Vợ Yêu Bé Nhỏ

Vợ Yêu Bé Nhỏ - Chương 14




Đêm đến, Tiêu Nham trở lại phòng, vẻ mặt hạnh phúc khi nãy nháy mắt suy sụp giống như cha mẹ chết hết.



-Tường Âm…



Nỗi nhớ Tiêu Nham tạm quên khi nãy, vào giờ phút này lại cuồn cuộn trào ra như thủy triều.



Đêm đó, Cung Tường Âm đến nhà tìm cậu, bọn họ đã xảy ra quan hệ, Cung Tường Âm ở lại nhà cậu hai ngày, cho đến tận hôm nay tự tay mình tiễn cậu về nhà ba mẹ.



Rốt cuộc… Vẫn không thể giữ anh ấy lại…



Vì sao số cậu lại lận đận đến vậy?



Tổ quốc làm cách mạng mười một lần đã thành công, cậu thậm chí rất cố gắng, vì tình làm cách mạng đến ba mươi mốt lần, thế nhưng lại vẫn không thành công.



Hai lăm năm qua, quen hơn ba mươi cô gái, Cung Tường Âm là người đàn ông đầu tiên cậu hẹn hò, nhưng cũng lại là người đàn ông đầu tiên làm cho cậu đau lòng đến vậy…





Nước mắt lại không ngừng rơi xuống…



Tiêu Nham không biết ảm đảm bi thương đến bao lâu thì nghe tiếng đập cửa vang lên.




-Tiêu Nham, ngủ chưa con?



-Chưa mẹ ạ.



Nghe thấy tiếng mẹ, Tiêu Nham lung tung lau khóe mắt, đứng dậy đi mở cửa.



-Mẹ có việc gì à?



Tiêu Nham mở cửa cho mẹ mình vào.




-Có chút chuyện.



Mẹ Trình kéo con ngồi xuống mép giường, trong tay cầm một hộp đựng đồ trang sức.



Tiêu Nham khó hiểu nhìn mẹ.



Mẹ Trình lấy từ trong hộp ra một miếng ngọc bội lấp lánh màu xanh, bề mặt được chạm khắc tinh xảo không chút tì vết, khi cầm lên cảm thấy ánh sáng dường như có thể xuyên qua, vừa nhìn liền biết ngay là hàng cao cấp.




Tiêu Nham kinh ngạc nhìn mẹ.



-Mẹ… Cái này là…



Cậu nhớ rõ khối ngọc bội này từ trước đến giờ mẹ đều không cho cậu chạm vào, sao bây giờ lại…




-Đây là ngọc bội gia truyền bà nội con cho mẹ, khối ngọc bội này chỉ truyền cho con dâu không truyền cho con gái, hiện tại mẹ giao nó cho con, là muốn tặng cho nửa kia của con.



-Nửa kia của con?



Làm ơn đi, cậu bây giờ làm gì có “nửa” nào, nữa kia của cậu ngày mai kết hôn rồi, làm sao tặng cho anh ta đây.



-Đúng vậy! Phải giữ gìn thật tốt nha! Đi ngủ sớm chút đi! Ngày mai bận rộn lắm đây!



Mẹ Trình lưu lại vẻ mặt nghi hoặc của Tiêu Nham, khóe mắt lóng lánh hơi nước rời khỏi phòng.



Mang theo một bụng nghi hoặc cùng nỗi nhớ Cung Tường Âm, tối nay thực sự Tiêu Nham ngủ không yên.