Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 2294




Kiến Dao là hòn ngọc quý trên tay anh, ngậm trong miệng sợ

tan, nâng trong lòng bàn tay sợ rớt, sao có thể gả ra ngoài?

Hy Nguyệt vừa đấm vừa xoa: “Nếu anh không đồng ý, em lại

sinh thêm một đứa con gái"

Thiếu chút nữa Lục Lãnh Phong hôn mê.

“Vợ à, con trai của nhà họ Hứa còn ít tuổi hơn Kiến Dao đấy?"

“Ít hơn một tuổi mà thôi, không sao”

Ít hơn một tuổi cũng là nhỏ hơn”

“Được rồi, vậy em lại sinh thêm đứa nữa, anh giữ Kiến Dao ở

bên cạnh đi. Anh xem Kiến Quân và Mạn Nhi, Kiến Diệp và su

su đều đính hôn từ bé. Sau này chỉ còn lại mình Kiến Dao”

Hy Nguyệt bất mãn, vô cùng bất mãn.

Lục Lãnh Phong chỉ có thể đầu hàng: “Nếu như tên nhóc nhà họ

Hứa không tệ lắm, tốt giống như anh, anh miễn cưỡng đồng ý,

được chưa?”

“Như vậy còn tạm” Hy Nguyệt lộ ra nụ cười.

Niên Niên và anh trai ngồi trên bờ cát, vừa phơi nắng vừa ăn

hoa quả, bây giờ thân phận của bọn họ là con nuôi của Hy

Nguyệt và Lục Lãnh Phong, Finn vẫn là bố trên pháp luật của

bọn chúng.

Tư Mã Ngọc Thanh và Khải Minh ngồi bên cạnh Hy Nguyệt, nhìn

bọn nhỏ chơi đùa, bọn họ đều đã thành thiếu niên tuấn tú.

“Chị dâu, em cảm thấy em nên tìm một người bạn gái rồi” Ngọc

Thanh nghiêm túc nói.

“Bây giờ phải lấy học tập làm chủ, đợi học đại học xong lại kiếm

bạn gái tốt hơn” Hy Nguyệt cười khế nói.

“Nhưng mà Kiến Quân và Kiến Diệp còn là đứa nhỏ, đều có bạn

gái cả. Sao chị không đính hôn từ bé cho em và Khải Minh?” Tư

Mã Ngọc Thanh lè lưỡi.

“Các em là cậu chủ nhà họ Lục chúng ta, còn lo lắng không có

bạn gái sao? Chỉ sợ sau này chọn hoa cả mắt, không biết chọn

ai mới tốt” Hy Nguyệt cười hì hì.

Tư Mã Ngọc Thanh nhức đầu: “Trên thế giới này còn có cô gái

xinh đẹp, tốt bụng như chị dâu sao?”

“Đương nhiên có, đến lúc đó chị dùng hỏa nhãn kim tinh của chị,

giúp các em chọn một người” Hy Nguyệt cười hì hì nói.

Đỗ Chấn Diệp và Lục Sênh Hạ đi từ trên du thuyền xuống. Lục

Sênh Hạ mặc chiếc váy dài, che giấu cái bụng hơi lồi lên, Đỗ

Chấn Diệp ở bên cạnh cẩn thận đỡ cô ấy.

“Cô út!” Bọn nhỏ nhao nhao chạy tới.

Lục Lãnh Phong có chút bất mãn với em rể: “Tên nhóc này,

Sênh Hạ còn nhỏ như vậy, sao em lại để con bé sinh con?”

“Không... Không cẩn thận có” Đỗ Chấn Diệp cười ngượng

ngùng, giống như đứa bé làm sai chuyện.

Lục Sênh Hạ làm mặt quỷ: “Anh cả, sinh con sớm một chút,

dáng người khôi phục mới nhanh.”

“Trong khoảng thời gian này ở thành phố Long Minh đi, chị sẽ

chăm sóc em” Hy Nguyệt nói, cô là người từng trải, có kinh

nghiệm.

“Dạ” Lục Sênh Hạ gật đầu.

Bữa tối đã chuẩn bị xong.

Lục Lãnh Phong mở một chai sâm banh.

Trong tiếng vang, hạnh phúc chậm rãi lan tỏa ra.