Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1656






Chương 1656

“Về trước như vậy, không tốt lắm đâu, phải không?” Cô nhún vai.

“Anh cũng muốn rời đi rồi.” Anh ôm lấy vòng eo thon của cô, có chút chiếm hữu và cứng rắn mà dẫn cô đi ra ngoài.

Trên đường đi, bên trong xe hoàn toàn im lặng.

Tốc độ lái xe của anh càng ngày càng nhanh, như thể đang bộc lộ cảm xúc nào đó của mình vậy.

Hy Nguyệt không nhận ra sự kỳ lạ đó nên nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.

Khi xe dừng lại, cô gần như đã ngủ thiếp đi.

Mở mắt ra, cô nhìn ra cửa sổ ô tô, phát hiện đây không phải là biệt thự của anh ở Dương Hà, mà là một bãi biển hoang vắng.

“Sao anh lại lái xe đến đây?” Cô bất ngờ.

Anh đẩy cửa xe, bước ra, kéo cô ra khỏi xe, đè cô vào mũi xe.

Cô tái mặt, đấm vào vai anh: “Muộn rồi, em mệt lắm rồi, chúng ta trở về đi?”

Anh không nói lời nào, im lặng đến đáng sợ, ngang ngược cúi người xuống.

Dáng vẻ đó khiến cô sợ hãi: “Lục Lãnh Phong, đừng.”

“Em không muốn.”

Anh muốn cô phải nhớ cho kỹ, rằng ai mới là người sở hữu cô, ai mới là người đàn ông được phép đối xử với cô như thế này.

Sau một trận cướp bóc điên cuồng, cô gần như ngất đi.

Anh bế cô lên xe.

“Lục Lãnh Phong, anh là đồ khốn nạn.” Cô nói một cách yếu ớt.

“Không phải ngày đầu tiên em biết anh mà.” Đôi môi mỏng của anh tạo thành một đường vòng cung lạnh lùng, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn.

Cô không biết anh bị làm sao, cô cũng không thèm hỏi, tính tình của anh luôn xấu xa và không ổn định như vậy.

“Em mệt rồi, mau về thôi.” Cô hạ lưng ghế xuống, nhắm mắt ngủ tiếp, mặc kệ anh.

Một tia sáng lạnh lẽo u ám xẹt qua mắt anh: “Từ nay về sau không được phép một mình gặp gỡ Thời Thạch nữa.” Anh nói từng chữ từng chữ, ra lệnh cấm đoán cô, nhất định phải canh phòng nghiêm ngặt, không thể để tro tàn lại cháy được.

Cô nhanh chóng mở mắt ra, hóa ra mình đã đụng vào chỗ nhỏ nhen đó của anh.

“Em là em gái của anh ấy, còn anh ấy là anh trai của em, tại sao lại không được gặp nhau chứ?”

“Anh nói không được là không được, bất kể mối quan hệ của hai người là gì.” Anh ngang ngược nói như một kẻ độc tài, không cho cô cãi lại dù chỉ một câu.

Những lời này khiến cô tức giận: “Lục Lãnh Phong, anh ấy là bạn của em, là người thân của em. Bọn em đã lâu không gặp nhau, cũng đã ở bên nhau rất lâu rồi, nhiều năm như vậy rồi, bọn em vẫn chưa bao giờ vượt ra khỏi giới hạn. Trong lòng bọn em đã ngầm thừa nhận chỉ là bạn bè thôi. Cho nên, không ai có thể làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của bọn em, anh nghĩ gì thì không quan trọng. Em không có gì phải sợ cả.”

Lông mày anh cau lại, thở hổn hển, lồng ngực phập phồng vì kích động, như thể dung nham đang cuộn trào bên trong anh vậy, suýt chút nữa trào ra khỏi cơ thể.

Sớm muộn gì anh cũng sẽ bị người phụ nữ này chọc giận chết mất thôi!

“Nhiều năm như vậy rồi, em đã quên Thời Thạch chưa?”

 

“Chưa hề, anh ấy là thân người thân của em, em làm sao có thể quên người thân được chứ? Đổi lại là anh, anh cũng sẽ không quên mà, có phải không?”

Cô không chút do dự đáp lại, ánh mắt rất bình tĩnh, giọng điệu nhẹ nhàng, tựa như lông vũ nhẹ rơi trên mặt đất, nhưng trái tim của anh lại như bị đánh hàng trăm cái vậy, bị thương nghiêm trọng.

“Trong lòng em, vị trí người thân còn quan trọng hơn cả chồng, đúng không?”

Cô lạnh lùng cười, trong tiếng cười tràn đầy sự châm chọc, vô cùng đau lòng, không thành lời: “Em hiểu rồi, chính anh còn không ngừng dây dưa với tình cũ, vấn vương mãi không thôi, âm thầm qua lại với nhau, nên anh mới cảm thấy người khác cũng không biết xấu hổ như anh, đúng không?”

Lục Lãnh Phong giống như bị sét đánh trúng đầu vậy, đôi mắt của anh nóng như bị lửa đốt.

Trong lòng anh như bị hàng trăm con dao găm đâm chém, ngàn con ngựa hoang đang phi nước đại giẫm đạp, khiến anh choáng váng, đau đớn quằn quại, từng tế bào đều bị đau nhức,