Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 642






Chương 642

Anh từng chữ từng chữ khạc ra đe dọa và uy hiếp.

Cô thật sợ hãi, sợ đến nỗi dây thần kinh toàn cơ thể dựng đứng cả lên.

Cô sợ anh sẽ thú tính bộc phát thú tính, ở chỗ này cưỡng bức cô, đem cô xé thành mảnh vụn.

Cô sợ mình nếu lại lần ngã vào địa ngục, vạn kiếp bất phục.

“Van cầu anh, bỏ qua cho tôi đi, van cầu anh đó! Hy Nguyệt đã chết, tôi phải Y Nhược, tôi không phải Hy Nguyệt.”

Các nét mặt anh tuấn của anh ta đang vặn vẹo dữ tợn thành một đoàn, ngọn lửa trong lồng ngực đang điên cuồng cháy, thiêu đốt hết lý trí của anh, tất cả tư tưởng, tất cả ý thức.

Anh cắn chặt hàm răng, đem răng cắn ken két vang dội, sau đó từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ: “Chờ tôi kiểm tra xong liền biết.”

Cô biết anh phải làm gì, anh cuối cùng vẫn không chịu buông tha cô.

Anhh phải dã thú, phải ác quỷ, không khống chế được thú tính, một khi bùng nổ, phải đổ máu.

Cô không thể để cho anh được như ý tuyệt đối sẽ không để cho anh được như ý. anh đừng hòng lại muốn hủy diệt cô nữa!

Cô ấy thừa dịp một chút khe hở, giơ chân lên đạp về hướng chỗ hiểm của anh ta, anh nhanh chóng tránh ra, tránh được, cô ấy nhân cơ hội nhảy lên, cầm quần áo lên, liền hướng phía cửa mà chạy.

Cô ấy muốn chạy đi, nhưng cửa bị khóa, không mở ra được.

Cô ấy liều mạng đập, đập đến nóng nảy: “Kỳ Nhã, Kỳ Nhã, mở cửa ra, cứu tôi, cứu mạng với!”

Trợ lý của cô liền ở bên ngoài.

Cô ấy để cho cô ấy ở bên ngoài chờ.

Cô ấy cũng không biết, ngoài cửa sớm liền không có người nào, cả tầng lầu cũng không có người.

Tầng này đều bị Lục Lãnh Phong bao liễu.

Cô ấy vừa đi vào, Finn liền đem trợ lý của cô mang đi uống cà phê ở phòng cà phê dưới lầu.

Tay của Hy Nguyệt đập đến đau rồi, cổ họng gọi cũng đau, tuyệt vọng giống như cuồn cuộn trọc lưu nhất trọng nhất trọng đem cô ấy bao vây.

Lục Lãnh Phong đi từ từ tới, giống như một con vua sử tử lại đi hướng con tuần lộc đang cùng đường, chuẩn bị giương ra miệng to như chậu máu, thưởng thức bữa ăn ngon.

Cô ấy hoảng sợ chạy vào bên trong, một mực chạy tới một góc cách xa anh nhất.

Cô ấy thật hy vọng vách tường có thể nứt ra, sàn nhà có thể nứt ra, để cho cô ấy trốn vào, chạy khỏi đại bàn tay ác độc của quỷ dữ, nhưng không có, bọn chúng ngay cả một cái khe hở cũng không có.

“Hy Nguyệt, tôi cho cô một cơ hội nữa, cô trở lại, tôi liền không nhắc chuyện cũ.”

“Hy Nguyệt chết, bị anh bức tử, anh giết con của cô ấy, không cho cô ấy đường sống, cô ấy chỉ có thể chết.” Cô đột nhiên hung hãn, bi phẫn kêu gào, sâu nồng oán hận từ trong mắt nổi lên.

Khóe miệng anh co rút hạ. anh cũng không hối hận, cho tới bây giờ cũng chưa từng hối hận.

Cô ấy nuốt xuống nghẹn ngào. Làm một người đàn ông cao cao tại thượng, một con ác quỷ bất khả chiến bại, hành động của anh ta là điều dễ hiểu.

Nhưng đứa trẻ lớn lên trong bụng cô, cô dứt bỏ không được, anh làm như vậy cũng chẳng khác nào đang giết cô ấy.