Vợ Xấu Chồng Mù

Chương 238





“Có vẻ như Cảnh Đông đã đến.” Lý Tuấn Phong nhặt bằng khen lên nói.
Dương Ái Vân nghe vậy nghi hoặc: “Vậy cậu ấy sao lại…”
“Có lẽ nó đã nghe được thân phận của mình.” Sầm Cảnh Đình bước ra, biểu cảm có vẻ phức tạp.
Cô thoáng chút kinh ngạc lại bảo: “Để em đuổi theo thằng bé.”
Dứt lời cô chạy xuống cầu thang, Sầm Cảnh Đình chỉ đứng tại chỗ trầm mặc.

Lý Tuấn Phong thở dài, không nhịn được hỏi: “Cậu định làm gì tiếp theo?”
“Bằng chứng có đủ, khởi tố.” Sầm Cảnh Đình đanh giọng nói.
“Được, tôi sẽ làm theo ý cậu.” Lý Tuấn Phong chỉ chờ đến ngày này, Minh Tường kia mấy năm nay sống quá thoải mái rồi cũng đến lúc nên bóc lịch hưởng tuổi già trong tù rồi.
Bên này Sầm Cảnh Đông chạy một mạch ra khỏi biệt thự phía đông lại không biết mình chạy đi đâu.

Lúc này đầu óc cậu mơ màng không còn biết cái gì nữa, trong đầu chỉ sót lại một câu duy nhất, cậu và anh hai là anh em cùng mẹ khác cha.
“Làm sao, làm sao lại như thế, mình không phải con ba, không phải con ba, không phải con ba.” Sầm Cảnh Đông lặp đi lặp lại câu nói này, nằm mơ cậu cũng không nghĩ mình không phải người nhà họ Sầm.
Có thể nói tin tức này đã khiến Sầm Cảnh Đông hoàn toàn suy sụp, não như muốn căng ra, toàn thân run rẩy ngã gục xuống đất, nước mắt cũng bắt đầu tuôn ra từ lúc nào.
“Hức hức hức…”
Dương Ái Vân đuổi đến nơi lại nghe được tiếng khóc nức nở nghẹn ngào của cậu thanh niên, cô không nói gì cả chỉ đứng tại chỗ mặc cậu khóc cho đã.


Giờ phút này con người ta cũng phải trút nỗi ưu phiền trong lòng, cô chỉ mong Sầm Cảnh Đông khóc xong sẽ nhẹ nhàng hơn.
Không biết qua bao lâu tiếng khóc vơi đi dần Dương Ái Vân mới mở miệng gọi một tiếng: “Cảnh Đông.”
Sầm Cảnh Đông nghe thấy tiếng gọi phút chốc ngẩng mặt lên, đôi mắt sưng đỏ nhìn cô nói: “Chị dâu, là chị sao?”
“Ừ, Cảnh Đông, sao lại bỏ chạy?” Dương Ái Vân ngồi xuống bên cạnh cậu hỏi.
Sầm Cảnh Đông rũ mắt, mím môi, dường như không muốn nói ra sự thật đau đớn này.

Cậu vẫn chưa thể chấp nhận được.
“Em nghe tin chị còn sống trở lại nên về nhà một chuyến nhưng, nhưng vừa đến nhà bên trung tâm gọi điện đến có chuyện gấp nên em, em mới gấp gáp rời đi, xin lỗi chị, em…” Sầm Cảnh Đông nói dối trong nghẹn ngào.
Dương Ái Vân nhìn ra được tâm tình của cậu lại nói: “Chị biết rồi, em không cần phải nói nữa.

Chị đọc báo biết được em hiện tại là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, được mọi người đón nhận, chị rất vui về điều này, không uổng công chị dạy dỗ em.”
“Chị dâu.” Sầm Cảnh Đông nhìn cô nước mắt không nhịn được rơi xuống.
Cậu về đây trước là để gặp Dương Ái Vân sau là muốn khoe thành tích của mình mấy năm nay.

Thế nhưng còn chưa kịp làm gì đã nghe được chuyện không muốn nghe.
Dương Ái Vân thở dài trong lòng không nhịn được ôm bả vai của cậu an ủi: “Được rồi, chị về em phải mừng chứ, làm sao lại khóc ra nông nỗi này.


Cùng chị vào nhà đi.”
“Không, em đã không còn tư cách vào căn nhà này nữa rồi.” Sầm Cảnh Đông nói trong khổ sở.

Cậu không phải con của ba, không còn mang họ Sầm nữa, làm sao có thể ở đây?
“Ai nói thế?” Dương Ái Vân nhíu mày bảo: “Em mãi mãi là người nhà họ Sầm, không ai phủ nhận điều này cả.”
“Không đâu, em không phải, không phải, không phải là con cháu nhà họ Sầm, em chỉ là một đứa con hoang, con hoang mà thôi, hu hu hu…” Sầm Cảnh Đông đột nhiên kích động, ngay cả từ con hoang cũng thốt ra miệng, có thể thấy cậu bất cam thế nào.
“Sao em lại nói mình như vậy.” Dương Ái Vân nhìn mà nghẹn lòng không biết an ủi thế nào.

Lúc này trước mặt cô lại cảm nhận được một cái bóng, khi nhìn lên thì chạm vào ánh mắt đầy phức tạp của người đàn ông, cô khẽ gọi: “Đình.”
“Sầm Cảnh Đông, khóc cái gì?” Giọng nói lạnh nhạt của anh vang lên.
Sầm Cảnh Đông dùng khuôn mặt đầy nước mắt của mình nhìn anh uất nghẹn không nói thành lời.

Cậu không biết phải đối mặt với anh thế nào.
Sầm Cảnh Đình không nhịn được nói: “Cậu định để vợ anh ôm đến khi nào?”
“Anh…” Sầm Cảnh Đông nhòe đôi mắt không thấy rõ biểu cảm của người trước mặt.
Sầm Cảnh Đình cũng không nhiều lời, anh đi đến đỡ Dương Ái Vân dậy lại nhìn Sầm Cảnh Đông bảo: “Vào nhà thôi.”
“Nhưng…”

“Còn không vào thì lần sau đừng vào nữa.”
Dứt lời anh kéo Dương Ái Vân đi trước, cô không khỏi liếc mắt ra sau nhìn cậu thanh niên còn kinh ngạc ngồi trên cỏ muốn nói gì đó lại thôi.
Ba người kẻ trước người sau đi vào trong nhà ngồi cùng nhau trên ghế sô pha.

Sầm Cảnh Đông mặc dù đã nín khóc nhưng mắt còn vương lệ, mãi năm phút sau tâm tình mới ổn định, nhìn người đối diện lên tiếng: “Anh hai.”
“Bao nhiêu tuổi rồi còn khóc thành ra như vậy? Có đáng mặt đàn ông nhà họ Sầm không?” Sầm Cảnh Đình mở miệng đã trách móc.
Sầm Cảnh Đông sững sờ lại rũ mắt nói: “Em, vừa rồi em đã lỡ nghe cuộc nói chuyện của anh và anh Phong rồi, em chỉ muốn hỏi, em… Em thật sự không phải con ba sao?”
“Xem đi.” Sầm Cảnh Đình không trả lời chỉ đưa tờ xét nghiệm cho cậu.
Sầm Cảnh Đông cầm tờ giấy mà run rẩy không thôi, xém chút nữa làm rơi.

Thế nhưng cậu vẫn bình tĩnh hỏi: “Anh, anh sẽ đuổi em đi sao?”
“Sao anh phải làm vậy?” Sầm Cảnh Đình nhăn mày nói.
Sầm Cảnh Đông rũ mắt cắn môi nói: “Vì em không phải dòng dõi nhà họ Sầm, em không còn tư cách ở đây nữa.”
“Cậu nghĩ thế sao?” Giọng điệu của Sầm Cảnh Đình không lạnh không nhạt, có chút mơ hồ khó hiểu.
Trong lúc này Sầm Cảnh Đông không thể suy nghĩ được nhiều, chỉ có thể đè nén lòng mình nói: “Lâu nay em cứ nghĩ mãi không ra vì sao mẹ lại đối xử khác biệt với anh và em như vậy, nhưng hôm nay cuối cùng cũng có thể lý giải.

Chẳng trách, chẳng trách mẹ cứ khăng khăng muốn em gọi Minh Tường là ba.

Hóa ra ông ta mới thật sự là ba của em nhưng mà em không cần ông ta là ba, em chỉ muốn là con của ba, em trai của anh mà thôi.


Tại sao, tại sao sự tình lại là thế này.”
Sầm Cảnh Đông càng nói càng thêm kích động, cậu vò tai bứt tóc thà rằng mình chưa từng nghe được chuyện này.
Bỗng nhiên bên tai lại nghe giọng nói lành lạnh của Sầm Cảnh Đình: “Cậu là một thành viên của nhà họ Sầm, không cần bày ra vẻ mặt này.”
“Anh, anh nói cái gì cơ?” Sầm Cảnh Đông ngước mắt lên, một lần nữa không giấu được sự kinh ngạc.
Sầm Cảnh Đình thật không muốn nói lần thứ hai, Dương Ái Vân nhìn hai anh em lại chen vào một câu: “Ý của anh em là cho dù em có là ai, đang chảy dòng máu nào thì cũng là người nhà họ Sầm, điều này vĩnh viễn không thay đổi, trừ phi em không muốn điều đó.”
Nói rồi cô quay sang anh cười hỏi: “Em giải thích như vậy có đúng không Đình?”
“Ừm.” Anh gật đầu trả lời vợ, âm điệu cũng nhẹ nhàng vài phần.
“Anh, anh nói thật chứ?” Sầm Cảnh Đình kích động hỏi.
“Không thì sao! Thu hồi nước mắt lại đi, cậu làm mất thời gian của vợ chồng anh đấy biết không.” Sầm Cảnh Đình cố ý trách cứ.
Sầm Cảnh Đông lập tức nín nhịn không cho nước mắt rơi xuống, lại có chút vui mừng bảo: “Em, em biết rồi.”
“Biết rồi thì về phòng đi, đừng làm bóng đèn nữa.” Sầm Cảnh Đình lập tức đuổi người.
Sầm Cảnh Đông ái ngại lại nói: “Em, em vẫn còn điều muốn hỏi.”
“Hừm.” Anh có vẻ không vui nhưng vẫn kiên nhẫn nói: “Có gì thì nói mau đi.”
“Mẹ đã về nước rồi sao? Có phải đang ở cùng Minh Tường không? Anh định xử lý mẹ thế nào?” Sầm Cảnh Đông hỏi liên tiếp mấy câu, có vẻ vô cùng nóng vội.
Sầm Cảnh Đình không giấu diếm nói thẳng: “Tội trạng của bà ta đã cấu thành, người xử lý bà ta sẽ là pháp luật.”
Anh không muốn nhúng tay vào bất cứ chuyện gì liên quan đến người mẹ này nữa.

Để người ung dung sống ngoài vòng pháp luật mấy năm nay là đủ rồi.
Sầm Cảnh Đông cũng biết tội mẹ mình nặng thế nào, cậu chỉ buồn không nói..