Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 374






Chương 374

Lục Kiều Sam kỳ thật chính là bản sao của mẹ chồng, cao cao tại thượng, tự cho là đúng, mắt chó coi thường người khác.

Sự khác biệt duy nhất là, Lục Kiều Sam bộc lộ sự ngang ngược ra ngoài, mà mẹ chồng giấu rất sâu, đầy tâm kế

Điều này liên quan đến hoàn cảnh sống của bà ấy.

Nếu bà ấy giống như Lục Kiều Sam thì đã bị cấm cửa từ lâu rồi.

Trong mắt nhà họ Lục, bà ta cũng chỉ là một món đồ trang trí, so với cô cũng không hơn là bao.

Cô nhận được một tin tức nhỏ từ dì Hạ, người hầu hạ Tư Mã Ngọc Như.

Kỳ thật mẹ trẻ cũng không phải kẻ thứ ba, mà bà Lục mới là kẻ thứ ba, là bà hại mẹ trẻ cùng bố chồng phát sinh hiểu lầm mà tách ra, còn hại mẹ trẻ không thể sinh con, sau đó thành công cướp vị trí.

Nếu như không phải bà nội cố gắng ngăn cản, bố chồng nhất định sẽ ly hôn với mẹ trẻ.

Cũng bởi vì như vậy, Lục Lãnh Phong từ nhỏ đã không sống với bà, bị bố chồng đưa đến Mỹ.

Lục Kiều Sam tức giận dậm chân, chỉ vào Hy Nguyệt mắng: “Tiểu tiện nhân này thích khiêu khích ly gián, cô ta ở trước mặt Tần Nhân Thiên cáo mách lẻo, làm Tần Nhân Thiên tức giận với ta, bảo ta phải đến xin lỗi cô ta. Cô là cái gì, có tư cách gì để ta xin lỗi, nếu xin lỗi thì phải là cô ta đi xin lỗi tôi mới đúng.”

Khóe miệng Lục Lãnh Phong nhếch lên nụ cười lạnh cực kỳ châm chọc: “Cô ngoại trừ trang điểm, mua sắm, tiệc tùng, còn làm được cái gì nữa? Ngoài tiêu pha phung phí cô còn có thể làm gì. Những điểm ở phụ nữ khiến đàn ông chán ghét nhất cô đều có. Những thứ họ thích thì cô lạ không có.”

Lục Kiều Sam cả khuôn mặt đều đỏ lên, đỏ đến tím tái, giống như gan lợn, cũng may đang dán mặt nạ, không ai nhìn thấy

Cô ta nói không lại Lục Lãnh Phong, chỉ có thể cùng mẹ mình làm nũng: “Mẹ, Lục Lãnh Phong nói lời thật độc ác, mẹ có thể xử lí nó hay không?”

Bà Lục vỗ vỗ vai cô, ánh mắt nhìn Lục Lãnh Phong: “Con không cần lần nào cũng chỉ trích chị mình, trách nhiệm của người phụ nữ là giúp chồng dạy con, không phải ở bên ngoài lao động kiếm tiền, Kiều Sam cao quý, xinh đẹp, đây chính là ưu điểm lớn nhất của con bé.”

“Quan điểm của tôi không đại diện cho Tần Nhân Thiên, giá trị của cô ta cần được chồng công nhận, chứ không phải tôi.” Lục Lãnh Phong nói xong, nắm lấy tay Hy Nguyệt đi lên lầu.

Hy Nguyệt kỳ thật cũng không đồng ý với những lời này của anh, giá trị của người phụ nữ không cần người đàn ông tán thành, mà là phải dựa vào chính mình. Trừ phi bọn họ cúi mình, quỳ liếm người đàn ông, khát vọng được công nhận.

Người phụ nữ bên cạnh Lục Lãnh Phong hẳn là như vậy, ai cũng cầu xin, cho nên anh mới có quan điểm như vậy.

Ai cũng coi anh ta là một vị thần mặt trời được nâng lên bởi các ngôi sao.

Tiến vào phòng, Lục Lãnh Phong ném ra một đạo ánh mắt khinh bỉ: “Móng vuốt sắc nhọn của cô đâu? Sao lại biến thành đánh không phản kháng, mắng không trả lời?”

Cô thở dài: “Tôi là con dâu, mẹ chồng đứng ở bên cạnh nhìn, bà ấy còn mà nhìn thấy tôi ra tay đánh con gái bà ấy, không phải sẽ càng tức giận hơn sao?

Lục Lãnh Phong giữ chặt đầu và cằm cô: “Người phụ nữ ngu xuẩn, cô nhớ kỹ cho tôi, người cô phải tuyệt đối phục tùng chỉ có một mình tôi.”

Lông mi dày đặc của cô lóe lên, đôi mắt to nhìn anh, giống như không hiểu lời anh nói: “Ý anh là sao?”

Ngón tay anh nắm chặt, nhưng cũng không dùng sức: “Đừng giả ngu ngốc với tôi, cô còn chưa ngu xuẩn đến mức nghe không hiểu lời nào.”

Cô hung hăng nuốt nước miếng, cô không phải không hiểu lời anh nói, là không hiểu tại sao anh lại nói như vậy.