anh ta cứ nhìn mãi như vậy, đến mức có chút mất hồn, giống như đang thưởng thức một bức tranh sơn dầu vậy.

Nhiệt độ trong phòng đọc sách hơi thấp, đúng lúc người giúp việc bưng trà bánh đi tới, anh ta liền sai bà đi lấy chăn đắp cho Hoa Hiền Phương.

Lục Kiều Sam đi tới vừa khéo nghe được, một ngọn lửa ghen tuông lập tức bốc hay từ trong mắt cô ta.