Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 321






Chương 321

“Không có ý nghĩa gì hết, chỉ ngồi uống chút rượu rồi tâm sự cùng với bạn bè là xong việc.” Cô nhún vai, hời hợt nói.

Anh nhàn nhạt liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu: “Bạn bè nào?”

“Ngoại trừ Hứa Nhã Thanh cùng Hứa Nhã Phượng, còn có người nào coi tôi là bạn bè nữa?” Cô cười nhạt một tiếng.

“Ngoại trừ bọn họ ra thì không còn ai khác sao?” Giọng điệu của anh duy trì sự bình tĩnh như cũ, nhưng trong lòng lại bực bội không khác gì núi lửa sắp phun trào, dung nham của sự phẫn nộ đang không ngừng tích tụ chỉ chờ chực có nơi để bùng nổ.

“Không còn nữa, tôi không biết ai cả.” Cô lắc đầu, vẻ mặt có mấy phần đờ đẫn.

Những ngón tay đặt trên vô lăng của Lục Lãnh Phong siết chặt lại, như thể đang cố nén một loại cảm xúc nào đó sắp mất khống chế.

Anh đột nhiên giẫm mạnh chân ga, xe lập tức lao vọt ra ngoài.

Bầu không khí im lặng bao phủ khắp xe.

Hy Nguyệt cảm thấy vô cùng buồn bực, sắc mặt của Lục Lãnh Phong còn âm trầm và kinh khủng hơn cả bầu trời trước khi cơn bão đổ bộ vào đất liền.

Cô không biết rốt cuộc anh đang giận cái gì nữa.

Cô có thể chắc chắn rằng mới vừa rồi mình không hề nói sai.

Nhất định là có người nào đó chọc giận nên anh mới thế này, chẳng lẽ là người tình kia à?

Anh không dẫn theo cô ta cùng nhau ra ngoài, chắc hẳn là bọn họ cãi nhau rồi, hơn nữa còn cãi nhau rất gay gắt.

Chiếc xe thể thao lao nhanh trên đường cao tốc, càng lúc càng nhanh, cảnh vật bên ngoài cũng trở nên nhòa đi, điều này dường như là một cách biểu thị cho thấy cơn tức giận của Lục Lãnh Phong càng lúc càng lớn.

Nếu anh tiếp tục lái xe như thế này, e rằng sẽ lái ra ngoài thành phố mất.

“Chúng ta đang đi đâu vậy?” Cô hỏi một cách thận trọng.

Anh im lặng không nói lời nào. Khi đến lối ra của đường cao tốc, anh bẻ tay lái rẽ sang một hướng khác, lái xe đến một đồng ruộng hoang vu cằn cỗi.

Nơi này u tối, không có bất kỳ ai.

“Chúng ta tới nơi này làm gì?” Cô ôm lấy cánh tay mình, không kìm được sự sợ hãi trong lòng, cả người run rẩy.

Anh sẽ không định bỏ rơi cô ở nơi hoang dã này đấy chứ, đúng không?

Anh đã từng làm chuyện như vậy. Cô vẫn chưa quên lần trước anh ném cô ở trong biệt thự hoang vắng bên bờ biển, nếu không có Hứa Nhã Thanh đến giúp, có lẽ cô đã chết ở bên ngoài rồi.

Anh vẫn im lặng như cũ, như thể anh đang cố gắng tiêu hóa một loại cảm xúc nào đó.

Trái tim của Hy Nguyệt đập loạn xạ trong sự im lặng chết chóc này, nó gần như sắp nhảy đến cổ họng cô.

Áp suất không khí xung quanh cô dường như trở nên cực kỳ thấp, cô cảm thấy buồn bực muốn chết, khó thở quá.

“Lục Lãnh Phong, rốt cuộc anh muốn thế nào? Tôi không hề làm gì sai cả, nếu anh muốn trút cơn tức thì đi tìm người chọc giận anh ấy, đừng lấy tôi ra làm vật hy sinh để giải tỏa cơn tức trong lòng anh, được không?”