Chương 1817
Hàng mày rậm của Hứa Nhã Thanh nhíu chặt thành một đường thẳng:
“Có người trông thấy, là người nào? Có gan thì cô kêu người đó ra đây, nếu không, tất cả chỉ là lời nói suông không có căn cứ.”
“Cô ấy sẽ không gặp người ngoài đâu. Nếu như cô ấy bị lộ ra rồi thì chẳng phải rồi sẽ bị anh băm thành từng mảnh ư?”
Mộ Dung Cẩm Lý hừ nhẹ.
Hứa Nhã Thanh bất chợt “Bốp”, tát thẳng mặt Mộ Dung Cẩm Lý một bạt tai:
“Tôi cũng biết tỏng chuyện này là do có cô giở trò ngấm ngầm hãm hại. Mộ Dung Cẩm Lý, cô đúng là chán sống quá rồi.”
“Em chỉ muốn cho anh xem bộ mặt thật của Hy Nguyệt mà thôi. Hơn nữa, chuyện này em cần gì phải nói láo, tất cả đều là thật. Nếu như em là người hãm hại Hy Nguyệt, thì em sẽ bị trời tru đất diệt, chết cũng không được tử tế.”
Mộ Dung Cẩm Lý giơ tay lên trời, nghiêm mặt thề.
Hứa Nhã Thanh lại nhoẻn một nụ cười mỉm đầy âm hiểm:
“Chuyện xảy ra với Hy Nguyệt đêm hôm ấy, tôi mới là kẻ biết rõ hơn bất cứ ai.”
Mộ Dung Cẩm Lý sửng sốt:
“Làm sao mà anh lại biết được?”
Hứa Nhã Thanh nghiêng nhẹ thân mình, thủ thỉ:
“Trong căn phòng đó không có tận năm người đâu. Chỉ có một người, đó chính là tôi mà thôi.”
Mộ Dung Cẩm Lý ngỡ ngàng cực độ, toàn thân cô ta run cầm cập, đôi mắt trợn trừng lên trông còn to hơn mắt một con chuột đồng.
“Chuyện này không thể nào, anh sao mà lại, với Hy Nguyệt…” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Những từ sau cuối hãy còn chưa kịp thốt, thì họng cô ta như bị thứ gì đó chèn vào nghẽn lại.
Hứa Nhã Thanh nhún vai mà rằng:
“Cô ấy đúng thật là bị người khinh khi, nhưng không phải là “người ta” nào cả, mà là tôi đây. Nếu như cô tưởng có thể dùng chuyện này hòng phá hoại mối quan hệ giữa hai chúng tôi thì thôi chi bằng cô vẫn là nên tỉnh lại đi.”
Mộ Dung Cẩm Lý hoàn toàn không tin nổi vào lỗ tai mình nữa rồi.
“Cho nên cô ta mới có thể cấu kết với anh trót lọt như vậy! Cho nên cô ta mới rời khỏi Lục Lãnh Phong mà bỏ trốn với anh!”
“Người đàn ông đầu tiên trong đời cô ấy không phải Lục Lãnh Phong, cũng không phải Tần Như Thông, mà chính là tôi.”
Hứa Nhã Thanh ghì lấy cằm cô ta:
“Lần này, cô đã hài lòng chưa? Loại đàn bà giống như cô đây, nếu có đi xách giày cho cô ấy cũng chẳng xứng nữa kìa. Tốt nhất cô nên nhanh chóng dừng lại vụ ồn ào huyên náo này đi, bằng không tôi sẽ tự tay xé xác cô ra đấy.”
Mộ Dung Cẩm Lý cường điệu nuốt nước bọt, hòng cứu lấy cổ họng khô quắt của mình.
“Lục Lãnh Phong biết chuyện này ư?”
Mặt Hứa Nhã Thanh giật giật:
“Chẳng liên quan quái gì đến cô cả.”
Mộ Dung Cẩm Lý bỗng dưng cười phá lên: