Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1637






Chương 1637

Tần Như Thông lại tìm một viên đá nhỏ khác, ném nó về phía mặt nước.

Viên đá nhảy lên trên mặt nước, làm khuấy động thành những vòng tròn gợn sóng.

Hy Nguyệt sững sờ nhìn anh ta, trong lòng có hơi bất ngờ, dáng vẻ của người đang đứng trước mặt với Thời Thạch, giống như là cùng một người vậy.

Giọng nói, nụ cười, biểu cảm và động tác của anh ta gần như giống hệt Thời Thạch.

Cho dù đó chính là tính cách thật của Tần Như Thông, thì cũng không giống một Thời Thạch khác như vậy được, chẳng lẽ trong cơ thể anh ta thực sự có linh hồn của Thời Thạch sao?

Ở sâu trong khu rừng rậm, một đôi mắt đang lén lút nhìn trộm bọn họ, trên mặt nở một nụ cười quỷ quyệt và lạnh lẽo, giống như một hồn ma chui ra từ địa ngục, sẵn sàng gây ra hỗn loạn trên thế giới này vậy.

Anh ta đặt chiếc túi đen trong tay xuống, tháo dây thừng ra rồi từ từ thả những thứ đang lúc nhúc ở bên trong ra ngoài.

Nhìn thấy ở trong rừng núi cách đó không xa có một cây dâu tằm dại Hy Nguyệt đứng dậy, đi giày: “Ở đằng kia có cây dâu, còn có rất nhiều dâu. Em đi hái một ít về.”

“Anh đi cùng em.” Tần Như Thông đứng lên đi theo.

Đi tới trước cây dâu tằm, Hy Nguyệt hái một quả dâu, cho vào miệng nếm thử: “Vị chua chua ngọt ngọt, rất ngon, Kiến Quân chưa ăn dâu tằm bao giờ, em mang về cho thằng bé nếm thử.”

Cô mỉm cười, đưa tay ra hái, hoàn toàn không để ý đến nguy hiểm đang ẩn mình trong đám lá rậm rạp.

Một con rắn độc cuộn mình trong đống lá, luôn sẵn sàng tung đòn tấn công.

Ngay khi cô vừa đưa tay ra, Tần Như Thông đã kịp thời phát hiện, ngăn cô lại: “Cẩn thận!”

Con rắn độc dường như bị kích thích trước hành động của anh ta, nhảy lên khỏi cành cây, cắn vào cánh tay anh ta rồi chui vào bụi cỏ để trốn thoát.

Một ánh sáng lạnh lẽo xuyên qua không khí như tia chớp, ngăn nó lại tại vị trí cách đó vài mét.

Nó quằn quại vài lần sau đó không động đậy nữa.

Hy Nguyệt quay đầu lại, nhìn thấy Lục Lãnh Phong vội vàng chạy tới. Kỹ năng của anh rất nhanh và chính xác, con rắn độc đã bị giết chỉ bởi một đòn của anh.

“Vợ ngốc, em có bị rắn cắn không?” Anh lo lắng hỏi.

“Không, anh ấy bị cắn rồi, anh mau xem giúp anh ấy đi.” Hy Nguyệt nhìn vết răng in trên cánh tay của Tần Như Thông.

Đúng lúc này, nhiều con rắn độc khác lao tới từ mọi hướng.

Lục Lãnh Phong đứng trước mặt Hy Nguyệt, bảo vệ cô, nhanh chóng rút dao găm của mình trên thân con rắn đã chết kia, chém những con rắn độc muốn tấn công họ.

“Sao đột nhiên lại có nhiều rắn xuất hiện ở đây vậy?” Hy Nguyệt kinh hãi.

“Tần Như Thông, đây là rắn cạp nong, rất độc, anh mau đưa Hy Nguyệt đi đi.” Lục Lãnh Phong to tiếng nói, sau đó chặt một cành cây lớn, đuổi rắn độc trên mặt đất, cho bọn họ một cơ hội để trốn thoát.

Tần Như Thông mặc kệ cánh tay bị đau, nắm tay Hy Nguyệt, cùng cô chạy ra khỏi khu rừng.

“Lục Lãnh Phong, anh phải cẩn thận đấy.” Hy Nguyệt lo lắng, nhưng cô biết nếu ở lại đây sẽ chỉ gây thêm phiền phức cho Lục Lãnh Phong mà thôi, hơn nữa Tần Như Thông đã bị rắn cắn rồi, cô phải nhanh chóng thông báo cho đội y tế gửi huyết thanh đến.