Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1536






Chương 1536

Không phải là cô chưa từng nghĩ như vậy.

Nhưng cô lại không thể nói ra, không thể để cho em trai biết.

“Chị và Thời Thạch là thanh mai trúc mã, hai bên chưa từng có người thứ ba, còn dù sao anh ấy cũng là bị ép duyên, sao có thể mong anh ấy trong sạch, không có lịch sử đen tối gì được.”

Hoa Phi cảm giác chị mình như đã chấp nhận rồi, phụ nữ sau khi có con không giống như trước nữa, không thể nào mạnh dạn làm những việc mình mong.

Sau khi rời khỏi bãi biển, hai người cùng nhau đi về phía sân bóng.

Lục Lãnh Phong và Tần Nhân Thiên đã đánh xong hai hiệp, khí thế cạnh tranh hừng hực.

Cuối cùng hai người đành phải bắt tay giảng hòa.

Lục Lãnh Phong cố ý nhường một chút, dù sao trước mặt Hạ Dĩ Nhiên cũng phải nể mặt anh vợ, giúp anh ấy thuận lợi ôm mỹ nhân về.

Trở về phòng, sau khi Lục Lãnh Phong tắm rửa xong, anh thay một bộ quần áo thể dục, trông vừa lười biếng vừa thoải mái.

“Vợ à, em có muốn ngủ trưa không?”

“Được ạ, nhưng không cho phép anh quấy rầy em.” Cô nằm dài trên giường lớn.

Anh lại nghiêng người sang: “Anh chỉ thích quấy rầy em thôi.”

“Ban ngày đấy, rụt rè một chút đi.” Cô đưa mắt liếc anh một cái.

Anh cúi đầu hôn lên trán cô: “Không phải em thích ngắm anh lúc sáng sao? Giờ anh để cho em ngắm đủ.”

“Em nhắm mắt cũng biết rõ hình dáng anh như thế nào rồi, còn cần phải nhìn sao?” Cô bướng bỉnh le lưỡi, giọng điệu như trêu chọc.

Đôi môi người kia cong lên thành nụ cười mờ ám: “Thế lần này mở to mắt ra nhé?”

“Không mở, mở mắt thì sao mà ngủ được.” Cô nhắm hai mắt lại, còn nhắm thật chặt.

Lục Lãnh Phong kém mí mắt dưới của cô ra, nhẹ nhàng thổi một hơi: “Nhắm cũng không sao, em đừng giả chết là được.”

Cô vung nắm đấm lên, đánh lên vai anh một cái: “Em là cá chết đấy, nếu anh không thích thì đi tìm cá sống đi.”

Anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô: “Em biết anh không có ý đó mà, anh cũng không muốn tìm người khác, nói cũng vô ích.”

“Anh cũng đâu phải chỉ cần em đâu, chỉ là không có sự lựa chọn khác mà thôi.” Cô bĩu môi, giọng nói như có phần chua chát.

Nếu không phải vì có tật khó mà nói được thì chắc anh ta đi lăn lộn khắp chốn bụi hoa rồi.

Lục Lãnh Phong hơi buồn bực, rõ ràng là ba ngàn dòng nước trong veo, anh lại chỉ uống có một bầu, vậy tại sao lại bị hiểu lầm là dân chơi đào hoa đa tình chứ, anh bị oan thấu trời thấu biển.

Anh cố ý nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hy Nguyệt, em nói oan cho chồng em như vậy, em không sợ giữa tháng sáu tuyết rơi à?”

“Có tuyết sao? Sao em lại không thấy chứ?” Cô làm mặt quỷ.

Lục Lãnh Phong nhéo chiếc cằm của cô, hôn mạnh lên môi cô một cái giống như là trừng phạt: “Hy Nguyệt, em phiến diện quá đấy.”

Cô khẽ rên thành tiếng: “Ai bảo anh cứ dây dưa không rõ với tình cũ trước mặt em? Đổ một tấn bột giặt cũng không trắng được.”