Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1872






Chương 1872

Hy Nguyệt từ trên ghế đứng dậy:

“Bố, chúng ta đi tới hồ nước phía trước một chút đi.”

“Được.” Lục Vinh Hàn gật gật đầu.

Bọn họ cùng nhau đi đến bên cạnh hồ nước trước mặt.

“Bố, bọn nhỏ và Ngọc Thanh hết sức thân thiết, con không hy vọng tình cảm hồn nhiên giữa tụi nhỏ bị người khác phá hư, dù sao cũng đều là người một nhà cả mà.”

Cô ra sức nhấn mạnh thêm ba chữ “người một nhà” này. Lục Vinh Hàn làm sao mà nghe không hiểu, ngượng ngùng cười cười:

“Ngọc Thanh với con cũng coi như là hợp ý, mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng nó lại thân thiết với con hơn cả chị ruột của mình.”

“Con và thằng bé không có quan hệ máu mủ, nhưng nó và Lãnh Phong lại có, tục ngữ nói đúng, anh lớn như cha, chị cả như mẹ, ngoại trừ bố và mẹ nhỏ ra thì tụi con chính là người thân nhất của nó.”

Giọng nói của Hy Nguyệt chậm rãi ung dung, giống như một làn gió nhẹ thổi tới mặt hồ, nhưng ở trong lòng Lục Vinh Hàn lại khơi dậy lên một hồi sóng to gió lớn.

Ông ấy vốn đang nghi ngờ Hy Nguyệt đã biết được chân tướng, bây giờ nghe cách nói này của cô, lập tức càng thêm phần khẳng định.

Nhưng mà ông ấy cũng không biểu hiện ra ngoài, cố gắng hết sức duy trì sự bình tĩnh, Ngọc Thanh là đứa nhỏ của nhà Tư Mã, mọi người lường trước cũng có thể tính là thân thích, nhưng làm gì có mối quan hệ huyết thống đúng không?”

Hy Nguyệt cũng không tính đi đường vòng trong chuyện này, chọc thủng tầng giấy này đối với mọi người mà nói đều có chỗ tốt.

“Bố, thật ra con và Lãnh Phong đã biết được thân thế của Ngọc Thanh rồi.”

Cơ mặt Lục Vinh Hàn co rút lại: Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Hy Nguyệt, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó, Ngọc Thanh đúng là con của Tư Mã Minh Thịnh.”

“Bố, bố cần gì phải che giấu cơ chứ? Mặc dù thằng bé là do Mã Trúc Mai sinh ra, nhưng cũng không phải là con của cô ta và Tư Mã Minh Thịnh mà là đứa nhỏ do mẹ nhỏ thay thế. Mẹ nhỏ vì sinh đứa con trai này mà gần như đã hao hết toàn bộ tâm tư sức lực, cũng không dễ dàng gì…” Trong giọng nói của Hy Nguyệt còn kéo theo một chút ý tứ giễu cợt.

Con ngươi thâm thúy của Lục Vinh Hàn chớp động dưới ánh mặt trời, từ từ trở nên u ám:

“Đứa bé này không có bất kỳ uy hiếp gì cho con và Lãnh Phong cả.”

“Con biết, nếu như là một đứa bé từ nhỏ đã thù hận Lãnh Phong và nhà họ Lục thì con nhất định sẽ không cho phép nó bước vào cửa lớn nhà họ Lục một bước. Đổi lại con rất vui vẻ vì đó là Ngọc Thanh. Ngọc Thanh xem con như chị ruột mà đối đãi, con đương nhiên cũng phải chăm sóc cho nó như em trai ruột của mình.”

Cô nói xong, thoáng dừng một chút, quay đầu lại, nhìn Lục Vinh Hàn mỉm cười:

“Con và Lãnh Phong đã thương lượng qua rồi, nguyện ý để Ngọc Thanh nhận tổ quy tông, trở thành đứa nhỏ của Nhà họ Lục. Nhưng mà, phải tìm một cơ hội thích hợp mới được, không thể để cho tâm hồn yếu ớt của đứa nhỏ bị ảnh hưởng.”

Lục Vinh Hàn chấn động kịch liệt, có chút không dám tin những gì ông ấy nghe được:

“Chẳng lẽ con và Lãnh Phong thật sự đồng ý để cho Ngọc Thanh vào cửa nhà họ Lục hay sao?”

“Không lẽ con còn có thể trêu chọc đùa giỡn bố được hay sao?” Hy Nguyệt cười cười, nói xong cũng xoay chuyển giọng nói.