Vợ Yêu À! Em Là Của Tôi!

Vợ Yêu À! Em Là Của Tôi! - Chương 7




2 tiếng sau.



Nghĩ rằng bữa tiệc đã kết thúc, Tiểu Kiều đứng dậy ra ngoài.



Đến cửa, cô liền thấy Hậu Phát đứng dựa vào tường.



Thấy cô, anh ta nhếch mép cười, “Người đẹp, sao giờ em mới ra vậy hả? Có biết tôi chờ lâu lắm rồi không hả?”



Tiểu Kiều không đáp. Loại người này thật không biết liêm sỉ là gì, dám đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ hai tiếng đồng hồ.



Cô lờ hắn đi, coi hắn như không tồn tại, bước qua mặt hắn. Nhưng vừa đi được vài bước thì cánh tay bỗng bị giữ lại. Quay đầu thì thấy khuôn mặt Hậu Phát nở một nụ cười quỷ dị. “Em định bỏ tôi lại ư?”



“Xin lỗi, tôi không quen biết anh.” Tiểu Kiều nhẹ nhàng nói.



“Nhưng tôi lạ biết em.” Hắn nói, “Em ngủ với tôi một đếm, tôi liền cho em 10 vạn nhân dân tệ.”



“Xin lỗi nhưng tôi không muốn.” Tiểu Kiều cười lạnh. Hắn là cái thá gì mà dám đòi cô ngủ với hắn cơ chứ? Nhân phẩm của cô không kém như vậy. Loại người như hắn thì có mơ cô cũng không bao giờ ngủ với.



“Đừng bắt tôi phải ép buộc.” Hậu Phát mặt đen sì. Hắn rất tức giận vì cô gái trước mặt dám từ chối lời đề nghị của mình. Ngày trước, hắn chỉ cần ra giá 1 vạn nhân dân tệ thì con bé tên Mạn Ngọc đó đã chịu ngủ rồi chứ đừng nói 10 vạn. Hôm nay, hắn nhịn lắm mới hạ mình ra giá cao như vậy, mà con nhỏ trước mặt này cư nhiên lại cự tuyệt hắn, chắc chắn nố không muốn sống nữa rồi.



“Anh mà ép tôi thì đừng có trách đấy.” Tiểu Kiều nhìn hắn, ánh mắt khinh bỉ.




Bị cô gái trước mặt nhìn với ánh mắt đó, Hậu Phát tức điên. Hắn là người có máu mặt trong làng giải trí mà lại bị một con nhỏ không coi ra gì.



“Vậy thì đừng có trách tao đó.” Dứt lời, Hậu Phát kéo mạnh tay Tiểu Kiều. Cô theo đà sẽ ngã vào lòng hắn. Nhưng Tiểu Kiều nhanh chân hơn, giơ chân đạp thẳng vùng hạ bộ của hắn. Hậu Phát đau đớn nhưng không dám kêu to. Hắn đường đường là một đấng nam nhi mà hôm nay lại bị một đứa con gái đá thê thảm như vậy, không tức mới là lạ.



Chưa kịp nói gì thêm thì Tiểu Kiều đã giật tay hắn ra, xoay người tung một cú đá thẳng mặt hắn nhằm tới.



Giây kế tiếp, Tiểu Kiều kêu cứu thật to, “Làng nước ơi, cứu tôi với, có tên biến thái trong nhà vệ sinh nữ.”



Hậu Phát nhìn cô gái trước mặt. Hắn đã xem thường cô. Nhìn bề ngoài thì trông yếu đuối nhu nhược, bên trong thì hiểm độc thâm sâu. Đúng là một con hồ ly tinh mà.




Tiểu Kiều nở một nụ cười, cúi đầu xuống nhìn Hậu Phát, “Anh sau này nên chọn người mà trêu đùa. Tránh xa tôi ra.”



Mọi người sau khi nghe tiếng hét của Tiểu Kiều thì đồng loạt chạy đến. Người lo lắng nhất có lẽ là Thiên Lăng. Hắn khi nghe cô kêu cứu thì mặt cắt không còn một giọt máu, chạy thẳng đến chỗ cô.



Vừa thấy có tiếng chân, Tiểu Kiều liền làm bộ ngã thẳng xuống đất trong khi Hậu Phát còn không biết chuyện gì đang xảy ra.



Khi Thiên Lăng chạy đến, Tiểu Kiều đang nằm trên mặt đất. Đôi mắt xinh đẹp phủ một tầng sương mỏng. Lại nhìn thấy Hậu Phát đang ngồi đó, mặt tím bầm. Thiên Lăng ngay lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Bàn tay anh nắm lại thành quyền, chỉ hận không thể rút xương tên Lương Hậu Phát kia.



Đám phóng viên cũng chạy vào. Bọn họ cũng nghĩ y hệt Thiên Lăng. Nhìn bọn họ hí hửng chụp ảnh, Thiên Lăng biết chắc trang báo sáng mai nội dung sẽ là gì. Hắn quát, “Thấy người ta như vậy mà còn chụp hình được hả. Nghe cho rõ đây, chỉ được chụp mặt tên thối tha kia thôi, nghe chưa?”




Nghe anh quát như vậy, đám phóng viên không dám cãi lời, chỉ chăm chăm chụp ảnh tên biến thái Lương Hậu Phát.



Thiên Lăng đỡ Tiểu Kiều đứng dậy, khuôn mặt tràn đầy lo lắng. Tư Minh đứng một bên xem kịch suốt nãy đến giờ, chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Anh hai ơi là anh hai, yêu người ta đến mức vậy mà còn không chịu nói, đến lúc người ta vào tay tên khác thì hối hận cũng không kịp đâu!



“Em không sao chứ?” Thiên Lăng ân cần hỏi.



“Ừm. May mà các anh đến sớm.” Tiểu Kiều nở một nụ cười yếu ớt.



“Mà mặt tên họ Lương kia làm sao vậy?” Tư Minh chen vào.



“À… à…” Tiểu Kiều không biết giải thích như thế nào. Chẳng nhẽ nói cô đánh hắn? Lúc đó thì mọi người sẽ lại nói cô là con người giả tạo. “Là do hắn tự đập mặt vào tường đó.” Cô vội nói. “Đúng rồi. Lúc đo tôi sợ quá liền ẩy hắn một cái, ai ngờ sàn nhà trơn khiến hắn đập mặt vào tường.”



Tư Minh nhịn cười không nổi. Lý do củ chuối này là sao cơ chứ? Đập mặt vào tường? Chỉ có thằng ngu mới tin cái lý do này.



“Ừm. Cô không sao là tốt rồi.” Thiên Lăng gật đầu một cái.



Tư Minh: …… =_=! Chẳng nhẽ anh hai mình bị ngu thiệt?



Thiên Lăng thấy dáng vẻ đó của Tư Minh thì quay sang liếc hắn một cái, ý nói: Chú mày mới bị ngu ý! Anh đây là không muốn cô ấy khó xử thôi chứ anh mà hỏi thì cô ấy không muốn nói cũng phải nói.