Cô nhỏ Đỗ nói tiếp lời anh ta nói: “Tôi nghe nói .Jenny bị anh
đuổi việc, lúc rời đi còn tranh cãi âm ï với anh một trận, có phải
là cô ta muốn trả thù anh, nên cố ý làm như vậy hay không?”
“Có khả năng này, người phụ nữ này là người điên, chuyện gì
cũng có thể làm ra được” Eric kẻ xướng người họa với cô ta, tẩy
trắng cho mình.
Hoa Vô Song hừ nhẹ một tiếng: “Cô út, chuyện của Eric, sao cô
biết rõ ràng như vậy? Tôi vẫn luôn nghe nói quan hệ giữa hai
người rất tốt, không nghĩ tới lại tốt tới mức này”
Những lời này là có dụng ý khác.
Cô nhỏ Đỗ tức giận liếc bà ấy một cái: “Chị dâu, cơm có thể ăn
bậy, nói không thể nói lung tung, Eric là trợ lý của mẹ, chúng em
chỉ tình cờ gặp mặt nói vài câu, không ảnh hưởng tới toàn cục
đúng không?”
Hy Nguyệt mở một video clip trong điện thoại ra, trong clip là một
đứa bé năm tuổi.
“Cô Đỗ, đứa nhỏ này cô quen đúng không?”
Toàn thân cô nhỏ Đỗ run lẩy bẩy, nếu không đúng lúc đỡ bàn, cô
ta đã ngã ngồi trên ghế: “Tôi... Không biết!”
Bả vai của Eric cũng đang run lẩy bẩy, ngực chảy đầy mồ hôi
lạnh.
Bà cụ Đỗ liếc mắt nhìn Hy Nguyệt một cái: “Đứa nhỏ này là ai
thế?”
“Cậu bé này tên là Eason Đỗ” Hy Nguyệt nói từng chữ rõ ràng
mà có lực, cả căn phòng rô lên.
Hoa Vô Song cũng kinh hãi ni sao?”
“Trên đời này có nhiều người họ Đỗ, huống chỉ còn là người
nước Nguyệt Hạ nhưng sống ở nước ngoài” Cô nhỏ Đỗ hít sâu
một hơi, cố gắng duy trì bình tĩnh.
Hy Nguyệt nhún vai: “Nghe nói sáu năm trước, cô Đỗ cũng ở
nước An Kỳ, còn ở đó một năm”
Ngón tay cô nhỏ Đỗ năm chặt, trái tim vọt lên tận cổ họng, cô ả
không phải là kẻ ngốc, nếu Hy Nguyệt có thể †ìm được đứa nhỏ,
vậy thì nói lên đã biết hết chân tướng. “Tôi ở nước An Kỳ là vì
khai thác nghiệp vụ của nhà họ Đỗ: “Thuận tiện sinh ra một đứa
bé, đúng không?” Hy Nguyệt mỉm cười
Nghe thấy thế, người phẫn nộ nhất chính là Đỗ Di Nhiên. Cô nhỏ
Đỗ vẫn nói với cô ta, mình sẽ trở thành người thừa kế của cô ả,
không nghĩ tới tất cả đều là lừa gạt cô ta, cô ả đã sớm sinh con,
đứa nhỏ này mới là người thừa kế tương lai của cô ả.
“Cô út, sinh con còn cần lén lút sao? Không ai ngăn cản cô kết
hôn sinh con!”
Cô nhỏ Đỗ nghiến răng: “Đứa bé không phải do tôi sinh, là tôi
nhận nuôi”
“Có phải con ruột hay không, làm giám định DNA chẳng phải sẽ
biết sao?” Hy Nguyệt cười.
Hoa Vô Song nhìn cô, hỏi: “Bố đứa bé là ai?”
Đây mới là chuyện bà ấy quan tâm nhất.
Hy Nguyệt giang tay, dời mắt nhìn về phía Eric, tuy cô chưa nói gì,
nhưng cái nhìn này, chẳng khác nào nói ra toàn bộ.
Gương mặt bà cụ Đỗ xanh mét, vỗ mạnh bàn: “Ngày phòng đêm
phòng, cướp nhà khó phòng”
Eric run lẩy bẩy: “Bà cụ, đây là vu oan, tôi và cô chủ trong sạch”