Vô Ý Vi Chi

Vô Ý Vi Chi - Chương 50




Lâm Vu Chi bị bệnh, phát sốt, 38 độ. Nếu không phải Lâm Vô Ý nhận ra thanh âm nói chuyện của anh không thích hợp, sẽ không ai phát hiện anh bị bệnh, thậm chí cả Lâm Vu Chi cũng không biết mình phát sốt. Anh bị bệnh, mọi người cũng không còn tâm tư đánh bài, vợ chồng Lâm Chiếu Đông muốn về nhà ngay, bác sĩ riêng của nhà sẽ lập tức đến nhà chính. Ethan rất lo lắng cho daddy, thế nhưng bé đã đáp ứng đêm nay sẽ ở đây ngủ với ông chú nhỏ rồi. Lâm Vô Ý sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lo lắng của Ethan, lại nhìn sang khuôn mặt Lâm Vu Chi vừa nghiêm túc lại có chút suy yếu, cậu nắm chặt tay.

“Vô Ý, Ethan giao cho cậu, ngày mai tôi sẽ phái bảo tiêu đến đón hai người.”

Dặn dò Lâm Vô Ý một tiếng xong, giọng nói còn khàn đặc hơn cả lúc nãy, Lâm Vu Chi đi cùng ba mẹ ra ngoài. Lâm Vô Ý bước lên gọi: “Vu Chi, đợi đã.”

Lâm Vu Chi trở lại, Lâm Vô Ý đẩy Ethan về phía Vu Chi, nói: “Ethan lo lắng cho cậu, tôi đi cùng cậu. Cậu chờ tôi một chút.” Nói xong, Lâm Vô Ý xoay người chạy về phía cầu thang. Vẻ mặt Thẩm Tiếu Vi thay đổi, cũng đi theo.

Ethan chớp mắt mấy cái, sau đó vẻ mặt kinh hỉ ngửa đầu nhìn daddy, ông chú nhỏ muốn về nhà cùng mình? Lâm Vu Chi sờ đầu con trai, nói với mẹ: “Mẹ, mẹ gọi điện thoại về nhà, bảo bọn họ đổi ga giường và chăn trong phòng con.”

Lâm Bàng Lệ Vân nhìn sang chồng mình một cái, trong mắt là vẻ cảm động. Bà lấy điện thoại gọi về nhà cho quản gia. Thẩm Như Vi mím môi, cậu nhỏ sắp đi rồi? Ánh mắt Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu trầm xuống, Lâm Vu Chu nói một câu: “Con đi xem có giúp được gì không.” Đi về phía cầu thang lên lầu.

Trong phòng ngủ, Lâm Vô Ý đang thu dọn hành lý, Thẩm Tiếu Vi mang vẻ mặt cô đơn đứng bên cạnh giúp. Vốn dĩ cậu nhỏ cũng chỉ ở nhà anh một tuần, thế nhưng, anh không muốn cậu nhỏ đi.

Lâm Vô Ý nắm chặt tay cháu trai ngoại, Thẩm Tiếu Vi nhìn cậu với vẻ mất mát rõ ràng. Lâm Vô Ý đưa tay sờ mặt cháu trai ngoại, sau đó kiễng mũi chân hôn lên mặt cháu trai ngoại một cái, giống như cậu hôn Ethan vậy. Thân mình Thẩm Tiếu Vi chấn động, ôm mạnh lấy Lâm Vô Ý.

“Cậu nhỏ, cháu không muốn cậu đi.”

Lâm Vô Ý vỗ nhẹ, một tay vuốt ve Tiếu Vi, dỗ dành: “Vu Chi bị bệnh, trong nhà lại chỉ có cậu cả và mợ cả của cậu, tuy là cũng có người hầu, nhưng dù sao cũng không thể chăm sóc cậu ấy được. Ethan lo lắng cho daddy, tôi qua đó chăm sóc ba con họ.” Nói đến đây, Lâm Vô Ý ra sức nhu loạn đầu tóc cháu trai ngoại: “Muốn đi cùng không?”

Thẩm Tiếu Vi lắc đầu: “Không. Vốn dĩ cậu nhỏ cũng chỉ ở đây một tuần. Chỉ là cháu không muốn cậu đi.”

“Tôi sửa tùy bút xong sẽ không có việc gì nữa. Vu Chi và Vu Hồng muốn đi cùng tôi một chuyến về Pháp, cậu muốn đi không?”

“Muốn!” Thẩm Tiếu Vi khẽ buông lỏng tay, kiên quyết nói: “Cháu muốn đi.”

“Vậy thì cùng đi. Đi xem quán café của cậu nhỏ.” Buông Tiếu Vi ra, Lâm Vô Ý tiếp tục thu dọn hành lý. Thẩm Tiếu Vi sờ vào nơi vừa được cậu nhỏ hôn, trong lòng không còn mất mát như vậy. Ngoài cửa, một ánh mắt trầm xuống thật sâu. Anh gõ vào cánh cửa không đóng, rồi mới bước vào.

“Vô Ý, cần giúp gì không?”

Lâm Vô Ý quay đầu lại: “Máy tính xách tay của tôi ở trong thư phòng.”

“Để cháu lấy.” Thẩm Tiếu Vi buông sách trên tay, đi ra ngoài. Lâm Vu Chu đi đến, tiếp nhận công việc của Thẩm Tiếu Vi, thu dọn giúp Lâm Vô Ý. Lâm Vu Chu mặt không chút thay đổi hỏi: “Lúc nào cậu đến chỗ chúng tôi ở?”

Lâm Vô Ý khó xử, nhìn sắc mặt Lâm Vu Chu, cậu có chút chột dạ khó hiểu, nói: “Á, Vu Chi hết bệnh rồi, có thể tôi sẽ đến nhà Vu Hồng ở vài ngày. Uhm, tôi muốn sửa xong tùy bút thật nhanh. Gần đây Vu Hồng bận nhiều việc, cậu ấy muốn tôi qua đó với cậu ấy vài ngày.”

“Cậu muốn đến nhà anh tôi?” Lâm Vu Chu mất hứng, anh trai mình thật gian trá!

Lâm Vô Ý nhanh chóng chuyển sang khuôn mặt tươi cười: “Sửa tùy bút xong tôi sẽ sang chỗ ba mẹ cậu ở.”

“Không cần!” Lâm Vu Chu thay đổi chủ ý. “Cậu sửa tùy bút xong, sang chỗ tôi ở, đến nhà tôi!”

A… Mình được tranh đoạt như vậy nha, Lâm Vô Ý đè nén vẻ thích thú ngầm trong lòng, gật đầu: “Được được. Sửa xong tùy bút tôi sẽ đến.”

“Cần mấy ngày?”

Lâm Vô Ý tính toán, có chút sợ hãi nói: “Đại khái, nửa tháng đi.”

“Lâu như vậy?”

Hai giọng nói kêu lên. Thẩm Tiếu Vi lấy máy tính xách tay về, bước vào phòng: “Cậu nhỏ! Cậu muốn ở chỗ anh họ Vu Hồng những nửa tháng?”

“… Á, nhiều nhất là vậy.”

“Cậu nhỏ, cậu bất công!” Thẩm Tiếu Vi mặc kệ.

“Cậu ở chỗ anh ấy nửa tháng, cũng phải ở chỗ tôi nửa tháng!” Thái độ Lâm Vu Chu kiên quyết.

Nếu như mình biết thuật phân thân thì tốt rồi. Lâm Vô Ý nhìn cháu trai ngoại, nhìn sang cháu trai, chớp chớp đôi mắt, rất không chịu trách nhiệm mà nói: “Không thì các cậu thương lượng với nhau một chút? Tôi nghe theo các cậu. Các cậu muốn tôi ở bao nhiêu ngày tôi sẽ ở bấy nhiêu ngày, muốn tôi ở đâu tôi sẽ ở đó, muốn tôi ở thế nào tôi sẽ ở như thế.”

Thẩm Tiếu Vi nhìn sang Lâm Vu Chu, Lâm Vu Chu xoay người ra ngoài: “Tôi tìm anh tôi.”

“Em cũng đi.”

Hai người đi mất. Lâm Vô Ý thở ra một hơi thật dài, rồi mới cười tươi. Quả nhiên cậu là người gặp người thích mà.



Lâm Vô Ý thu dọn hành lý xong liền xuống lầu, có người hầu giúp cậu mang hành lý và máy tính xách tay ra ngoài xe. Ethan luôn chờ ở dưới lầu lập tức chạy đến cạnh ông chú nhỏ, dáng vẻ rất muốn cùng ông chú nhỏ về nhà.

“Vô Ý, phải thường xuyên đến nhà chị ở mấy ngày, đừng có không ăn sáng, cũng đừng ngủ muộn như vậy.” Em trai sắp đi, Lâm Chiếu Trinh không khỏi muốn dặn dò vài câu.

“Cậu nhỏ, bao giờ cậu lại đến?” Vẻ mặt Thẩm Như Vi không nỡ.

Lâm Vô Ý nhìn khắp một vòng, không thấy bốn anh đàn ông kia đâu, cậu cười ha ha nói với cháu gái ngoại: “Cậu nhỏ sẽ thường xuyên đến đây ở. Cho dù cậu nhỏ không đến, cháu cũng có thể hẹn cậu nhỏ đi ăn cơm nha. Cậu nhỏ ở ngay Hongkong, không chạy mất đâu.”

Lâm Chiếu Trinh cười nói: “Cũng không phải cậu nhỏ con xuất ngoại, xem con không nỡ kìa.”

“Chính là không nỡ mà.” Thẩm Như Vi ôm cánh tay cậu nhỏ, đưa cậu nhỏ ra ngoài.

Đi tới cửa, liền nhìn thấy Vu Chi, Vu Hồng, Vu Chu, Tiếu Vi đều đứng trong sân, Lâm Vô Ý cười với bốn người, dắt tay Ethan lên xe, không hỏi kết quả thương lượng của họ là gì. Lâm Vu Chi nói một câu “Anh về trước”, lên xe. Ethan ngồi giữa ông chú nhỏ và daddy, hưng phấn nhất.

Có người gõ cửa kính xe, tài xế hạ kính xe xuống, Lâm Vu Hồng cúi người nói với Lâm Vô Ý: “Cậu cũng phải chú ý mình, đừng để mệt quá.”

“Sẽ không đâu.” Lâm Vô Ý vẫy tay với hai người khác phía sau Lâm Vu Hồng. “Các cậu cũng nghỉ sớm một chút.”

“Tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu, chú ý di động.” Lâm Vu Chu nói.

“Cậu nhỏ, sửa tùy bút xong phải gọi cho cháu đó.”

“OK.”

Lâm Vu Hồng lùi lại, tài xế cho cửa kính xe lên, khởi động xe. Lâm Vu Chi bị bệnh, Lâm Chiếu Trinh để tài xế của nhà mình đưa họ về. Lâm Vô Ý vẫy tay tạm biệt chị gái anh rể và mấy người cháu. Khuôn mặt với vẻ mất mát của Tiếu Vi và Như Vi dần xa, trong sự vui thích ngầm trong lòng Lâm Vô Ý cũng có chút không nỡ. Ô tô vừa ra khỏi nhà chị, di động của Lâm Vô Ý đã vang lên. Lấy điện thoại di động ra, vừa thấy cuộc gọi, cậu không khỏi cười tươi.

“Tiếu Vi.”

“Cậu nhỏ, cháu nhớ cậu, buổi tối không có ai ở với cháu.”

Nụ cười của Lâm Vô Ý ôn nhu dần: “Các cậu thương lượng xong chưa? Cháu muốn cậu nhỏ làm sao? Cậu nhỏ đều nghe theo cháu hết.”

“… Vẫn chưa nghĩ ra.”

“Vậy cứ nghĩ từ từ. Nghĩ xong rồi nói với cậu nhỏ, cái gì cậu nhỏ cũng đồng ý.”

“Thật hả?”

“Thật.”

Ethan mở to hai mắt nhìn ông chú nhỏ, dường như Lâm Vu Chi rất không thoải mái, nhắm mắt tựa lưng ra sau nghỉ ngơi. Lâm Vô Ý ôm Ethan vào lòng, nói với điện thoại: “Tôi chỉ ở đây thôi, không đi đâu cả. Nếu không thì thế này, tôi về chỗ ông ngoại cậu, các cậu nhớ tôi cứ đến đó, tuyệt đối tôi sẽ không chạy loạn.”

Trong di động truyền đến tiếng cười của Thẩm Tiếu Vi. Không nói được, cũng không nói không được, anh hỏi ngược lại: “Ngày mai muốn cháu đi cùng không?”

“Không muốn. Tôi và Ethan muốn hành động một mình.”

“Nếu đêm nay mệt quá, ngày mai đừng đi nữa.”

“Yên tâm yên tâm, tôi sẽ sắp xếp tốt.”

Hàn huyên một lát, Thẩm Tiếu Vi không nói nữa. Cúp điện thoại, Lâm Vô Ý cúi đầu, Ethan luôn nhìn cậu. Tựa vào người ông chú nhỏ, Ethan khát vọng hỏi: “Ông chú nhỏ có thể ở nhà con mấy ngày không?”

Lâm Vô Ý ôm chặt Ethan, nói: “Mấy ngày nay ông chú nhỏ muốn sửa lại vài thứ, chờ ông chú nhỏ sửa xong sẽ đến nhà con ở, hoặc là con tới chỗ ông chú nhỏ, mỗi ngày ông chú nhỏ đều đón con tan học, được không? Còn có thể cùng làm điểm tâm nữa.”

Ánh mắt Ethan lập tức sáng lên, bé nhìn daddy. Lúc này Lâm Vu Chi mở mắt, quay đầu nhìn về phía Lâm Vô Ý: “Đến chỗ Vu Hồng mấy ngày cậu về nhà ông nội đi. Như vậy bình thường chúng tôi cũng có thể gặp cậu. Nếu cậu muốn đến chỗ ai cứ đến đó. Sau này việc học của Ethan càng ngày càng nặng, mỗi tuần ở với cậu ba ngày là được, từ thứ sáu đến cuối tuần. Thời gian còn lại nó vẫn về chỗ ba mẹ tôi.”

Ethan vừa nghe xong, nắm chặt tay ông chú nhỏ. Bé nguyện ý! Lâm Vu Chi nói xong nhắm mắt lại. Lâm Vô Ý sờ mặt cháu trai nhỏ: “Được.” Xem ra mấy người họ đã thương lượng xong xuôi. Sờ trán Lâm Vu Chi, còn nóng hơn vừa nãy, Lâm Vô Ý không nói gì. Ethan rúc trong lòng ông chú nhỏ cũng không nói, trên mặt là vẻ vui sướng rõ ràng.

Về đến nhà, bác sĩ đã có mặt. Kiểm tra đơn giản cho Lâm Vu Chi, bác sĩ cho liều thuốc hạ sốt và thuốc thanh nhiệt hạ hỏa. Cổ họng Lâm Vu Chi nhiễm trùng, nên mới phát sốt. Uống thuốc, Lâm Vu Chi tắm rửa xong liền lên giường nghỉ ngơi. Lâm Vô Ý đưa Ethan đi tắm rửa, cậu không tắm cùng cháu trai nhỏ, mà là mặc quần đùi và áo may ô tắm cho cháu trai nhỏ trước, đưa bé lên giường, sau đó cậu mới tắm.

Mục đích của Lâm Vô Ý tới đây là chăm sóc cho Lâm Vu Chi. Ethan rất hiểu chuyện nên không ngủ với daddy, mà là đi ngủ cùng ông nội bà nội. Con trai bị bệnh, người chăm sóc là em chồng mình chứ không phải con dâu, khỏi cần nói Lâm Bàng Lệ Vân mất hứng thế nào. Sau khi dỗ cháu ngủ xong, Lâm Bàng Lệ Vân phát tiết bực tức một trận với ông xã trong phòng ngủ. Lâm Chiếu Đông vẫn trầm mặc như bình thường.

Lâm Vu Chi rất ít khi sinh bệnh, cho dù thân thể không thoải mái anh vẫn trưng ra bộ mặt nghiêm túc hoặc không chút biểu tình làm cho người ta rất khó nhận ra, hơn nữa bản thân anh cũng có phản ứng chậm chạp về chuyện thân thể không khỏe. Ngay cả đêm nay, nếu không phải Lâm Vô Ý phát hiện ra, căn bản anh sẽ không biết mình sốt.

Lâm Vô Ý tắm rửa xong, bán nằm trên giường đọc sách, bên cạnh là Lâm Vu Chi đã ngủ. Vừa mới qua 10 giờ, còn chưa đến giờ ngủ của Lâm Vô Ý. Tin nhắn không ngừng truyền đến, Lâm Vô Ý chỉnh di động về trạng thái không tiếng động, tin nhắn đến là của Tiếu Vi và Vu Chu. Tiếu Vi kêu rên không có cậu nhỏ bên cạnh anh không ngủ được, Lâm Vu Chu tỏ vẻ anh cũng muốn tham gia hành trình đi Pháp. Lâm Vô Ý thấy có lỗi với Tiếu Vi, về yêu cầu của Vu Chu, tất nhiên cậu sẽ dựa theo toàn bộ quyết định của họ.

Tán gẫu một lát, thời gian đã trôi qua một giờ. Hơi thở của Lâm Vu Chi có chút nặng nề, Lâm Vô Ý đặt điện thoại xuống, bước xuống giường. Thuốc hạ sốt đã có tác dụng, Lâm Vu Chi liên tục đổ mồ hôi. Lâm Vô Ý chỉnh điều hòa lên cao hai độ, vào phòng tắm bưng chậu nước ra. Nói với Vu Chu và Tiếu Vi không tán gẫu nữa, cậu chuyên tâm chăm sóc cho Vu Chi.

Lâm Vu Chi chậm rãi mở mắt. Dưới ánh đèn mờ nhạt, Lâm Vô Ý đang lau cổ cho anh. Anh không động đậy, cũng không lên tiếng, đôi mắt nửa nhắm nửa mở nhìn Lâm Vô Ý lau mặt, lau cổ cho mình. Lâm Vô Ý biết Vu Chi tỉnh. Lau cho Vu Chi xong, cậu rót một cốc nước.

“Vu Chi, uống nước.”

Lâm Vu Chi chống đỡ thân thể muốn ngồi dậy, một tay Lâm Vô Ý nâng anh dậy. Dựa vào tay Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chi uống hết một cốc nước, lúc này mới nói: “Cậu không cần lo cho tôi, mai cậu còn phải đưa Ethan ra ngoài chơi.”

“Tôi sẽ nắm rõ thời gian.”

Đỡ Vu Chi nằm xuống, Lâm Vô Ý vỗ anh: “Ngủ đi.”

Lâm Vu Chi chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng thấy bình yên.

Mãi cho đến 12 rưỡi, Lâm Vu Chi tỉnh lại ba lần, người đổ đầy mồ hôi. Lâm Vô Ý tắt điều hòa, đợi trong phòng không còn lạnh lắm mới cởi quần áo Lâm Vu Chi, lau người cho anh, thay bộ quần áo khô khác, lại thay một cái chăn khác. Đút cho Vu Chi một cốc nước đường gluco, sau khi Lâm Vu Chi hạ sốt Lâm Vô Ý mới lên giường nghỉ ngơi.

Tắt đèn bàn, trong bóng đêm, Lâm Vô Ý nhìn khuôn mặt Lâm Vu Chi ngủ say, trong lòng không biết là tư vị gì. Nếu lúc này Bội Bội có thể ở bên cạnh chăm sóc cho Vu Chi, nhất định Vu Chi sẽ rất vui. Tuy rằng nhìn qua trông Vu Chi nghiêm túc như vậy, nhưng nhất định sẽ rất khát vọng cảnh ngọt ngào ấm áp giữa vợ chồng, giống như Ethan vậy, dù hiểu chuyện đến đâu cũng hy vọng mummy ở bên cạnh.

Hơn nữa không chỉ có Vu Chi, cả Vu Hồng, Vu Chu và Tiếu Vi, thêm hai cô con gái trong nhà nữa, đều đang độc thân. Sau này sinh bệnh, không thoải mái, ngay cả một người chăm sóc cũng không có. Lâm Vô Ý nghĩ mình có nên khuyên nhủ mấy cháu trai của mình mau chóng kết hôn không. Đến cả Vu Chi… Có lẽ cậu cũng nên khuyên nhủ Vu Chi nói chuyện với Bội Bội. Kỳ thực hai người họ rất xứng đôi, nếu có thể sống cùng nhau chắc cuộc sống sẽ hạnh phúc lắm.

Một tay nhẹ nhàng đặt trên phần trán không còn nóng của Vu Chi, Lâm Vô Ý thở dài một hơi, đàn ông của Lâm gia đáng được những người phụ nữ tốt làm bạn ở bên cạnh, nhưng không biết tại sao, đàn ông trong thế hệ này của Lâm gia đều không hề có một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Cậu hy vọng mấy người cháu của mình đều có thể có một gia đình hạnh phúc, có những người con đáng yêu thông minh. Thu tay lại, Lâm Vô Ý lấy chiếc tủi vải đen bên dưới lớp áo ngủ. Nắm lấy chiếc chìa khóa bên trong, cậu cười với mình. Cậu sẽ giúp ba trông coi Lâm gia, trông coi bọn nhỏ đáng yêu của gia đình. Cậu sẽ không nói cho họ biết, kỳ thực, cậu sẽ không kết hôn, cũng, không thể kết hôn.