Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1669






Chương 1669

Bác gái thở dài: “Con ở nước ngoài đã ghép da và phẫu thuật thẩm mỹ, giờ khuôn mặt và ngũ quan đều bình thường rồi. Ra ngoài chẳng ai nhận ra sự khác thường cả, chỉ là chưa đủ đẹp mà thôi. Nếu con muốn tiếp tục chỉnh sửa thì tự nghĩ cách để kiếm tiền đi. Mẹ xem như không thể trông cậy vào con nữa rồi, sau này chỉ có thể dựa vào anh trai của con mà thôi. Cho nên mẹ phải nghĩ cho nó nhiều hơn mới được.”

Trước đây bà ta chỉ mong cô ta lấy được một gia đình tử tế để giúp đỡ cả nhà nhưng bây giờ với bộ mặt như vậy thì ngay cả lấy chồng còn khó, bởi vậy bà ta phải suy nghĩ cho những tháng ngày sau này của bà ta thôi.

Lúc này, Hy Mộng Lan sợ hãi mà khóc lớn: “Mẹ, mẹ không thể không lo cho con được.”

“Là do con tự phá hỏng đường đời của mình, mẹ còn có thể làm gì được đây?” Người bác gái buông tay ra: “Mẹ già rồi, đừng có gây sức ép cho mẹ nữa. Hãy để mẹ sống thêm vài năm nữa đi.”

Nói xong, bà ta liền bước ra ngoài và nhanh chóng quay về đi xem nhà, kẻo Hy Nguyệt lại đổi ý.

Bảo vệ kéo Hy Mộng Lan đi theo, dọc đường cô ta không ngừng la hét cuồng loạn như muốn phát điên.

Hy Nguyệt nhìn theo bóng dáng của cô ta, ánh mắt hiện lên vẻ sắc bén.

Có đến tám chín phần là Hy Mộng Lan đã không nói cho cô biết chân tướng của sự việc. Cô ta vẫn thường nói dối như cơm bữa và mỗi lần nói dối thì không hề chớp mắt.

Nhưng vẫn phải kiểm tra Giang Hà này để đề phòng.

Chuyện ở khách sạn Hilton giống như có một đám mây nghi ngờ bao trùm trái tim cô và trái tim cô sẽ không thể thanh thản trừ khi mọi chuyện trở nên sáng tỏ.

Sau khi Hoa Phi về, nghe được chuyện Hy Mộng Lan thì tức giận nói: “Chị à, em chỉ biết rằng không nên giúp loại người này. Sở dĩ cô ta có ngày hôm nay là do tự chuốc lấy thôi.”

Hy Nguyệt nhún vai: “Thôi bỏ đi, chị đã làm tất cả những gì nên làm. Những tháng ngày sau này cứ để cô ta tự sinh tự diệt đi.”

Hoa Phi bĩu môi: “Một người phụ nữ như Hy Mộng Lan, em cũng thấy thật xấu hổ khi nói cô ta là chị họ của em. Giết chết đứa con rồi lại kết hôn với người bố. Cô ta đúng thật là không có tam quan, đúng không?”

“Cô ta chỉ muốn kiếm tiền mà thôi. Cô ta thấy ông Kỷ đã già mà không có con trai, đến lúc đó cô ta sẽ sinh một đứa con. Vậy là tất cả tài sản của ông ta sẽ thuộc về cô ta thôi.” Bà Hoa xen ngang vào câu chuyện của hai người.

Hoa Phi nói bằng giọng đầy giễu cợt: “Cô ta bị tạt a xít là đáng đời lắm. Tự mình tìm đường chết mà.”

Bà Hoa lộ ra vẻ ưu tư: “Cô ta không có tiền phẫu thuật thẩm mỹ, sợ là cô ta lại đến làm phiền hoài cho xem.”

“Cô ta còn dám đến thì chúng ta gọi cảnh sát. Những loại người u mê không chịu tỉnh ngộ như thế này nên đi cải tạo lao động là vừa.” Hy Nguyệt nói.

Hoa Phi khẽ hừ một tiếng: “Nhà bác gái không có ai là người tốt cả. Trên không đàng hoàng thì ở dưới sẽ loạn thôi mà.”

Hy Nguyệt xua tay: “Được rồi, kệ bọn họ đi. Không phải hôm nay em với Đại Dao đến nhà họ Lục gửi thiệp mời sao? Vừa hay chị cũng đi về đây, có đi cùng không?”

“Được, để em gọi điện thoại cho Đại Dao bảo cô ấy đến nhà họ Lục.” Hoa Phi gật đầu.

Lúc họ quay về nhà họ Lục thì bọn trẻ đã đi học về.

“Cậu, mợ.” Hứa Kiến Quân vui vẻ chạy tới.

Hoa Phi ôm cậu bé lên, hôn lên gò má nhỏ nhắn ửng hồng của cậu bé rồi hỏi: “Đi học có vui không?”

“Vui lắm ạ, hôm nay mọi người đã bình chọn lớp trưởng và cháu đã đạt được số phiếu cao nhất.” Hứa Kiến Quân lắc đầu đầy vẻ đắc ý.