Vô Ý Vi Chi

Vô Ý Vi Chi - Chương 19




Lâm Vu Hồng đi ra khỏi phòng tắm nhìn đồng hồ trên bàn một lần nữa, gần 11 giờ rồi, người kia sao vẫn chưa về? Vẫn đang tán gẫu với Vu Chu, Tiếu Vi? Gỡ khăn tắm quấn quanh eo xuống, mặc áo ngủ vào, Lâm Vu Hồng ra ngoài. Xuống dưới lầu, anh nhíu mày, bên dưới không có ai, đèn lớn đều đã tắt hết. Xoay người lên lầu, quay trở về phòng ngủ tạm thời của mình, Lâm Vu Hồng lấy điện thoại di động, gọi đến điện thoại của Lâm Vô Ý.

Trong phòng có tiếng vang, Lâm Vu Hồng chuyển sang đầu giường bên kia, mở ngăn kéo tủ ở đầu giường, thấy được di động của Lâm Vô Ý có cuộc gọi đến. Trên màn hình di động hiển thị hai chữ – Vu Hồng. Nhìn điện thoại di động của người khác có xuất hiện tên mình vài giây, Lâm Vu Hồng ngắt điện thoại của mình, tiếng chuông trong ngăn kéo cũng theo đó mà biến mất.

Nhìn cánh cửa vẫn đang đóng, không biết xuất phát từ nỗi lòng nào, Lâm Vu Hồng cầm di động của Lâm Vô Ý lên, mở máy, Lâm Vu Hồng theo thói quen mà nhíu mi lại, điện thoại không hề được khóa lại. Di động của Lâm Vô Ý và di động của mấy người Lâm Vu Hồng cùng là một loại di động mới nhất, nóng nhất toàn cầu hiện nay. Mà còn giống họ ở một điểm đó là, di động của Lâm Vô Ý được sản xuất đặc biệt với số lượng hạn chế. Trên vỏ di động màu bạc tinh khiết có một câu được khảm bằng kim cương – Tiểu tinh nghịch, đừng nằm nhiều, đừng kiêng ăn, đừng để di động ở dưới gối – Viết bằng tiếng Anh.

Ánh mắt Lâm Vu Hồng trở nên sâu sắc, lần trước anh “lấy” di động của Lâm Vô Ý xem ảnh chụp đã thấy được ở mặt trái của di động có một dòng chữ tiếng Anh bằng kim cương, vì chữ quá nhỏ, lúc ấy người này lại thương tâm nên anh cũng không định nhìn kỹ. Không có ai lại khắc chữ lên điện thoại di động của mình, cũng giống như anh, Vu Chi, Vu Chu hay Tiếu Vi vậy, trừ phi là được người khác tặng. Khi đó, trực giác đầu tiên của anh chính là chiếc di động sản xuất với số lượng có hạn này của Lâm Vô Ý là do người khác tặng cậu, mà người thứ nhất anh nghĩ đến chính là bạn gái, hoặc bạn trai của Lâm Vô Ý.

Toàn bộ thế giới này, chỉ có một người gọi cậu là “Tiểu tinh nghịch”. Lâm Vu Hồng không hề mang chút gánh nặng tâm lý nào mà mở máy ra, tìm được mục thông tin. Ngón tay chuyển động vài cái, Lâm Vu Hồng rời khỏi mục thông tin, để di động của Lâm Vô Ý vào chỗ cũ, đóng ngăn kéo lại.

‘Cạch!’ Cửa mở, Lâm Vu Hồng xoay người: “Cậu đi đâu?”

“Uhm?”

Dường như Lâm Vô Ý vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ nào đó, ánh mắt đầy vẻ mê mang.

“Muộn như thế, cậu cũng không ở dưới lầu, vào phòng uống trà với Vu Chu và Tiếu Vi?” Lâm Vu Hồng đi đến phía giường ngủ bên kia của mình, lấy áo ngủ và quần ngủ từ trong tủ quần áo ra, cởi áo ngủ dài.

“Không.” Đi đến cạnh Lâm Vu Hồng đang chỉ có quần lót trên người, Lâm Vô Ý mở cửa tủ quần áo vừa bị đối phương đóng lại, lấy quần áo ngủ mà mình muốn thay, nói: “Nói chuyện với mấy người Vu Chu đến chín giờ, tôi dỗ cho Ethan ngủ, rồi mới nói chuyện với Vu Chi một lát.”

“Cậu dỗ Ethan ngủ?”

Lâm Vô Ý nhíu mi, chung quy cũng không nói ra được chỗ nào đó không đúng, chỉ nói: “Ethan thật hiểu chuyện, tôi rất thích nó, nên dẫn nó đi ngủ. Tôi kể chuyện cho nó, thằng bé ngủ rất nhanh. Quả nhiên trẻ con đều thích nghe kể chuyện.”

Hai mắt Lâm Vu Hồng trầm xuống: “Cậu đang muốn nói chờ Ryan và Andrew lớn một chút, cậu cũng kể chuyện cho chúng nó trước khi đi ngủ?”

“Nếu chúng nó thích, tôi sẽ kể.”

Thấy được nụ cười thản nhiên nơi khóe miệng Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng đã mặc xong áo ngủ, quần ngủ, chuyển đề tài: “Nói chuyện gì với Vu Chi?”

Lâm Vô Ý trầm mặc, Lâm Vu Hồng cầm quần áo trên tay cậu vứt ra giường, xoay người đối mặt với mình: “Là nội dung tôi không thể biết?”

Chậm rãi lắc đầu, Lâm Vô Ý ngẩng mặt: “Vu Hồng, các cậu… có phải là rất ngạc nhiên, chuyện của tôi và ba?”

Trong mắt Lâm Vu Hồng hiện lên một ánh sáng: “’Đúng vậy.”

Lâm Vô Ý cúi đầu, quanh người là nỗi đau thương rõ ràng. Qua một lát, cậu nói: “Hiện tại tôi cứ nghĩ đến ba, cứ nghĩ đến đủ loại chuyện giữa tôi và ba, tôi lại không thể khống chế được mình. Nhưng mà, tôi hứa với các cậu, cũng hứa với ba phải mau chóng hồi phục lại, mau chóng phấn chấn lại… Vu Hồng, cho tôi chút thời gian, chờ tôi có thể khống chế được mình, có thể không còn thương tâm như lúc này nữa, tôi sẽ nói cho các cậu biết, nói toàn bộ cho các cậu biết.”

“Bao gồm cả biệt thự trên núi?”

Lâm Vu Hồng hạ bàn tay xuống, bả vai Lâm Vô Ý rung rung.

Gật gật, Lâm Vô Ý lại ngẩng đầu: “Bao gồm cả nó.”

“Chiếc chìa khóa kia?”

“’Uhm.”

“Thư phòng của ông nội?”

“Toàn bộ.”

Lâm Vu Hồng buông tay ra, vỗ lưng Lâm Vô Ý: “Cậu nên đi tắm rửa, không còn sớm nữa.”

“Đêm nay cậu còn làm thêm sao?”

“Xem văn kiện một lát, không nhiều lắm.”

Lâm Vô Ý không hỏi lại. Cậu cầm áo ngủ, quần ngủ và quần lót vừa bị Lâm Vu Hồng vứt ra giường, đi vào phòng tắm.

Lâm Vu Hồng ngồi xuống giường, hai mắt nhìn thẳng về phía phòng tắm. Có một người tựa lưng vào cửa nhà tắm, bóng dáng mang vẻ khổ sở đến vậy. Nhưng rất nhanh, người đó đã đứng thẳng lưng, dường như đang tự nói với mình là phải tỉnh táo lại. Cậu đặt thứ gì đó trên tay sang một bên, đến trước bồn rửa mặt cởi quần áo. Tiếp đó, hai tay cậu chống lên bồn rửa mặt, chắc là đang nhìn vào gương. Lại qua một lát, hình như cậu lắc đầu, không giặt quần lót và tất trước, bóng dáng cậu trở nên mơ hồ, có tiếng nước truyền đến.

Lúc này Lâm Vu Hồng mới thu hồi tầm mắt, cầm lấy túi văn kiện để trên tủ ở đầu giường. Đối với hành động vừa rồi của mình, anh không thể giải thích, anh rất muốn ra ngoài hút một điếu thuốc, nhưng không biết tại sao lại thôi. Anh có một cảm giác rất rõ ràng, người thân đột nhiên xuất hiện không hề báo trước kia sẽ mang lại cho cuộc sống của anh những thay đổi nào đó. Bất quá ngay lập tức Lâm Vu Hồng căng nhẹ khóe miệng, anh là Lâm Vu Hồng, là người đàn ông từ trước đến nay có thể nắm giữ tất cả những thay đổi trong lòng bàn tay. Cậu trai từ sau khi xuất hiện kia đã khiến anh phá vỡ rất nhiều nguyên tắc và tiền lệ cho dù có làm anh thay đổi thế nào cũng không thể tránh được sự thực cậu cũng là người của Lâm gia. Có tầng quan hệ này, có thay đổi hay không thì có làm sao?

Rất nhanh Lâm Vu Hồng đã để mình tiến vào trạng thái bán công tác, dù sao cũng chỉ là xem mấy văn kiện, không cần chuyên tâm lắm. Trong vài lần nâng tầm mắt, nhìn xem người đang tắm kia đã xong chưa, thân thể Lâm Vu Hồng thả lỏng, tinh thần cũng thả lỏng.

Tiếng nước ngừng, Lâm Vu Hồng ngẩng đầu, đợi chốc lát, cửa phòng tắm mở, một người vừa lau tóc vừa đi ra, vẫn là áo chữ T rộng thùng thình như trước, vẫn là quần ngủ không dài lắm như trước.

“Lại tự giặt tất và quần lót?”

Lâm Vô Ý ngồi xuống giường, quay đầu: “Tôi không có thói quen để người khác hay máy giặt giặt tất và quần lót. Nhất là quần lót. Lúc tôi xuất ngoại du học, ba luôn dặn phải tự mình giặt.”

“Tại sao?”

Lâm Vô Ý quay qua, nhìn Lâm Vu Hồng nhướng mi.

“… Ba luôn cảm thấy, người nước ngoài, thân thể không được khỏe mạnh.”

Lâm Vô Ý nói đầy hàm súc, Lâm Vu Hồng nghe xong vẫn hiểu. Là cảm thấy người nước ngoài có bệnh đó? Anh buông văn kiện: “Ngay cả chuyện giặt quần lót ông nội cũng phải dặn cậu, vậy thì đến thời kỳ phản nghịch của cậu không phải sẽ không chịu nổi sao?”

Lâm Vô Ý lên giường, nghĩ nghĩ: “Có thể tôi, không có thời kỳ đó. Nếu như muốn nói là phản nghịch, vậy thì chuyện kia là chuyện tôi phản nghịch nhất.” Cậu nhìn sang Lâm Vu Hồng. “Tại sao phải phản nghịch? Tôi có ba mẹ thương tôi, có cuộc sống cơm áo không lo, ngày nào tôi cũng có thể đọc sách mình thích, được ăn đồ tôi thích, tại sao phải phản nghịch? Ba yêu thương tôi nên mới lo lắng cho tôi, nếu ba mặc kệ tôi, lúc đó tôi mới nên phản nghịch.”

Lần đầu tiên Lâm Vu Hồng nhìn thấy được một mặt nghiêm túc như vậy của Lâm Vô Ý, anh nhướng mi, người này lại cho anh thấy một vẻ khác hẳn: “Có lẽ con cháu Lâm gia đều có loại genlý trínày.”

Lâm Vô Ý lập tức tò mò: “Cậu cũng chưa từng phản nghịch?”

Lâm Vu Hồng cầm phần văn kiện còn chưa xem xong: “Phản nghịch là dành cho những đứa trẻ có dư dả thời gian, tôi không rảnh như vậy.”

Lâm Vô Ý hiểu được ý tứ trong câu nói vừa rồi của Lâm Vu Hồng, để sát mặt mình vào anh, đôi mắt đen láy sáng lên không ít: “Chẳng lẽ Vu Chi, Vu Chu hay Tiếu Vi đều không có thời kỳ phản nghịch?”

Mùi hương thơm ngát vì Lâm Vô Ý vừa tắm xong không hề ngăn trở mà toàn bộ đều xông vào mũi Lâm Vu Hồng. Nhìn khuôn mặt mang vẻ tò mò nên sáng ngời không ít đó, anh bỏ văn kiện ra, hỏi lại: “Cậu rất muốn xem mấy người đó phản nghịch?”

Nào biết, Lâm Vô Ý cho ra một câu làm Lâm Vu Hồng đen mặt ngay lập tức. Lâm Vô Ý vỗ vỗ bả vai Lâm Vu Hồng, cảm khái: “Hóa ra trẻ con nhà chúng ta đều ngoan như thế.”

“Người ngoan nhất là cậu.” Cầm chiếc khăn lông lớn trên cổ Lâm Vô Ý đội lên đầu cậu, che khuất khuôn mặt tươi cười sáng chói đó, Lâm Vu Hồng cầm văn kiện, làm việc! Một chút cũng không hề tôn kính “trưởng bối”! Nghĩ xem, anh đã ba mươi hai tuổi, vậy mà còn bị một người nhỏ tuổi hơn nói ngoan.

“Vu Hồng, cậu xấu hổ sao?” Người nào đó còn chưa ý thức được có nguy hiểm đang đến gần, cậu kéo chiếc khăn đang che mặt mình xuống, trong lúc Lâm Vu Hồng đang nghiến răng, cười tươi nói: “Đừng có xấu hổ, chú nhỏ sẽ không chê cười cháu đâu.”

“Cậu xác định cậu muốn tôi gọi cậu làchú nhỏ?”

Lúc này người để sát mặt vào đối phương là Lâm Vu Hồng. Lâm Vô Ý bật người, không cười nữa, thân thể thuận theo hướng đối phương tới gần mà lùi ra sau: “Vu Hồng, bình tĩnh, bình tĩnh, tôi không có ý gì đâu. Uhm, theo như bối phận, tôi đúng là… của cậu, uhm, đúng không?”

Không có đường lui, Lâm Vô Ý hoảng hốt xuống giường, chạy vào phòng tắm: “Tôi đi sấy tóc!”

“Cậu chỉ biết dùng chiêu này sao!”

‘Rầm!’ Cửa phòng tắm đóng. Mặc kệ có phải là chỉ biết dùng chiêu này hay không, chỉ cần dùng được là ổn. Lâm Vô Ý dựa vào cửa phòng tắm vỗ ngực, rồi cậu mới cúi đầu, nở nụ cười, ngẫu nhiên một lần có cảm giác làm chú cũng rất thú vị đó. Ngửa đầu, cậu nhìn lên cao: “Ba, con sẽ làm cho mình vui vẻ lên…”

“Không phải cậu sấy tóc sao?”

“A, có sấy có sấy!”

Chạy đến trước bồn rửa mặt, lấy máy sấy ra, Lâm Vô Ý lại cúi đầu cười vài tiếng.

Lúc ra khỏi phòng tắm, Lâm Vô Ý không hề nhận lỗi, nhận lỗi vì mình là chú nhỏ của đối phương sao? Kỳ quái lắm. Lên giường, liếc mắt đến cái người vẫn đang rất nghiêm túc (hay chính xác là đen mặt) mà làm việc, Lâm Vô Ý lấy cuốn nhật ký để ở dưới gối, mở ra.

“Đang viết cái gì?”

“Nhật ký.”

Lâm Vu Hồng lại ngẩng đầu từ trong công việc: “Cậu để nhật ký cá nhân của mình ở dưới gối?”

“…” Lâm Vô Ý quay đầu.

“Cậu xác định để ở đó rất an toàn?”

Không nên trách Lâm Vu Hồng quản nhiều chuyện, nhưng một ít cử chỉ của Lâm Vô Ý thường làm anh không thể hiểu nổi. Mấy thứ riêng tư gì đó như nhật ký phải nên để ở chỗ riêng tư chứ.

Lâm Vô Ý nhìn cuốn nhật ký trong tay mình, cười nhẹ: “Tôi cũng không viết những bí mật gì không thể cho người ta biết, nếu như nói chuyện của tôi và ba cũng là bí mật.” Lật một tờ. “Đối với tôi, nhật ký càng giống tùy bút tâm tình hơn, là những ký ức về thời gian của tôi. Chờ khi tôi già rồi, mở lại nhật ký của mình, tôi sẽ nhớ ra những chuyện mà mình quên mất. Vu Hồng, gần đây tôi luôn nghĩ, thời gian, có thể làm phai nhạt hết thảy. Bi thương cũng thế, vui sướng cũng vậy, hạnh phúc cũng được… Tất cả tất cả, đều sẽ phai dần theo thời gian trôi.”

“Ba đi rồi, tôi rất thương tâm. Nhưng một tháng, hai tháng, một năm sau thì sao? Tôi vẫn sẽ thương tâm, nhưng sẽ không giống như bây giờ, đau đớn đến vậy.”

Một tay Lâm Vô Ý che ngực mình. Lâm Vu Hồng ôm vai cậu, để đối phương tựa vào người mình.

“Đến cuối năm, một lần nữa mở cuốn nhật ký mình từng viết, sẽ nhớ lại được những vui sướng, hạnh phúc, hân hoan, còn có bi thương nữa. Có lẽ sẽ không còn đau như thế, nhưng sẽ lại nhớ đến. Vu Hồng, có đôi khi quên mất là một chuyện hạnh phúc, có đôi khi, cũng rất đáng sợ. Tôi tình nguyện mình lại đau một lần, chứ không muốn quên đi.”

Hít sâu một hơi, lại từ từ thở ra, Lâm Vô Ý ngẩng đầu, trên mặt là nụ cười cố gắng buông bỏ: “Quan trọng chính là, tôi viết bằng tiếng Pháp, trong nhà ngoại trừ Vu Chu, chắc là không có ai xem sẽ hiểu đâu. Tôi tin Vu Chu sẽ không xem nhật ký của tôi.”

Đang cười nhạo mình không hiểu tiếng Pháp sao? Lâm Vu Hồng nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, nói lạnh như băng: “Đúng là không ai xem sẽ hiểu, nhưng đám phóng viên thì không cần hiểu, bọn họ sẽ tìm được người phiên dịch. Nhật ký cá nhân của tiểu thiếu gia Lâm gia, rất đáng giá đấy.”

Nụ cười trên mặt Lâm Vô Ý ngưng một chút, không xác định hỏi: “Trong nhà sẽ có người đưa nhật ký của tôi, cho phóng viên?”

“Phóng viên là đám có ở tất cả mọi nơi. Nếu không cũng sẽ không xuất hiện nhiềucửanhư vậy, cậu không xem tin tức ở Hongkong sao? Trong nhà có người hầu, có tài xế, có người làm vườn, có bảo tiêu, cậu xác định là rất an toàn?”

Lâm Vô Ý nghe xong thấy hơi sợ, lúc ở Pháp thì cậu sống một mình, không mời người giúp việc gì cả, nhật ký và tùy bút của cậu đều được đặt ở dưới gối. Cậu không sợ người khác biết cậu viết cái gì, nhưng nếu để người ta đăng lên báo hay lên mạng, vậy thì không xong rồi.

“Sau này tôi khóa trong ngăn kéo là được rồi.”

Lâm Vu Hồng vừa lòng nói: “Nơi này là Hongkong nhân xà hỗn tạp, không phải là trấn nhỏ giản dị bên Pháp, phải có ý thức phòng bị, biết cách bảo vệ mình.”

Lâm Vô Ý nhíu mi: “Nếu Hongkong cũng có trấn nhỏ của Pháp thì tốt rồi.”

“Cậu sẽ trốn đến đó?”

“Uhm.”

“Trốn tránh không thể giải quyết vấn đề.”

“Đó không phải trốn tránh, mà là rời xa thế tục hỗn loạn.”

Chú cháu hai người ngồi ôm nhau tán gẫu mấy chuyện vô bổ lại tự nhiên đến vậy. Lâm Vu Hồng không hề nghĩ tại sao lai muốn “ầm ĩ” với người này. Lui khỏi người Lâm Vu Hồng, Lâm Vô Ý lấy bút, rõ ràng tâm tình đã tốt lên rất nhiều. Lâm Vu Hồng buông cánh tay vừa ôm Lâm Vô Ý ra, nhìn cậu viết, hỏi: “Nhật ký hôm nay muốn viết gì?”

Lâm Vô Ý một bên viết một bên cười, nói: “Nhiều lắm. Muốn viết anh chị cho tôi ba thẻ tín dụng bảo tôi đi tiêu xài tuổi xuân; muốn viết Ryan và Andrew rất đáng yêu, Andrew thật hiểu chuyện, gọi tôi là chú nhỏ, chứ không phải làôngchú nhỏ; muốn viết Vu Chu và Tiếu Vi cãi nhau thật buồn cười, uhm, Tiếu Vi nghe tiếng Pháp cũng ngủ mất; còn muốn viết Ethan thích nghe chuyện về Smurfs, nếu không phải ngày mai còn phải đến nhà trẻ, nó còn chưa ngủ đâu; còn muốn viết…” Lâm Vô Ý bỗng nhiên mím môi, không nói nữa, bất quá nơi khóe miệng lại tươi cười nhìn Lâm Vu Hồng đang híp mắt.

“Cậu muốn viết tôi cái gì?”

“Ha ha…” Lâm Vô Ý thực quá phận mà nói hai chữ: “Bí mật.”

Nhìn đối phương viết một câu tiếng Pháp như nước chảy mây trôi, Lâm Vu Hồng chỉ có thể hiểu vài từ đơn giản liền lên tiếng uy hiếp: “Tốt nhất là đừng viết tôi chuyện không hay nào.”

“Ha ha…”

Lâm Vô Ý mang biểu tình dù tôi viết gì cậu cũng không hiểu, trong ánh mắt Lâm Vu Hồng là sự nguy hiểm.

“Vu Hồng, không phải là cậu muốn xem văn kiện sao?” Không kiêng nể gì mà muốn đuổi người.

Lâm Vu Hồng tiến đến gần tai Lâm Vô Ý, gần đến nỗi môi sắp chạm vào tai cậu, Lâm Vô Ý chỉ cảm thấy có khí lạnh thổi vào người mình.

“Đột nhiên tôi phát hiện…” Hơi thở của Lâm Vu Hồng phả vào lỗ tai Lâm Vô Ý. Lâm Vô Ý co rụt cổ lại muốn trốn.

“Phát hiện cái gì?”

Đột nhiên Lâm Vu Hồng lùi lại, nhàn nhạt nói: “Bí mật.”

“…”

Một lần nữa cầm văn kiện, tâm tình của Lâm Vu Hồng rất tốt.