Vô Ý Vi Chi

Vô Ý Vi Chi - Chương 71




Cánh tay đã tê rần, Thẩm Tiếu Vi mơ màng tỉnh lại từ trong giấc ngủ, cảm giác như bị kim châm lập tức trở nên rõ ràng hơn. Có cái gì đó đang đè lên tay anh, Thẩm Tiếu Vi mở to mắt, vừa nhìn thấy, anh nở nụ cười. Bất quá quả thực cánh tay đã tê rần, dù có không đành lòng quấy rầy giấc ngủ ngon của người nào đó, anh vẫn nhẹ nhàng rút tay ra. Người bị quấy nhiễu chỉ giật giật mấy cái, không có ý tỉnh lại, Thẩm Tiếu Vi âm thầm thở hắt ra, may quá may quá.

Thẩm Tiếu Vi xoa bóp cánh tay phải của mình, thấy Vu Chu vẫn đang ngủ, anh cũng không định rời giường. Ba người cùng nằm trên giường, Thẩm Tiếu Vi hơi động một cái liền đụng phải chân Lâm Vô Ý. Anh không lùi ra, ngược lại còn nằm sát vào để ôm thắt lưng đối phương, dùng lực một chút, ôm người vào trong ngực mình. Vùi đầu vào cổ đối phương hít sâu một hơi, lại nhớ đến chuyện tối qua, Thẩm Tiếu Vi chỉ cảm thấy bụng dưới nóng rực, thầm kêu không ổn.

Bộ vị nào đó dần thức tỉnh, Thẩm Tiếu Vi lại không muốn buông người trong ngực ra. Nghĩ trước nghĩ sau, anh khẽ cắn môi, không phải đã hạ quyết tâm ở cùng người này rồi sao? Có dục vọng thì thế nào. Người này không thể kết hôn, lúc trước anh đã nói chỉ cần người này còn ở nhà một ngày, anh cũng sẽ không kết hôn một ngày. Hiện tại không phải rất đúng lúc sao? Chờ đến lúc anh ba mươi tuổi, tìm một người phụ nữ sinh cho hai thằng con, giống anh họ Vu Hồng là được rồi.

Giật mình, Thẩm Tiếu Vi nhẹ nhàng xoay người kia về phía mình. Nhìn dung nhan ngủ say xinh đẹp của người nọ, đột nhiên trái tim Thẩm Tiếu Vi nhảy mạnh lên từng hồi.

Bản thân mình, chỉ coi người này như “cậu nhỏ” thôi sao? Giờ khắc này, Thẩm Tiếu Vi bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề đó. Tuy rằng anh hoa tâm, từng có không ít bạn gái, nhưng anh chưa từng có cảm giác lo lắng như vậy với ai, lo lắng sẽ có một ngày người này rời khỏi nhà, rời khỏi Hongkong, đi cùng ai đó. Là đại thiếu của Thẩm gia, cháu ngoại của Lâm gia, sự kiêu ngạo của Thẩm Tiếu Vi không hề kém hơn mấy vị anh họ, nếu đổi là người khác, đừng nói đến việc anh tự giả bộ non nớt để làm nũng với đối phương, ngay cả nhân nhượng cũng đừng nghĩ đến, chứ nói gì đến việc phải tự mình vào phòng tắm giải quyết.

Sự tình, thật sự không ổn rồi… Trái tim Thẩm Tiếu Vi lại đập mạnh hơn. Anh liếm môi, bàn tay đặt trên lưng đối phương chậm rãi trượt xuống, đi tới một chỗ.

Sự tình, thật sự không ổn. Thẩm Tiếu Vi ngừng thở, chạm vào nơi đáng yêu kia. Trong lòng ‘Ầm!’ một tiếng, Thẩm Tiếu Vi biết mình điên rồi, thế nhưng anh lại giống như trúng phải bùa chú nào đó, không chỉ không mau chóng rời đi, còn nhẹ nhàng xoa bóp cách một lớp quần lót

“Ưm…” Một tiếng ngâm nga khe khẽ, Thẩm Tiếu Vi hoảng sợ, nhanh chóng rụt tay lại, bộ vị nào đó cũng mềm nhũn đi không ít. Mà khi anh thấy người nọ tiếp tục dính sát vào ngực mình, cũng không tỉnh lại, anh liếm môi, nuốt nước miếng. Trong lòng, một bên tự nói với mình nên rời giường ngay lập tức, nhưng bên kia lại thúc giục anh mau sờ nữa đi.

Giống như thám hiểm cái gì đó, hoặc là nói, giống như bị mê hoặc bởi cái gì đó, Thẩm Tiếu Vi rên trong lòng một tiếng, lại chạm vào bộ vị đáng yêu kia. Cả người nóng rực, bên tai vang lên những tiếng thình thịch, sự ngăn cản của luân lý và nỗi hưng phấn của thân thể cứ giằng co nhau, dưới sự kích thích của cấm kỵ, Thẩm Tiếu Vi đã phá bỏ phòng tuyến cấm kỵ một lần vào tối qua, lúc này đã buông tha cho những khống chế về dục vọng, bàn tay men theo mép của chiếc quần lót hơi rộng, sờ vào. Lúc này tiếng tim đập rõ đến nỗi suýt thì thủng màng nhĩ.

“Ưm…” Người mà đến thời điểm này vẫn chưa tỉnh lại, cho dù bị ai khác quấy rầy cũng không nỡ từ biệt Chu Công. Âm thanh thoải mái lại cũng giống kháng cự đó làm Thẩm Tiếu Vi càng không còn lý trí, chỉ muốn ve vuốt cẩn thận nơi không phát dục bình thường đó, chỉ muốn an ủi thật tốt nơi mềm mại đã từng làm phẫu thuật kia.

Nhớ rõ tối qua người này đã nói, bác sĩ nói chỗ này của cậu có thể có phản ứng, nhưng cậu chưa từng có, vậy rốt cuộc là có phản ứng hay không? Quan sát phản ứng của Lâm Vô Ý, Thẩm Tiếu Vi ôn nhu an ủi thứ nho nhỏ đó, người trong ngực lại rên rỉ đứt quãng. Đúng lúc này, có người đập vào vai Thẩm Tiếu Vi một cái rất mạnh, anh ngẩng đầu, tim như ngừng đập, trên mặt là vẻ khẩn trương và xấu hổ vì bị người khác bắt tại trận.

“Em làm cái gì đấy?” Lâm Vu Chu không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, hạ giọng quát Thẩm Tiếu Vi. Sắc mặt Thẩm Tiếu Vi kinh hãi vài giây, nhưng không rút tay ra. Bị bắt rồi, anh dứt khoát không che giấu nữa, nhanh chóng bình tĩnh trả lời: “Em chỉ muốn biết rốt cuộc nơi này của cậu nhỏ có phản ứng không, cậu ấy rất để ý.”

“Ưm…”

Lâm Vô Ý ngủ đến nỗi không còn biết nguy hiểm đang đến gần, chỉ khổ sở hừ hừ vài tiếng, cọ xát thân dưới trong lòng bàn tay người nào đó, giống như đang thúc giục đối phương tiếp tục. Thẩm Tiếu Vi không hề tránh né, đối mặt với cơn tức của Lâm Vu Chu, ngón tay hoạt động, mang một chút khiêu khích mà “Suỵt” một tiếng.

“Cậu nhỏ rất thoải mái, anh đừng đánh thức cậu ấy.”

Trong lòng Lâm Vu Chu cũng không phẫn nộ như anh biểu hiện ra bên ngoài, cũng đang thiên nhân giao chiến. Lâm Vô Ý lại rên lên một tiếng thoải mái, ba mươi tuổi vẫn là xử nam, ngay cả sơ tinh vẫn còn chưa có, lần đầu tiên cậu có loại cảm giác kỳ diệu này, không khỏi theo bản năng muốn thể nghiệm nhiều hơn.

Ở trong quần lót tất nhiên không hề thuận tiện. Tối qua sau khi nói rõ với hai người cháu, Lâm Vô Ý đã thay một chiếc quần lót tam giác. Bình thường, vì để che giấu chỗ thiếu hụt của mình, cậu luôn mặt quần lót tứ giác, kỳ thực cậu thích loại tam giác hơn. Cũng vì thân thể, không thể mặc những loại quần bó, cho nên quần lót của cậu đều là những cái rộng rãi. Thẩm Tiếu Vi rất dễ dàng lấy bộ vị đáng yêu kia của Lâm Vô Ý ra ngoài quần lót, như vậy sẽ dễ cho động tác của anh hơn.

Lâm Vô Ý rất thoải mái, bị người khác vuốt ve thân thể mình, tất nhiên giấc ngủ ngon của cậu sẽ bị quấy rầy. Thế nhưng loại cảm giác này thật thoải mái, thoải mái đến nỗi cậu không muốn tỉnh lại. Có người hôn lên đôi mắt cậu, nói vào tai cậu như thôi miên: “Cậu nhỏ, ngủ tiếp đi.”

Tiếu Vi… Uhm… Thoải mái quá… Vậy cậu ngủ tiếp. Tối qua tâm sự đêm khuya xong, cậu ngủ mất trong sự an ủi của hai người, lúc này hoàn toàn giao thân thể của mình ra ngoài.

Phân thân của Thẩm Tiếu Vi căng to đến phát đau, nhưng không có gì quan trọng hơn việc người này thoải mái. Anh cố chống đỡ ngồi thẳng thân trên, cười thật sâu với Lâm Vu Chu đang không ngăn cản anh và cũng không biết đang nghĩ gì, kinh hỉ nhẹ giọng nói: “Quả nhiên cậu nhỏ có thể phản ứng. Trước đây vẫn không phản ứng có thể do vấn đề tâm lý.” Tiếp đó, anh càng cao hứng, người này vẫn không phản ứng chứng tỏ cho tới giờ cậu ấy vẫn chưa gặp người nào khiến mình động tâm!

Lâm Vu Chu không thể nhịn được nữa liền ra tay, anh đẩy tay Thẩm Tiếu Vi trong chăn ra, bàn tay nóng bỏng ôm kín bộ vị mềm mại yếu ớt của người nọ. Vật nhỏ chưa trưởng thành khẽ run rẩy đứng thẳng, còn chảy ra dòng nước mắt sợ hãi. Hơi thở của Lâm Vu Chu gấp gáp, dùng ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng đùa vui với vật nhỏ đang khổ sở. Dù sao nơi ấy vẫn chưa lớn, không thể dùng cả bàn tay để cầm giống nam tính bình thường được.

Tiếng rên của Lâm Vô Ý càng rõ ràng hơn, nhịp thở của Thẩm Tiếu Vi cũng không ổn. Anh dứt khoát xốc chăn ra, liền nhìn thấy ngay vật nhỏ đáng yêu xấu hổ nằm khóc lóc trong tay anh họ Vu Chu.

Lâm Vu Chu cũng rất khẩn trương, quan sát kỹ phản ứng của Lâm Vô Ý. Nếu Lâm Vô Ý gần tỉnh, nhất định anh sẽ buông tay, bày ra bộ dáng không có chuyện gì xảy ra hết. Thân thể Lâm Vô Ý dần dần căng cứng, không biết Thẩm Tiếu Vi bị cái gì kích thích, cúi người ngậm vật nhỏ kia vào miệng.

“Ưm!”

Thân thể Lâm Vô Ý cứng còng hơn, tiếp đó là xụi lơ xuống, hơi thở dồn dập, dường như sắp tỉnh. Thẩm Tiếu Vi nhả chất lỏng đó ra lòng bàn tay, Lâm Vu Chu nhanh chóng cho vật nhỏ đó vào “trong nhà”, hai người kéo chăn, giống y như trộm nhảy vội xuống giường vọt vào phòng tắm.

“Ưm…” Hàng lông mi dài động đậy, hai mắt đang nhắm mở ra, Lâm Vô Ý tỉnh lại. Cậu vẫn không động đậy mà nhìn phía trước, thần sắc mờ mịt, đã xảy ra, chuyện gì vậy? Vừa rồi… Uhm… Cảm giác thật kỳ quái. Phía trước không có ai, Lâm Vô Ý xoay người, phía sau cũng không có ai. Tiếu Vi và Vu Chu đều dậy rồi? Ờm… Vẫn buồn ngủ quá. Lâm Vô Ý nhắm mắt chuẩn bị ngủ tiếp, đồng hồ sinh vật nói cho cậu biết còn chưa đến mười giờ. Mới nhắm mắt lại, cậu lại mở ra. Sao chỗ đó ướt vậy?

Vươn tay sờ sờ, quần lót khô mà. Chắc là toát mồ hôi. Vu Chu và Tiếu Vi đều dậy rồi, Lâm Vô Ý đơn giản cởi quần lót vứt ra ngoài chăn, rồi lấy khăn ở đầu giường lau “mồ hôi” ở đó, xong xuôi liền nhắm mắt ngủ tiếp.

Trong phòng tắm, hai tên vừa làm chuyện xấu đang thở hổn hển. Thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, hai người thoáng yên tâm. Lúc này Thẩm Tiếu Vi mới nhìn lòng bàn tay, trong đó là loại chất lỏng trong suốt, chỉ có một chút ít màu trắng lẫn vào cùng, không giống họ bắn ra lúc cao trào là màu trắng đặc sệt. Nhìn chỗ chất lỏng này, đột nhiên Thẩm Tiếu Vi thấy khổ sở.

“Cậu nhỏ, có lẽ không thể sinh con được nhỉ?”

Lâm Vu Chu kéo giấy để Thẩm Tiếu Vi lau tay. Thẩm Tiếu Vi không nỡ lau bãi chất lỏng đó, sau chuyện này toàn bộ dục hỏa đều tiêu tán.

“Em định làm sao?” Lâm Vu Chu nói ra một câu vô cùng nghiêm túc và nghiêm túc.

Thẩm Tiếu Vi chấn động, nhìn Lâm Vu Chu. Sau khi Lâm Vu Chu suy nghĩ sâu xa, nói: “Anh không gạt em, tối qua, anh có dục vọng với Vô Ý. Trong lòng anh hơi loạn.”

Thẩm Tiếu Vi nhìn vị anh họ này một lát, ném giấy đi, xoay người rửa tay, nói: “Tìm một chỗ không người nói đi. Tối qua là lần đầu tiên em tự tay cầm súng đấy.”

Vẻ mặt Lâm Vu Chu thả lỏng, xem ra không phải một mình anh hỗn loạn.

Hai người trầm mặc rửa mặt, mở cửa phòng tắm, thấy người trên giường vẫn chưa tỉnh, lại thấy trên đệm có một chiếc quần lót, bên trong hai người đều thấy khô nóng, nhưng không dám làm gì nữa. Nhẹ tay nhẹ chân cầm quần áo của mình, mở cửa ra ngoài.



Hai người không xuống lầu, mà là vào một căn phòng trống cách vách. Đặt mông ngồi xuống ghế, Lâm Vu Chu thoạt trông rất phiền muộn. Mà đúng là anh phiền muộn thật. Tối hôm qua tự mình cầm súng, anh còn có thể nói mình có phản ứng sinh lý bình thường; nhưng chuyện vừa rồi thì tuyệt đối không thể nói được gì. Dù anh thừa nhận hay không thừa nhận, nguyện ý hay không nguyện ý, người kia, đều là “chú” của anh. Nghĩ như vậy, Lâm Vu Chu đập mạnh tay lên sofa, tại sao người kia lại là chú của anh?

So sánh với Lâm Vu Chu đang phiền muộn, Thẩm Tiếu Vi có vẻ bình tĩnh hơn. Ngửa đầu nhìn trần nhà, anh lên tiếng: “Hình như em, thích cậu nhỏ.”

“Đừng gọi cậu ấy là cậu nhỏ!” Hiện tại Lâm Vu Chu không muốn nghe nhất chính là cách xưng hô nhắc nhở anh về quan hệ của mình với người kia.

Thẩm Tiếu Vi nhìn sang, đột nhiên bật cười “Phốc!” một tiếng.

“Cho dù em không gọi cậu ấy là cậu nhỏ, cũng không thể thay đổi sự thực cậu ấy chính là cậu nhỏ.”

“Có thể đừng nhắc đến thân phận của cậu ấy với anh không?” Vừa nghĩ đến mình căn bản không thể “ở cùng” người kia, Lâm Vu Chu thấy phiền muộn vô cùng.

Thở dài một tiếng, Thẩm Tiếu Vi không cười nữa: “Dù em không gọi, em cũng không thể theo đuổi cậu ấy mà. Thế nhưng, nếu không phải em gọi cậu ấy một tiếng “cậu nhỏ”, anh thấy chúng ta có thể biết được bí mật của cậu ấy không?”

“…” Lâm Vu Chu không phản bác được.

Thẩm Tiếu Vi khổ sở đấm vào ngực: “Chính bởi vì chúng ta là người thân của cậu ấy, chúng ta mới có thể biết được bí mật của cậu ấy, cậu ấy mới có thể tín nhiệm chúng ta như vậy. Nếu không chúng ta cũng chỉ giống mấy người kia thôi, sau cùng cũng chỉ là một người bạn. Em rất khó chịu, cũng rất cao hứng. Em vĩnh viễn chỉ có thể làm cháu trai ngoại của cậu ấy, không thể làm bạn trai, càng không thể làm chồng. Nhưng cũng chính vì em là cháu trai ngoại, em mới có thể ngủ cùng giường với cậu ấy, có thể sờ cậu ấy chạm cậu ấy, có thể hôn cậu ấy, có thể nhìn thân thể cậu ấy rồi tự tay cầm súng.” Thẩm Tiếu Vi cười tự giễu: “Cái này gọi là có lợi có hại nhỉ.”

Lâm Vu Chu vẫn không nói gì. Thẩm Tiếu Vi thở dài một hơi: “Nếu em quay đầu lại e rằng khó lắm. Em vừa nghĩ đến một ngày nào đó cậu ấy đưa một người mợ về, em đã muốn giết người. Em sẽ không kết hôn, mấy năm nữa sẽ tìm người mang thai hộ giống anh họ Vu Hồng. Dù sao cậu ấy cũng đừng mong rời khỏi em. Cho dù không thể làm tình cùng cậu ấy, em có thể nhìn cậu ấy rồi tự tay xách súng cũng vui vẻ.”

“Em có thể đừng nói thô tục như vậy không, mệt cho em còn là đại thiếu gia của Thẩm gia.” Cuối cùng Lâm Vu Chu cũng lên tiếng, dường như một câu nào đó của Thẩm Tiếu Vi đã kích thích đến anh.

“Anh thì sao?” Thẩm Tiếu Vi hỏi.

Lâm Vu Chu cũng thở một hơi đầy buồn bực: “Còn có thể thế nào. Tối qua anh đã biết mình không có đường lui. Anh chỉ không cam lòng vì không thể làm người yêu của cậu ấy, ngay cả thích cậu ấy cũng không thể cho cậu ấy biết.”

“Sao lại không thể. Lát nữa em sẽ nói cho cậu ấy em yêu cậu ấy.”

Lâm Vu Chu cho Thẩm Tiếu Vi một ánh mắt xem thường: “Em nên hiểu rõ ý anh.”

Thẩm Tiếu Vi cười: “Đương nhiên em hiểu ý anh, em cũng chỉ là cho mình một sự an ủi thôi. Tuy rằng khẳng định không thể có được tình yêu của cậu ấy, nhưng có thể nghe cậu ấy nói yêu em em cũng thấy đủ, cần gì phải quản đó có phải tình yêu không.”

“Em cũng nghĩ thật thoáng.” Sắc mặt Lâm Vu Chu đã tốt lên một ít.

Thẩm Tiếu Vi bất đắc dĩ nói: “Không nghĩ thoáng thì phải làm sao? Ngày nào cũng phải vướng mắc vì thân phận của cậu ấy à?” Anh xoa trán. “Vướng mắc vì thân phận cũng vô dụng. Em không muốn lại nhìn cậu ấy thương tâm. Em vừa nghĩ đến chuyện trước kia cậu ấy tự ti như vậy, vừa phải làm giải phẫu, còn bị người ta đề nghị đi biến tính, em liền đặc biệt khó chịu. Em muốn yêu cậu ấy, em muốn cậu ấy vui vẻ. A, em thật là không xong rồi, lại đi yêu chính cậu của mình.”

“Trông em một chút cũng không sợ hãi.”

“Chẳng qua là em không muốn dằn vặt mình, yêu thì yêu, chuyện này có trốn tránh cũng không có cách nào.”

Thẩm Tiếu Vi luôn coi cuộc sống như trò chơi, đột nhiên gặp phải chuyện tình cảm khó giải quyết như vậy, anh cũng nhanh chóng thích ứng. Nếu đã chuẩn bị tốt để làm bạn cùng người nọ, vậy thì không cần nhiều lời nữa.

“Cùng lắm thì sẽ tìm người để giải quyết nếu thực sự nhịn không được. Giống anh họ Vu Hồng ấy.”

Lâm Vu Chu vẫn chưa phủ nhận. Thẩm Tiếu Vi nhìn anh một lát, tò mò hỏi: “Anh cũng thích cậu nhỏ, tại sao có thể cho phép em cũng thích cậu nhỏ? Em không biết anh họ Vu Chu rộng lượng như vậy đấy.”

Lâm Vu Chu nhàn nhạt nói: “Vì em cũng giống anh, không thể có được cậu ấy. Chẳng lẽ muốn anh và em đánh nhau? Nếu thật là vậy, người đầu tiên khổ sở chính là cậu ấy. Anh vẫn chưa hỏi em có để ý hay không.”

Thẩm Tiếu Vi nhún vai: “Em cũng không muốn đánh nhau với anh. Bất quá nếu cậu nhỏ yêu anh, vậy thì khó nói lắm.”

“Cũng vậy.”

Cả hai đều không có được, vậy thì chỉ có thể nhất trí đối ngoại thôi.

Nhớ ra một chuyện, Thẩm Tiếu Vi hỏi: “Anh họ Vu Hồng cũng biết tình huống của cậu ấy rồi, anh nói xem, liệu anh họ Vu Hồng có giống chúng ta không? Cậu ấy và anh họ Vu Hồng vẫn luôn rất thân mật mà.” Nói đến câu này, Thẩm Tiếu Vi bất mãn, người kia luôn thiên vị anh họ Vu Hồng.

Lâm Vu Chu nhíu chặt mi.

Thẩm Tiếu Vi thấy đối phương không nói gì, tự trả lời: “Quên đi, em cũng không dám hỏi, anh họ Vu Hồng cũng sẽ không nói. Sau này tự nhiên sẽ biết thôi. Đi thôi, đi ăn sáng, sắp chết đói rồi.”

“Không có khẩu vị.” Lâm Vu Chu vẫn còn để ý vì không thể chân chính có được người kia.

Thẩm Tiếu Vi kéo anh đi: “Đi thôi đi thôi. Chuyện này không muốn nghĩ thoáng cũng không được. Ha, sau này lúc một mình em ngủ cùng cậu nhỏ nhất định em sẽ để cậu ấy ngủ thật muộn, sau đó em có thể…”

“Em còn muốn chiếm tiện nghi của Vô Ý?” Lâm Vu Chu nổi giận.

Thẩm Tiếu Vi ôm hai bả vai Lâm Vu Chu: “Đừng nói anh không muốn. Không phải vừa rồi anh cũng sờ sao?”

“…” Được rồi, chuyện này quả thực anh không có tư cách nói nhiều. Thấy Thẩm Tiếu Vi nghĩ thoáng như thế, Lâm Vu Chu hừ lạnh một tiếng: “Cẩn thận bị Vô Ý phát hiện, em chịu không nổi đâu.”

“Em là cháu trai ngoại duy nhất của cậu ấy mà. Có lẽ cậu nhỏ sẽ yêu em cũng không biết chừng.”

“Mơ đi, có yêu cũng phải yêu anh.”

“Anh họ Vu Chu, anh rất quá phận đó, nếu nói về vẻ ngoài, anh cũng chỉ như em.”

“Em cũng thật tự tin.”

“Đương nhiên rồi.”

Hai người mở cửa ra ngoài. Khi hai người đã xuống lầu, một cánh cửa trong góc của căn phòng vừa nãy được mở ra, người nọ đi đến, phía sau là một gian thư phòng lâm thời. Đi qua ghế sofa mà Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi vừa ngồi, mở cửa ra ngoài. Đi vào căn phòng ngủ cách vách, anh nhẹ nhang gõ cửa, trong phòng không có ai lên tiếng trả lời. Một tay anh cầm tay nắm cửa, xoay một vòng.

Người trên giường ngủ rất say. Người vào nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi đến bên giường không phát ra tiếng động. Ánh mắt nhìn thấy chiếc quần lót ở trên chăn và chiếc khăn bị ném ra bên giường. Anh cầm tấm chăn, chậm rãi xốc lên.

Người ngủ đến nỗi không hề phòng bị không biết có người kéo áo ngủ của cậu lên, nhìn thấy thân dưới nho nhỏ của cậu. Trong mắt người đó hiện lên một thứ ánh sáng, buông áo ngủ của cậu ra, đắp lại chăn cho cậu. Rời đi không phát ra tiếng động như lúc vào, người đó đóng cửa phòng ngủ lại.

Lâm Vu Hồng ngồi ở phòng khách đọc báo nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu. Nhíu mi, anh nhìn hai người, thản nhiên hỏi: “Vô Ý đâu?”

Lâm Vu Chu nhìn sâu vào ông anh mình một cái, bình tĩnh trả lời: “Vẫn đang ngủ.”

“Tối qua cậu ấy ngủ muộn?” Lâm Vu Hồng đặt tờ báo lên bàn, không muốn đọc nữa.

“Uhm.” Lâm Vu Chu ý tại ngôn ngoại mà nói: “Tối qua đột nhiên cậu ấy muốn chụp ***, nói muốn lưu lại tuổi thanh xuân. Chụp xong cậu ấy lại viết nhật ký, tùy bút, nói chuyện với bọn em một lát, thời gian hơi muộn.”

“Chụp ***?” Trong mắt Lâm Vu Hồng hiện lên ánh sáng lạnh, lúc này Thẩm Tiếu Vi nói chen vào: “Anh họ Vu Chu, anh sẽ không còn giữ lại đấy chứ?”

“Tối qua chưa kịp, chờ cậu ấy ngủ dậy đã.” Có người hầu tới, Lâm Vu Chu quay sang nói: “Tôi ăn sáng ở phòng khách, một ly café.”

“Vâng, tam thiếu gia.”

Người hầu rời đi. Lâm Vu Hồng lạnh giọng: “Ảnh đâu?”

“Vẫn ở trong phòng.”

“Mang đến đây.”

Nhìn anh trai, Lâm Vu Chu đứng dậy: “Được, em đi lấy.”

Lại có người vào, Thẩm Tiếu Vi chào hỏi trước: “Chào anh họ cả.”

“Chào.”

Lâm Vu Chi ngồi xuống cạnh Lâm Vu Hồng, thản nhiên nói: “Không phải Vô Ý nói có nhà hàng mùi vị không tệ sao? Buổi tối ra ngoài ăn đi, trưa nay tùy tiện ăn gì đó là được.”

“Được đó. Tối qua cậu nhỏ cũng mệt, hôm nay đúng lúc dẫn cậu ấy đi chơi một chút.”

Lâm Vu Chi nhìn Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi, cầm một tờ báo khác, đọc. Bữa sáng được mang đến, Thẩm Tiếu Vi cũng không nói gì, bê đĩa đồ ăn của mình. Lâm Vu Chu lên lầu lấy cameras. Lâm Vu Chi đọc báo, ánh mắt thâm thúy.

__Hết chương 71__