Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1834






Chương 1834

Tư Mã Ngọc Như nổi trận lôi đình, căng cổ họng hét ầm lên: “Lục Sênh Hạ, con câm miệng cho mẹ, con mau đem Ngọc Thanh giao ra đây.”

Lục Sênh Hạ tức giận liếc vẻ mặt không còn chút máu của cô ta.

“Nếu muốn Ngọc Thanh trở về thì lúc nào cũng có thể trở về được thôi. Chỉ là thằng bé không muốn trở về, không muốn cùng chung sống với mẹ, với người phụ nữ độc ác tâm địa rắn rết này.”

Lục Vinh Hàn không hi vọng mẹ con họ đoạn tuyệt hoàn toàn, trở mặt thành thù. Ông ấy cũng không tin tưởng Tư Mã Ngọc Như là người độc ác như thế.

Từ đầu tới cuối ông ấy đều tin tưởng là do Tư Mã Minh Thịnh làm, chẳng qua Tư Mã Ngọc Như bị em mình liên lụy mà thôi.

“Sênh Hạ, con là con ruột của mẹ, con sao có thể nói với mẹ như vậy. Bố mặc kệ con nghe được lời đồn đãi chuyện nhảm gì ở bên ngoài, con cũng không thể đối xử với mẹ ruột mình như thế.”

Lục Sênh Hạ dùng ánh mắt đồng tình nhìn bố mình, cô bé nói: “Bố, ngoại trừ con cảm thấy bi ai đối với bố thì con không còn lời gì để nói.”

Lục Lãnh Phong giọng đầy mỉa mai nói: “Ông hành xử như thế là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Rồi có một ngày ông sẽ hối hận, chẳng qua ông đừng hy vọng chúng tôi sẽ rộng lòng tha thứ cho sự ngu xuẩn của ông.”

Hy Nguyệt ôm vai Lục Sênh Hạ, nói: “Chúng ta đi thôi, về sau không cần gặp lại những người này nữa.”

“Vâng ạ.” Lục Sênh Hà gật đầu, xoay người đi theo cô đi đến phía bên ngoài.

Tư Mã Ngọc Như xông lên đối mặt.

“Con đứng lại đó cho mẹ, tóm lại Ngọc Thanh ở đâu? Hôm nay con không giao thằng bé ra đây thì đừng nghĩ tới chuyện rời đi.”

“Cô có bản lĩnh ngăn cản tôi hay sao?” Ánh mắt Lục Lãnh Phong rét lạnh, sát khí phả vào mặt, khiến Tư Mã Ngọc Như run rẩy rùng mình, gần như theo bản năng hốt hoảng lùi lại mấy bước, trốn phía sau Lục Vinh Hàn.

Lục Vinh Hàn nhìn con gái nói: “Sênh Hạ, sắp ăn Tết rồi, con cũng không thể che giấu Ngọc Thanh được nữa, để nó không thể trở về nhà ăn Tết. Con dẫn bố đi gặp Ngọc Thanh, nếu như nó không muốn trở về, bố sẽ để nó ăn Tết với các con, được không?”

Lục Sênh Hạ trừng mắt nhìn: “Chính ông nói đấy nhé.”

“Bố đã bao giờ gạt con chưa?” Lời nói của Lục Vinh Hàn trịnh trọng mấy phần.

“Chỉ một mình bố, người phụ nữ xấu xa đó không thể.” Lục Sênh Hạ giận dữ trừng mắt nhìn Tư Mã Ngọc Như.

“Được, chỉ một mình bố.” Lục Vinh Hàn gật gù, chỉ khi nhìn thấy cháu trai bình an không có chuyện gì, ông ấy mới có thể yên tâm.

Lục Sênh Hạ dẫn bọn họ đến biệt thự của bà nội.

Hy Nguyệt khiếp sợ.

“Em giấu Ngọc Thanh ở nhà bà nội từ lúc nào?”

“Anh Như Thông ra nước ngoài, nơi đây là an toàn nhất, khẳng định mọi người không tìm được.” Lục Sênh Hạ làm mặt quỷ.

Hy Nguyệt choáng váng dữ dội.

Nơi này nhất định là do con trai nghĩ ra.

Lục Sênh Hạ xưa nay chưa từng đến đây, vốn dĩ cũng không biết.

Trong biệt thự, Tư Mã Ngọc Thanh đang học làm cá kho hạt thông ở trong bếp cùng với bà nội.