Vô Ý Vi Chi

Vô Ý Vi Chi - Chương 85




Đặt Lâm Vô Ý lên chiếc giường lớn của mình, không có “bóng đèn” gây rối, Lâm Vu Hồng vào nhà tắm lấy một chiếc khăn mặc ướt. Lâm Vô Ý “không thoải mái” trong thân thể chủ động cởi áo tắm trên người khi đối phương đi đến.

“Tự tôi lau.” Lâm Vô Ý vươn tay muốn lấy khăn mặt, Lâm Vu Hồng không đưa cho cậu.

Khăn mặt ấm áp lau lên người mình, làn gió mát từ điều hòa trong phòng làm cơ thể có phản ứng vật lý, trên thân thể Lâm Vô Ý xuất hiện những nốt nhỏ li ti. Lâm Vu Hồng xốc chăn lên, để Lâm Vô Ý nằm vào.

“Vu Hồng, để tự tôi lau đi.”

Lâm Vu Hồng không đáp lại, mà là lại vào phòng tắm, vắt khăn mặt.

Cứ lau đi lau lại ba lượt như vậy, lau cả trước cả sau thân thể Lâm Vô Ý, ngay cả bộ vị yếu ớt kia cũng lau, Lâm Vu Hồng mới lên giường, không cởi áo ngủ của mình. Lâm Vô Ý trần trụi chủ động nằm úp sấp lên ngực đối phương, sờ khuôn mặt thoạt trông luôn lạnh băng của đối phương, hỏi: “Vu Hồng, cậu tức giận à?”

“Sao hỏi vậy?” Tay Lâm Vu Hồng đặt lên mông đối phương, sờ nhẹ.

Chăm chú nhìn vào hai mắt đối phương, một lát sau, Lâm Vô Ý gối đầu lên ngực Vu Hồng, nói: “Không biết… Tôi không biết… Vu Hồng, hình như tôi làm sai một chuyện. Tôi thích các cậu sờ tôi, tôi cũng thích sờ các cậu, nhưng, đây là sai.” Lúc nói câu này, trong tim Lâm Vô Ý đau đớn một trận.

“Khổ sở” giữa hai chân nháy mắt đã tiêu tán, Lâm Vô Ý ngẩng đầu, rất thương cảm: “Tôi là, trưởng bối, hình như tôi, sai lầm rồi.” Vừa rồi lúc Vu Hồng lau người cho cậu, cậu đã thấy mình sai rồi.

Lâm Vu Hồng giữ lấy cằm cậu, lạnh giọng: “Cậu hối hận?”

Hối hận? Lâm Vô Ý lắc đầu, cậu không hối hận, cậu thích, thực sự rất thích họ sờ cậu.

“Cậu không thích Vu Chi sờ cậu?”

Lắc đầu lắc đầu. Thích, thích lắm.

“Hay là không muốn tôi sờ cậu?”

“Vu Hồng, cậu biết rõ là không phải.” Lâm Vô Ý rất ủy khuất.

“Vậy là cậu chỉ muốn Vu Chi sờ cậu?”

Lâm Vô Ý níu lấy áo ngủ của Vu Hồng, môi mím thật chặt, thật ủy khuất, thật ủy khuất.

Lâm Vu Hồng hôn vào khóe miệng đầy ủy khuất của Lâm Vô Ý, thu lại khí lạnh: “Nếu cũng không phải, vậy giúp tôi giải quyết đi, tôi phải kìm nén gần chết.”

“Vu Hồng?” Hai mắt Lâm Vô Ý mở to.

“Đừng quên, cậu nói cậu yêu tôi, không được tôi cho phép, cậu không thể đổi ý.”

Xoay người, áp chế người kia dưới thân, Lâm Vu Hồng giữ lấy tay Lâm Vô Ý đang đặt trên áo ngủ phần thắt lưng của mình, phả hơi thở nóng rực vào cổ Lâm Vô Ý. Lâm Vô Ý không nén được tiếng rên, nụ hôn của Vu Hồng, thật nóng bỏng.

“Tôi tự giải quyết và cậu giúp tôi, cậu chọn cái nào?” Lâm Vu Hồng đưa ra những lựa chọn, kéo áo ngủ đã được Lâm Vô Ý cởi ra, chỗ phồng lên trong quần lót rơi cả vào trong mắt Lâm Vô Ý.

Lâm Vô Ý nuốt nước miếng, cậu nhìn ra được áp lực của đối phương từ thân thể căng cứng và ánh mắt thâm trầm của anh. Chỉ trong nháy mắt này, cậu đã có lựa chọn.

“Tôi giúp cậu.”

Lâm Vu Hồng liền kéo tay Lâm Vô Ý đến mép quần lót của mình, “để” đối phương cởi quần lót cho mình. Hơi thở của Lâm Vô Ý trở nên bất ổn khi nhìn thấy dục vọng dâng cao của Vu Hồng, trong đầu lại ầm một tiếng.

“Vô Ý, giúp tôi.” Giọng nói của Lâm Vu Hồng không còn một chút lạnh băng.

Lâm Vô Ý không hề nghĩ ngợi mà sờ vào, tiếp đó nghe thấy đối phương thống khổ rên lên. Nằm trên người Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng hôn vành tai cậu: “Tôi rất đau, Vô Ý.”

Lâm Vô Ý nghe xong liền hoảng sợ: “Cậu bị thương?”

Một tay Lâm Vu Hồng cầm tay Lâm Vô Ý, phần eo chuyển động: “Đây là dục vọng của đàn ông. Chống đỡ đến cực hạn, sẽ rất đau. Cậu còn cho rằng là sai không? Hay, cậu thà rằng để tôi đi tìm tình nhân, cũng không muốn giúp tôi?”

Lâm Vô Ý nhanh chóng lắc đầu, bao nhiêu nghi hoặc trong giờ khắc này đều biến mất.

“Tôi giúp cậu, Vu Hồng, tôi giúp cậu.”

“Nói yêu tôi.”

“Vu Hồng, tôi yêu cậu, tôi yêu cậu…”

Chủ động kéo tay Vu Hồng đặt lên người mình, Lâm Vô Ý yêu cầu: “Tôi muốn biến thành Daphne, Vu Hồng, cho tôi biến thành Daphne.”

Ngón tay cái của Lâm Vu Hồng vuốt ve quả thù du đứng thẳng của Lâm Vô Ý, nụ hôn cũng hạ xuống theo đó. Tiếng rên rỉ thoải mái của Lâm Vô Ý vang lên, bàn tay vuốt ve Vu Hồng không quên trêu đùa trước sau, như vậy, Vu Hồng sẽ không đau đớn chứ?

Phả hơi thở của mình lên mỗi một nơi trên thân thể Lâm Vô Ý, lưu lại dấu hôn của mình trên ngực Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng lật thân thể Lâm Vô Ý lại, liếm khắp lưng cậu. Lâm Vô Ý đã say hoàn toàn, cậu nắm chặt khăn trải giường bên dưới, miệng vẫn kêu to: “Vẫn muốn… Muốn nữa…”

Hôn lên bả vai quá ư là gầy; đầu lưỡi vẽ thành vòng tròn ở vùng eo mẫn cảm; cắn nhẹ hai cái lên đôi mông không được đầy đặn; để đối phương biết mình “đau” nhiều thế nào, Lâm Vu Hồng sắp không khống chế được.

Mở rộng hai cánh mông của Lâm Vô Ý, ngón tay ấn nhẹ vào nhụy cúc như đóa hoa đang chờ nở rộ, Lâm Vu Hồng khát vọng cứ như vậy mà vọt vào trong, hoàn toàn chiếm được người này.

“Vu Hồng… Muốn nữa… Còn muốn…”

Người này, đến một ngày nào đó sẽ bức anh phát điên mất. Lật người lại, tách hai chân đối phương ra, Lâm Vu Hồng ngậm cả chồi non vẫn đang thẹn thùng của đối phương vào. Lâm Vô Ý động tình, lắc đầu liên tục: “Bẩn… Bẩn…” Hình như cậu, muốn thở ra.

“Nói yêu tôi, không được dừng!”

Hai mắt Lâm Vu Hồng tràn đầy dục hỏa,, miệng vô cùng bá đạo.

Lâm Vô Ý nghe lời, cứ kêu to từng câu: “Tôi yêu cậu, tôi yêu cậu… Vu Hồng, tôi yêu cậu, tôi yêu cậu…”

Nâng vật cứng của mình cọ xát vào chồi non thẹn thùng của Lâm Vô Ý, thắt lưng Lâm Vu Hồng chuyển động trước sau theo quy luật. Thân thể Lâm Vô Ý phiếm hồng, một bên nói to “Tôi yêu cậu”, một bên vẫn mong muốn: “Vẫn muốn, vẫn muốn… Vu Hồng… sờ tôi…”

Nghe từng câu “Tôi yêu cậu” không hề che giấu của đối phương, sờ thân thể nhẵn nhụi của đối phương, Lâm Vu Hồng đã kìm nén cả buổi tối cũng kêu rên vài tiếng, sau đó chính là một tiếng rên rỉ vút cao của Lâm Vô Ý.

Thân thể chuyển động chậm rãi dừng lại, Lâm Vu Hồng nhắm mắt, vẫn đang chìm trong dư vị. Còn Lâm Vô Ý là choáng váng, mờ mịt nhìn trần nhà, hình như cậu, mệt quá.

Mở to mắt, Lâm Vu Hồng vẫn đang thở hổn hển, cúi đầu xuống, đầu ngón tay nâng chồi non vừa phun ra chất lỏng bán trong suốt. Lâm Vô Ý cực kỳ ngượng ngùng, lắc đầu: “Ưm… Hình như, tôi, không giữ được…” Sao lại, mệt như thế?

Không giữ được?

Lâm Vu Hồng lấy khăn lau cho hai người, bình tĩnh nói: “Không phải cậu không giữ được, là cao trào cùng tôi.”

Uhm? Lâm Vô Ý chớp chớp mắt, quay đầu lại: “Sao có thể? Tôi không có mà.”

“Sự thực là cậu có.” Lâm Vu Hồng để người nào đó tự xem. Lâm Vô Ý nhìn, chỉ thấy trên bụng có một bãi chất lỏng nhỏ, hoàn toàn không hiểu. Bất quá hình như bãi chất lỏng kia là kết quả của việc mệt mỏi.

Lau sạch cho Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng xuống giường vào phòng tắm, Lâm Vô Ý vẫn còn nhìn chằm chằm vào bụng mình, suy nghĩ vấn đề kia thật nghiêm túc. Vắt khăn mặt ướt, Lâm Vu Hồng đến bên giường lau người cho người nào đó, Lâm Vô Ý vẫn đang chìm trong suy nghĩ nghiêm túc.

Lau xong rồi, Lâm Vu Hồng lên giường. Lâm Vô Ý nhìn anh, trong mắt là vẻ mong muốn được giải đáp. Lâm Vu Hồng chỉ chỉ vào ngực cậu, nói: “Trước đây cậu không có nguyên nhân lớn là vì vấn đề tâm lý. Cậu không thể để người khác biết bí mật của cậu, tất nhiên cũng không thể thân mật cùng ai, không thể thân mật, sẽ không có dục vọng. Muốn có dục vọng, nhất định phải làm như chúng ta vừa nãy.”

Là thế à… Nhớ lại việc thân mật với Vu Chi, Vu Hồng, Lâm Vô Ý vùi mình vào ***g ngực đối phương, hình như, là như thế này…

“Lại muốn đổi ý?” Giọng nói lạnh xuống.

Lắc đầu, Lâm Vô Ý mất hứng: “Sao cậu có thể nghi ngờ tôi chứ?”

“Bởi vì vừa rồi cậu hối hận.” Người vừa phát tiết xong bắt đầu nghĩ đến việc tính sổ.

Lâm Vô Ý cọ cọ vào ngực đối phương, nói ra sự do dự khi nãy của bản thân: “Chỉ là tôi, thấy Vu Hồng mất hứng, cho nên mới nghĩ, mình và Vu Chi, và cậu làm như vậy có phải là sai không. Vu Hồng, tôi thích các cậu sờ tôi, tôi cũng thích giúp các cậu giải quyết. Nhưng…” Cậu khẽ cắn môi. “Chỉ là tôi, không để mình nghĩ đến tôi là, trưởng bối của các cậu.”

Ánh mắt Lâm Vu Hồng nháy mắt trở nên thâm trầm, anh cho rằng, người này sẽ không nghĩ đến phương diện đó. Ngay sau đó, Lâm Vô Ý nở nụ cười, nụ cười này, đã xua đi nỗi bất an sâu trong tim Lâm Vu Hồng.

“Thế nhưng tôi thích mà, sao bây giờ?”

Sao bây giờ? Lâm Vu Hồng trầm giọng: “Thích thì tiếp nhận.”

“Ông nội của cậu, sẽ cấm túc tôi đó.” Lâm Vô Ý nhăn mặt nhăn mũi.

“Cậu muốn nghe lời ông nội nói?”

Lâm Vô Ý cười: “Chuyện mà tôi rất thích, ông nội cậu sẽ không thực sự phản đối đâu.” Tiếp đó, cậu không cam lòng nói: “Cậu có biết tại sao trước kia tôi muốn trốn các cậu không?”

“Không phải cậu nói ghen tỵ?” Không hề vui vẻ.

“Đó là một phần nguyên nhân.

“Vậy một phần khác?”

“Cậu và Vu Chi đều du học ở Mỹ mà, ba luôn nói sẽ để tôi về Mỹ học đại học, học cùng trường với các cậu. Nói là hai cậu rất tài giỏi, muốn tôi và các cậu ở chung thật tốt. Tôi ghen tỵ.”

“Ghen tỵ?” Lâm Vu Hồng có dấu hiệu giận dữ.

“Uhm. Tôi chỉ muốn ba thương một mình tôi, các cậu đều không được phép đoạt ba với tôi.”

Lâm Vu Hồng hít sâu một hơi, áp chế lửa giận: “Đó là ông nội của chúng tôi, chúng tôi có đoạt cái gì cũng không đoạtbacậu.”

Người nào đó lại không hề tự kiểm điểm, lại còn lắc đầu: “Ba rất coi trọng các cậu đó. Người khác nhắc đến các cậu trước mặt ba, nói các cậu thông minh thế nào, tài giỏi ra sao, vẻ mặt ba liền đầy kiêu ngạo, tôi ghen tỵ.”

“…” Nghiến răng.

“Vốn dĩ tôi cũng đã ghen tỵ với các cậu rồi, sau đó càng ghen với các cậu hơn. Nào biết, Vu Chu và Tiếu Vi cũng có dáng vẻ đẹp trai như thế, tài giỏi như thế, không biết ba còn cao hứng thế nào nữa đây. Nếu không phải tôi kiên trì, tôi vẫn không được đi Pháp đâu.”

“Lâm Vô Ý!” Bàn tay đầy nguy hiểm của Lâm Vu Hồng đặt lên mông người nào đó.

Người nào đó còn không sợ chết mà cười ha hả: “Có phải rất giận không, Vu Hồng?”

“Cậu biết là được rồi.”

Lâm Vu Hồng xốc chăn lên, tặng cho mông người nào đó một cái đánh.

“Á!”

Hai mắt Lâm Vô Ý rưng rưng: “Sao cậu có thể đánh trưởng bối như vậy.”

Lâm Vu Hồng cả giận nói: “Cũng vì cái ghen tuông vô lý của cậu làm tôi chậm mất ba mươi năm mới biết cậu, cậu nói có nên đánh không?”

“Khi đó tôi phản nghịch mà.” Lâm Vô Ý xoa mông, ôm người đang tức giận. “Hiện tại không phải tôi đã ngoan ngoãn về rồi sao.”

“Ngoan ngoãn?”

Tên họ Lâm nào đó co rụt cổ lại: “Tôi sai rồi, sau này tôi không dám nữa, tôi nghe lời, nhất định tôi sẽ nghe lời.”

Lâm Vu Hồng tức giận nói: “Ngoại trừ tôi, Vu Chi, Vu Chu và Tiếu Vi, không được cho bất kỳ kẻ nào sờ cậu.”

Gật đầu gật đầu.

“Không được nghĩ chuyện này có đúng hay không nữa.”

Gật đầu gật đầu.

“Không được để mấy người Joseph hôn cậu nữa.”

Chớp mắt mấy cái: “Hôn hai má cũng không được sao? Mấy người Joseph sẽ không hôn miệng tôi đâu. Giữa chúng tôi vẫn luôn như thế mà.”

“Không được hôn khóe miệng.”

Ngẫm nghĩ, Lâm Vu Hồng gật đầu: “Được.”

Thấy đối phương nghe lời như thế, lửa giận của Lâm Vu Hồng giảm xuống một chút, nhưng vẫn rất giận.

“Tôi không muốn thấy cậu có thêm những người bạn có quan hệ tốt giống mấy người Joseph nữa.”

Gật đầu gật đầu. “Ông nội cậu mất, tôi cũng không dám tùy tiện kết bạn. Mấy người Joseph đều đã được ông nội cậu đồng ý đó. Ờm, sau này trừ phi các cậu đồng ý tôi mới kết bạn, có thể chứ?”

Cũng nhận ra yêu cầu này của mình hơi quá phận, Lâm Vu Hồng nói: “Có thể. Nếu chúng tôi thấy đối phương đáng để cậu kết bạn, sẽ không phản đối.”

“Đươc, tôi sẽ chú ý.”

“Còn nữa.” Hôn sâu một cái vào khóe miệng đối phương, Lâm Vu Hồng khàn giọng nói: “Không được từ chối tôi.

Lâm Vô Ý ôn nhu khẽ cắn lên cằm đối phương: “Tôi thích… thích Vu Hồng sờ tôi, thích, giúp Vu Hồng giải quyết. Chỉ là tôi, có chút bất an, sợ các cậu, sẽ để ý. Vu Hồng, cậu nói cho tôi biết, nói cho tôi biết các cậu không để ý, nói cho tôi biết, tôi có thể sờ các cậu.”

“Chúng tôi không để ý, cậu muốn sờ đều có thể sờ. Tôi cũng muốn cậu cam đoan, lúc tôi muốn chạm vào cậu đều có thể chạm vào cậu.”

“Tôi cam đoan. Chỉ có các cậu… Chỉ có các cậu, mới có thể chạm vào tôi, tôi sẽ không nói cho người thứ năm biết, bí mật của tôi…”

Nụ hôn của Lâm Vu Hồng hạ xuống, cuối cùng, vẫn không dừng trên môi Lâm Vô Ý. Không phải không muốn, mà là cảm thấy vẫn chưa đến lúc, vẫn chưa đến… Đợi đến ngày anh có thể hôn, anh sẽ làm cho toàn bộ của người này đều thuộc về mình.

“Vu Hồng… Tôi, rất cao hứng…”

“Tôi vẫn, luôn hâm mộ Joseph và Zoe… Hâm mộ họ, có thể thân mật như vậy, có thể không chút gánh nặng mà thể hiện một mặt chân thật nhất của mình trước mặt đối phương, rất hâm mộ, hâm mộ lắm… Hâm mộ họ, có thể trở thành người tín nhiệm nhất của nhau…”

“Nhưng bây giờ, tôi không hâm mộ… Tôi cũng có thể, tôi cũng có thể có được người để tín nhiệm hoàn toàn… Không chỉ là người tín nhiệm hoàn toàn, còn là người tuyệt đối sẽ không làm tổn thương tôi, sẽ không tiết lộ bí mật của tôi ra ngoài, là người mà so với Joseph, so với Zoe, so với mấy người Oliver càng làm tôi tín nhiệm hơn…”

Lâm Vu Hồng vuốt ve thân thể Lâm Vô Ý, hạ một nụ hôn lên mặt cậu: “Tôi rất vui vì cậu nói vậy.”

“Đây là tiếng lòng của tôi đó.” Cậu vẫn, vẫn luôn tìm người như vậy, vẫn luôn tìm, vẫn đang tìm… “Thực xin lỗi… Vu Hồng… Tôi hẳn là, nên về sớm một chút…”

“Không được rời đi nữa, dù xảy ra chuyện gì, cũng không được phép rời đi!”

“Tôi cam đoan.”

Nhắm mắt lại, cảm thụ sự tuyệt vời khi Vu Hồng hôn thân thể cậu, Lâm Vô Ý cũng dùng hai tay mình để miêu tả đường nét cơ thể của người mà cậu có thể an tâm tín nhiệm, ỷ lại.

____ “Vô Ý, chờ khi ba mất, con về Hongkong, ở nhà được không? Ba lo lắng con ở nước ngoài một mình.”

____ “Ba, ba sẽ sống lâu trăm tuổi, sẽ không rời khỏi con.”

____ “Aizzz, tiểu tinh nghịch, sống lâu trăm tuổi, ba sẽ thành lão yêu quái.”

____ “Ba!”

____ “Được được, ba không nói. Vậy con đáp ứng ba, sau này sẽ ở Hongkong, sẽ ở nhà.”

____ “Ưm… Con không thân quen với mấy anh chị, càng không thân quen với mấy người Vu Chi. Con chỉ cần ba.”

____ “Anh chị con, sẽ rất thương con. Mấy đứa Vu Chi, cũng sẽ thương con. Tiểu tinh nghịch của ba là người gặp người thích mà.”

____ “Không cần. Con chỉ muốn làm tiểu tinh nghịch của ba, không muốn làm con traiLâm ChínhHuy.”

____ “Tiểu bại hoại! Làm con trai ba thì sao?”

____ “Con chỉ muốn ba nuông chiều một mình con thôi.”

____ “Ha ha, tiểu tinh nghịch này. Đến đây, ba ôm một cái.”

____ “Ba, ba không thể rời khỏi con, nếu không con sẽ khóc đến chết đó.”

____ “Tiểu tinh nghịch…” Ba, cuối cùng cũng phải rời khỏi con thôi.

“Vu Hồng… Ở đây, ở đây…”

Đầu lưỡi liếm láp những nơi Lâm Vô Ý yêu cầu, thứ giữa hai chân Lâm Vu Hồng lại hăng hái phấn chấn. Anh cũng không biết, tính dục của mình lại mãnh liệt đến thế. Vứt bỏ hết những đắn đo, Lâm Vô Ý mở rộng thân thể, để Vu Hồng sờ cậu, hôn cậu, liếm cậu. Cậu thích, cậu thích.

Thân dưới của hai người lại ướt đến rối tinh rối mù, điều hòa trong phòng cũng không thể làm giảm bớt cái khô nóng trên người của cả hai. Khi dục vọng lại tới cực hạn để vỡ òa một lần nữa, hơi thở của hai người giao hòa cùng nhau, Lâm Vu Hồng hạ một nụ hôn xuống, khi sắp chạm vào môi Lâm Vô Ý, đối phương lại né tránh. Cảm xúc mãnh liệt trong cơ thể anh dần lạnh đi.

Lâm Vô Ý vẫn đang thở hổn hển, không nhìn vẻ không vui của đối phương, cậu nhắm nửa con mắt nói: “Lần tôi “gặp rắc rối” đó, đã chọc giận, ông nội cậu. Tôi hứa với ba, sẽ giữ kỹ nụ hôn đầu tiên.”

“…”

Lâm Vô Ý nghiêng đầu sang chỗ khác, sờ môi Vu Hồng: “Tôi cam đoan, nếu có một ngày, tôi muốn trao nụ hôn đầu tiên của tôi đi, nhất định, sẽ để lại cho các cậu.”

Sắc mặt Lâm Vu Hồng tốt hơn rất nhiều.

“Tôi sẽ chờ.”

Muốn hôn môi quá… Tim Lâm Vô Ý đập thật nhanh, ba, nhất định sẽ cấm túc cậu đó. Thế nhưng, cậu không kiên trì nổi nữa, cậu sắp không kiên trì nổi nữa, cậu, sợ lênh đênh trong bão táp, cậu, thà rằng giả bộ cái gì cũng không hiểu.

Ôm nhau vuốt ve một lát, Lâm Vu Hồng ngồi dậy, Lâm Vô Ý biết mình nên về chỗ Vu Chi. Lại lau sạch thân thể một lần nữa, Lâm Vô Ý mặc áo tắm, xuống giường.

“Tự tôi về.”

Không để Vu Hồng bế cậu, cho đối phương một nụ hôn chúc ngủ ngon, Lâm Vô Ý rời đi. Lâm Vu Hồng đưa cậu ra cửa, nhìn cậu về phòng ngủ của Vu Chi. Trong phòng lạnh lẽo đi rất nhiều, Lâm Vu Hồng nhíu mi, Ethan đã bốn tuổi, nên tự mình ngủ.

Trong phòng Lâm Vu Chi, chỉ có một chiếc đèn bàn được bật. Vào khoảnh khắc cửa mở, người đang nằm nghiêng trên giường mở mắt. Lâm Vô Ý bước từng bước chân mềm nhũn đến bên giường, trèo lên. Đến gần thân thể đối phương, chui vào vòng ôm rộng mở của đối phương.

Ethan đã được bế về giường, bất quá không nằm ở chính giữa giường lớn, mà là cạnh giường. Người ngủ ở giữa đổi thành Lâm Vô Ý. Lâm Vu Chi xốc chăn xuống giường, lấy áo ngủ và quần lót cho Lâm Vô Ý, Lâm Vô Ý cởi áo tắm, im lặng mặc vào. Mấy chỗ trên thân thể trắng nõn có những dấu hôn rõ ràng, Lâm Vu Chi thấy được.

“Vu Chi, trong tủ đầu giường bên trái ở phòng ngủ ông nội cậu có một bản vẽ, cậu mang đến đây cho tôi được không?” Chân cậu mềm nhũn.

Lâm Vu Chi không nói gì, khoác áo ra ngoài. Lâm Vô Ý nằm xuống, nhẹ nhàng sờ đầu cháu trai nhỏ, nở nụ cười ngọt ngào. Lâm Vu Chi trở lại rất nhanh, trong tay là bản vẽ mà Lâm Vô Ý cần. Lâm Vô Ý đặt bản vẽ cạnh gối của cháu trai nhỏ, hôn lên mặt cháu trai nhỏ một cái. Lâm Vu Chi lên giường, tắt đèn bàn. Lâm Vô Ý chủ động chui vào ***g ngực đối phương, ôm lấy.

“Sao lâu như vậy?” Bàn tay Lâm Vu Chi tiến vào trong áo ngủ đối phương, vuốt ve.

“GiúpVu Hồng hai lần.” Lâm Vô Ý ngáp một cái, mệt mỏi.

Hai lần? Lâm Vu Chi vuốt ve sau lưng Lâm Vô Ý, đối phương thoải mái kêu hừ hừ, nhắm mắt lại, muốn ngủ. Dưới tay Lâm Vu Chi là đôi chân trơn nhẵn thon dài của đối phương. Lâm Vô Ý gác chân lên đùi đối phương, ý thức mơ hồ, thật thoải mái, thoải mái quá.

Xem ra nên để Ethan ngủ một mình. Lâm Vu Chi nhắm mắt lại, nghĩ như thế. Có con trai ở đây, anh rất khó được “hai lần”.

__Hết chương 85__