Chương 1828
Lục Vinh Hàn và bọn họ cách nhau một cái ghế sofa, cơ bản cũng không tới ngăn cản kịp, ông ấy chỉ có thể đi qua đỡ Tư Mã Ngọc Như lên.
“Ngọc Như, rốt cuộc em muốn làm gì, bây giờ Sênh Hạ ở chỗ nào rồi, em mau thả con bé ra đi.”
Tư Mã Ngọc Như giống như heo mẹ bị thương, hung hăng thở dốc một hơi:
“Không gặp được Ngọc Thanh, em tuyệt đối sẽ không thả Sênh Hạ ra.”
Lục Vinh Hàn chuyển ánh mắt nhìn sang Hy Nguyệt: “Hy Nguyệt, nếu như con thật sự biết Ngọc Thanh ở chỗ nào thì hãy con nói cho chúng tôi biết đi. Mấy ngày nay chúng tôi tìm nó ở khắp nơi, cũng sớm phát điên mất rồi.”
Lục Lãnh Phong hung ác nham hiểm trừng mắt liếc ông ấy một cái: “Bố cảm thấy chúng con rảnh rỗi như vậy, muốn xen vào chuyện đổ bể trong nhà của bố hay sao?”
“Ngọc Thanh không có mang theo một đồng nào, sẽ không vô duyên vô cớ chạy loạn, chỉ có thể có người tìm chỗ cho nó, để cho nó trốn ở đó.” Lục Vinh Hàn nói.
“Chẳng lẽ con và Hy Nguyệt lại ngây thơ như vậy hay sao?” Lục Lãnh Phong thở hổn hển một tiếng: “Chúng con cũng sẽ không giống như bố, thích gây chuyện mà không chịu trách nhiệm.”
Trên mặt Lục Vinh Hàn lúc trắng lúc xanh: “Bố cũng không muốn nghi ngờ các con, nhưng mà người thân cận nhất của Ngọc Thanh chính là các con, bố cũng không nghĩ ra được còn ai có thể giấu nó đi được nữa.”
Trong con ngươi đen nhánh của Hy Nguyệt lóe lên một tia gian xảo: “Bố à, lời này của bố nói cứ giống như thằng bé là đứa nhỏ của nhà họ Lục chúng con vậy. Có điều nó lại là người của nhà Tư Mã, chẳng lẽ nhà Tư Mã và một ít người thân thích của nhà họ Mã sẽ không thân với thằng bé hay sao?”
“Bố đã qua chỗ mấy người bác của nó hỏi hết rồi, nó chưa từng đi qua đó.” Lục Vinh Hàn nói.
“Thế nhà họ Mã mà bố cũng đã hỏi qua rồi sao?” Hy Nguyệt khiêu mi.
Lục Vinh Hàn trầm mặc, ngược lại ông ấy đã quên mất người nhà họ Mã.
Mặc dù ông cụ Mã và Mã Ngọc Linh không có ở đây, nhưng nhà họ Mã vẫn còn có những họ hàng thân thích khác nữa mà.
“Tôi lập tức phái người đi nhà họ Mã bên kia hỏi một chút.”
Dây thần kinh trên mặt Tư Mã Ngọc Như co rút: “Anh đừng nghe cô ta nói bậy, cô ta chính là cố ý, muốn dời đi lực chú ý của anh, Ngọc Thanh đúng là đã bị cô ta giấu đi rồi.”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Lãnh Phong xẹt qua một tia lệ khí hung dữ. Ngón tay vung lên, người áo đen sau lưng anh lập tức đi tới, nhấc bổng Tư Mã Ngọc Như lên:
“Nếu như hôm nay cô không giao Sênh Hạ ra, tôi lập tức khiến cho cô chịu không nổi.”
Tư Mã Ngọc Như giật nảy mình, rùng mình một cái: “Cậu muốn làm gì, chẳng lẽ cậu dám giết tôi sao?”
“Giết cô chẳng phải là quá tiện nghi cho cô rồi sao?” Lục Lãnh Phong hừ lạnh một tiếng: “Tôi muốn toàn thân trên dưới của cô đều đầy những đường vân con cóc, khiến cho cô biến thành một con cóc thành tinh nữa cơ.”
Tư Mã Ngọc Như bị dọa đến toàn thân run rẩy: “Vinh Hàn cứu em, cứu em!”
Lục Vinh Hàn đương nhiên không thể để mặc con trai ông ấy đưa cô ta đi:
“Lãnh Phong, con đừng làm loạn, con cho bố chút thời gian, bố sẽ khuyên cô ta thả Sênh Hạ ra.”
Lục Lãnh Phong liếc mắt nhìn người áo đen ra hiệu, người áo đen lập tức thả Tư Mã Ngọc Như ra.
Tư Mã Ngọc Như giống như một con chuột hốt hoảng, sợ hãi trốn ở sau lưng Lục Vinh Hàn:
“Vinh Hàn, cậu ta điên rồi, cậu ta chắc chắn sẽ giết em, anh tranh thủ thời gian gọi người tới đuổi cậu ta ra ngoài đi, đuổi tất cả bọn họ ra ngoài.”