Vợ Yêu Bé Nhỏ

Vợ Yêu Bé Nhỏ - Chương 10




Cái gì!?



Hắn… Hắn đã có hôn thê rồi sao?



-Anh nói… Anh… Đã có… có… Hôn thê…



-Đúng vậy!



Tiêu Nham nhất thời nghe thấy có cái gì đó đã vỡ nát. Nhìn chằm chằm vào Cung Tường Âm, một hồi sau cậu mới tìm được giọng nói của chính mình.



-Anh đã có hôn thê rồi, tại sao còn muốn trêu chọc tôi?



Hắn, hắn chính là… người đàn ông đầu tiên cậu thích, thế nhưng…



Hắn, thế nhưng hắn lại nói đã có hôn thê, rốt cuộc hắn coi Trình Tiêu Nham này là cái gì?



-Nham, cậu nghe tôi nói đã, tôi và vị hôn thê đã có đính ước từ lúc nhỏ, ước định khi nào cô ta hai mươi lăm tuổi sẽ chính thức cưới cô ta về, năm nay cô ta vừa tròn hai lăm tuổi, cho nên sau khi về Đài Loan tôi sẽ kết hôn với cô ta. Tôi không cố ý giấu diếm, chỉ là không nghĩ tới tôi lại sẽ thích cậu.



Để tăng thêm độ tin tưởng, Cung Tường Âm len lén véo đùi mình, muốn nặn ra vài giọt nước mắt, để tranh thủ sự đồng tình của cậu.



Tiêu Nham hít thở vài cái, muốn làm cho bản thân tỉnh táo lại.



Ha, hắn muốn kết hôn thì liên quan gì tới mình?



Cậu cùng lắm cũng chỉ qua là đối tượng “tình một đêm” của hắn, bản thân có tư cách gì trách mắng hắn, hơn nữa, nghiêm túc mà nói thì, kỳ thực… Là bản thân mình đụng phải hắn trước.



Chỉ là… Cậu cảm thấy tim mình thật đau… Đau quá…




Cưỡng chế nước mắt sắp trào ra, chuyển hướng qua Cung Tường Âm nở nụ cười.



-Cung… chúc mừng anh nha! Làm chú rể rồi.”



Tiêu Nham hận không thể tự cắn vào đầu lưỡi của chính mình, nghĩ một cách chế giễu, bản thân thật đúng là khoan hồng độ lượng nha!



-Nham




-Tôi không sao.



Cúi đầu nghĩ nghĩ một lúc, Tiêu Nham tự mình cởi quần áo xuống, chủ động ôm cổ Cung Tường Âm.



Cung Tường Âm bởi vì hành động của Tiêu Nham mà lộ ra biểu tình kinh ngạc, khó hiểu nhìn Tiêu Nham.



-Ôm tôi, sau khi trở lại Đài Loan chúng ta sẽ thành người xa lạ, cho nên chúng ta hãy cùng nhau thoải mái tận hưởng hai ngày còn lại đi!



Đối mặt với một Tiêu Nham dụ hoặc như vậy, Cung Tường Âm đã sớm “cáp”* làm sao có thể bỏ qua. (*Cáp: Đầu hàng, cúi đầu), xoay người đè Tiêu Nham xuống, từ bị động đoạt lại chủ quyền trở thành chủ động.



Tiêu Nham nhắm mắt lại, một giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ rơi xuống.



Cung Tường Âm vẫn luôn chăm chú nhìn Tiêu Nham, đương nhiên không thể bỏ sót giọt nước mắt kia, cho dù thấy Tiêu Nham đau lòng hắn cũng không thể tỏ thái độ gì, tuy nhiên, cái miệng của hắn bất giác hơi hơi giương lên.



Trên mặt tràn đầy biểu tình đắc ý, chỉ là Tiêu Nham đang nhắm mắt không thể nhìn thấy được.