Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1802






Chương 1802

“Mọi người nhắm mắt lại, chúng ta cùng đến núi Anpa vui chơi nào.”

Hệ thống điều khiển được chia thành điều khiển bằng giọng nói và điều khiển từ xa bằng tay.

Cô đã quen với việc điều khiển từ xa bằng tay.

Nhấn nút thiết lập núi Anpa.

Xung quanh im lặng.

Khi những đứa trẻ mở mắt ra, chỉ trong một giây chúng đã thấy mình ở dãy Anpa phủ đầy tuyết trắng rồi.

“Woa…”

Bốn đứa trẻ trợn tròn mắt há hốc mồm, hoàn toàn sững sờ.

“Thần kì thật đấy, anh cả, anh đúng là thiên tài xưa nay chưa từng có mà.” Lục Sênh Hạ kinh ngạc.

“Ma vương đại nhân là cha đỡ đầu của trí tuệ nhân tạo mà lị.” ánh mắt của Hy Nguyệt tràn đầy sự ngưỡng mộ.

Khóe miệng của Lục Lãnh Phong nhếch lên cười một cái, anh chỉ biến nơi đây thành ngôi nhà tình yêu bí mật nhưng không ngờ vợ anh lại dẫn bọn nhỏ đến đây thế này.

“Bố ơi, con muốn làm người tuyết.” Kiến Dao đưa tay ra và vỗ nhẹ vào người bố.

Lục Lãnh Phong bế con gái lên: “Con gái rượu, tuyết này là giả, đợi khi nào tuyết rơi thật, con mới có thể làm người tuyết được.”

Kiến Diệp vui vẻ tung tăng nhảy nhót lăn lộn trên tuyết: “Con thích tuyết, mong là ngày mai sẽ có tuyết rơi.”

Lục Sênh Hạ cầm điều khiển từ xa lên: “Wow, còn có Nam Cực nữa, em muốn tới Nam Cực.”

“Nhiệt độ ở Nam Cực là âm tám độ C, mấy đứa phải mặc áo lông mới được.” Hy Nguyệt nhắc nhở.

Mấy đứa trẻ vội vã chạy ra ngoài mặc quần áo bông và đi ủng.

Lục Lãnh Phong lo lắng hai đứa nó không chịu được thay đổi đột ngột của nhiệt độ nên đã đưa chúng ra ngoài chơi.

Chỉ trong một giây căn nhà liền chuyển sang chế độ lạnh ở Nam Cực, gió lạnh gào rít, tuyết trắng xóa, những chú chim cánh cụt đang tung tăng đi tắm nắng trên bãi biển theo từng đàn.Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Hy Nguyệt xoa xoa tay: “Lạnh thật đấy, nhưng Nam Cực đang là mùa hè, nếu là mùa đông chắc còn lạnh hơn nữa.”

Căn nhà được trang bị hệ thống ngày và đêm, có thể tự cài đặt ngày hoặc đêm.

Khi Lục Sênh Hạ nhấn chế độ ban đêm, một cực quang chói lọi xuất hiện trên bầu trời.

“Ôi trời ơi, đẹp quá đi!”

“Không thể ở Nam Cực lâu được, hay là chúng ta hãy đến bãi biển Hawaii tắm nẳng đi.’ Hy Nguyệt sợ nhất là lạnh, trước giờ chưa từng đến đâu lạnh như Nam Cực.

“Được ạ.” Lục Sênh Hạ cười hì hì và đưa mọi người đến bãi biển Hawaii nóng bỏng, khí thế ngất trời.

Khi Lục Lãnh Phong bước vào, anh mang theo dừa vào.

Mọi người ngồi trên bãi biển, hóng gió biển, uống nước dừa và xem vũ điệu hula nóng bỏng, dễ chịu không gì sánh nổi.

“Bố, con thích ở đây.” Kiến Dao cười khúc khích, giọng nói trẻ thơ như chuông bạc vang vọng trên bãi biển vậy.

Kiến Diệp kéo áo Lục Lãnh Phong: ‘Bố ơi, con muốn tới vũ trụ ngắm sao.”