Chương 1719
Hy Nguyệt thu vẻ mặt của cô bé trong tầm mắt, trong lòng cũng có tính toán.
“Thật ra thì chị đã biết hết mọi chuyện rồi. Mẹ nhỏ nhờ mợ của em mang thai hộ. Ngọc Thanh không phải con của cậu mợ em mà là con của bố với mẹ nhỏ.”
Lục Sênh Hà hít một hơi thật sâu: “Em biết rằng giấy sẽ không gói được lửa và bí mật này sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ thôi.”
Hy Nguyệt cố ý làm ra vẻ kinh ngạc: “Sênh Hạ, em sớm biết rồi sao?”
Lục Sênh Hà nhìn cô, lè lưỡi xin lỗi: “Chị dâu, em không có ý giấu diếm chị. Bố kêu em giữ bí mật, không cho em nói với anh chị.”
“Không sao đâu.” Hy Nguyệt đưa tay xoa đầu cô bé: “Thực ra, đây là chuyện tốt. Chị và Lãnh Phong từ lâu đã coi Ngọc Thanh như em trai. Em ấy là con ruột của mẹ nhỏ và bố còn tốt hơn là so với một người lạ.”
Lục Sênh Hà thở dài nói: “Thực ra em chỉ nghe được cuộc nói chuyện giữa mẹ và cậu em. Em không thể tin được Tư Mã Ngọc Thanh lại là em trai ruột của em. Em ấy lớn lên không giống em chút nào, cũng không giống bố. Em ấy căn bản bất kỳ gen họ Lục nào trong người hết.”
“Con trai lớn lên giống mẹ hơn, không phải còn có câu nói khác bảo cháu trai giống cậu sao?” Hy Nguyệt cười nhẹ nói.
Lục Sênh Hà làm mặt quỷ: “Nói cũng đúng, Tiểu Quân khá giống chị, không có giống anh Lãnh Phong.”
Hy Nguyệt nghẹn ngào nói: “Tiểu Quân có tính cách giống bố.”
Lục Sênh Hà cầm lấy một cái bánh nướng xốp, vừa ăn vừa nói: “Nghe chị nói, Tư Mã Ngọc Thanh có thể tính cách cũng giống bố, làm việc theo tình cảm, dễ bị người gạt.”
Hy Nguyệt lại rót cho cô bé một tách trà, nói đùa: “Em có thể không giống như bố, không được để tình cảm lấn át. Dù có chuyện gì xảy ra, em cũng phải cố gắng tỉnh táo.”
“Chị dâu yên tâm, em sẽ như vậy. Em sẽ giống như anh cả, một người không làm việc theo tình cảm.” Cô bé nói xong dừng lại một lát, đôi mắt to đẹp chớp chớp, như đang suy nghĩ điều gì đó, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười ranh mãnh, cô bé lặng lẽ đổi giọng: “Thật ra, anh cả có chút thừa hưởng của bố, và anh ấy không thể giữ được ý thức của mình trước mọi thứ.”
“Ồ?” Hy Nguyệt hơi nhướng mày: “Anh ấy có bao giờ không lý trí chứ?
Đúng vậy, anh ấy không thể giữ lý trí của mình trước chị. Chị là khắc tinh của anh ấy.” Lục Sênh Hà cười tinh quái.
Hy Nguyệt không nhận ra điều này, theo cô thấy, Lục Lãnh Phong đến với cô vì nhu cầu, tiếp theo mới là tình cảm vợ chồng.
Tuy nhiên, đàn ông là những sinh vật đơn bào và suy nghĩ bằng thân dưới, chỉ cần kiểm soát được thân dưới của anh ta tương đương với việc điều khiển được anh ta.
Sau khi uống trà buổi sáng, Hy Nguyệt đi ra ngoài với Lục Lãnh Phong.
“Sênh Hạ đã xác nhận rằng Ngọc Thanh thực sự là con trai của mẹ nhỏ và bố của anh.”
Trong mắt Lục Lãnh Phong xẹt qua một tia lạnh lùng “Làm con của Tư Mã Ngọc Như thật là một điều bất hạnh cho Ngọc Thanh.”
Hy Nguyệt cũng nghĩ như vậy, Tư Mã Ngọc Như vẫn luôn dạy cậu bé theo cách nhổ mạ cho mau lớn, điều đó không chỉ ảnh hưởng rất lớn sự trưởng thành của Ngọc Thanh mà còn gây cho cậu bé áp lực lớn về mặt tinh thần.
“Đối với mỗi người, con đường phù hợp mới là tốt nhất. Những kế hoạch điên rồ của Tư Mã Ngọc Như trong tương lai rất có thể sẽ hủy hoại Ngọc Thanh.”