Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1920




Chương 1920

Dưới cái nhìn của Kiều An, Tư Mã Ngọc Như tám phần là dữ nhiều lành ít, cô ta lập tức vội vàng đi lấy lòng Hy Nguyệt, đem mối quan hệ giữa cô ta và Tư Mã Ngọc Như ném sạch không còn một mảnh.

Khóe miệng Lục Vinh Hàn co quắp.

Kiều An này, ông ấy cũng không tin tưởng.

Người phụ nữ này chính là một loại dây leo trên tường, gió chiều nào xuôi chiều nấy, nhất định là do cô ta thấy Tư Mã Ngọc Như xảy ra chuyện, sợ liên lụy tới bản thân cho nên mới lập tức đẩy hết mọi cái sai lên người Tư Mã Ngọc Như.

“Cô thật sự đúng là hai mặt.”

Ánh mắt của ông ấy rét lạnh thấu xương, Kiều An bị dọa sợ tới mức rụt cổ lại, không nói gì thêm.

Lục Lãnh Phong cười giễu một tiếng: “Dù sao chỉ cần là lời nói thật thì ông đều không thích nghe, chỉ tin tưởng những lời bịa đặt của người phụ nữ nào đó.”

Kiều An nhận thấy được là anh đang giúp cô ta nói chuyện, nhất thời ấm áp trong lòng.

Cơ mặt Lục Vinh Hàn co quắp.

Mâu thuẫn giữa Tư Mã Ngọc Như và vợ của con ông ấy không có cách nào hòa giải được, chỉ có thể càng ngày càng thêm quyết liệt, càng ngày càng gay gắt hơn.

“Nếu như cô ấy thật sự đã chết thì những ân oán này sẽ không còn tồn tại nữa.”

“Nếu như cô ta thật sự đi tìm đường chết thì cũng chẳng trách được ai.” Lục Lãnh Phong lạnh lùng nói.

Sau cơm trưa, cục trưởng Đinh tới.

Bọn họ đã kiểm tra xe rác mà công nhân sử dụng, không có phát hiện dấu vết để lại.

Theo như lời của một công nhân nói, lúc cậu ta trở về lấy găng tay đã thấy Tư Mã Ngọc Như lén lút dùng dây thừng leo qua hàng rào.

Cậu ta còn trông thấy một người đàn ông từ bờ hồ bên kia đi tới, nói chuyện với Tư Mã Ngọc Như một hồi, trả lại cho cô ta một món đồ. Có điều bởi vì khoảng cách quá xa cho nên cậu ta cũng không nhìn rõ cho lắm, lại lo lắng bị phát hiện, khách hàng sẽ trách tội cậu ta, vì thế không dám nhìn lâu, nhanh chóng rời đi.

Hy Nguyệt vuốt cằm: “Nếu như công nhân này nói thật, thì có thể loại trừ được suy luận Tư Mã Ngọc Như bị công nhân xúc tuyết bên trong vườn hoa bắt cóc.”

Lục Sênh Hạ bĩu môi, quay đầu nhìn Lục Vinh Hàn: “Bố à, chẳng lẽ bây giờ bố vẫn còn tin tưởng người phụ nữ kia nữa sao? Cũng không biết bà ta đã làm ra những chuyện gì ở sau lưng bố đâu!”

Lục Vinh Hàn châm một điếu thuốc: “Trước khi chưa tìm được cô ấy, bất kỳ cái thuyết pháp gì của các người cũng chỉ là giả thuyết mà thôi. Có lẽ cô ấy có chuyện gì khó nói cho nên mới làm như vậy.”

Trong mắt Lục Lãnh Phong đầy vẻ mỉa mai: “Nói trắng ra là ông không muốn thừa nhận bản thân mình hồ đồ, đã nhìn sai, nhìn lầm người rồi.”

Lục Vinh Hàn đúng là không muốn thừa nhận bản thân ông ấy “sai lầm”, ông ấy đã sắp sửa bước vào một cái ngõ cục nào đó, nhưng vẫn quyết định kiên trì tin tưởng lựa chọn của bản thân, tin tưởng người phụ nữ mà ông ấy yêu:

“Trên thế giới này không có ai hiểu rõ Ngọc Như hơn tôi, các người hiểu lầm cô ấy quá sâu rồi, chẳng qua cô ấy chỉ là sơn dương thế tội cho người khác mà thôi.”

Lục Lãnh Phong rất muốn tặng cho ông ấy bốn chữ: già cả mờ mắt.

“Nếu như có một ngày ông thấy rõ được chân tướng, tuyệt đối đừng bao giờ trở về cầu xin sự tha thứ từ tôi, bởi vì tôi tuyệt đối không có khả năng tha thứ cho ông. Trên thế giới này, không phải tất cả sai lầm đều có thể được tha thứ.” Anh nói như chém đinh chặt sắt, không hề lưu tình.