There’s a starman waiting in the sky.
He’s told us not to blow it.
(Một vì sao đang đợi trên bầu trời
Và bảo ta đừng nên thổi nó đi)
“Starman” —— David Bowie
(1) David Bowie (1947-2016) tên thật David Robert Jones, ca sĩ, nhạc sĩ, diễn viên, nhà sản xuất âm nhạc người Anh, có ảnh hưởng sâu rộng đặc biệt trong thập niên 70 của thế kỉ trước. David Bowie được biết đến là con tắc kè hoa của làng âm nhạc vì sự phá cách, dị biệt, không ngừng tự đổi mới và cả chất giọng đặc biệt cũng như những sáng tác có chiều sâu.
Tần Cửu mới bước sang tuổi mười tám, đáng ra nên phải học lớp Mười hai. Nhưng kể từ khi lên cấp ba tới nay, tổng cộng thời gian ở trường hãy chưa đầy một năm. Đa số thời gian cậu đã dành cả cho ban nhạc nhỏ bé của mình. Ban nhạc được thành lập đến nay đã là hai năm, mới ra được một album, trong cũng chỉ gồm ba bài hát.
Tần Cửu sống với người dì ruột đồng thời cũng là quản lý chính của Space Oddity. Quán bar tọa lạc tại nơi giao giữa trung tâm và phía bắc thành, diện tích không nhỏ song mức tiêu phí thấp, thi thoảng lại mời mấy ban nhạc nhỏ hoặc ca sĩ không nổi tiếng tới biểu diễn, có thể coi là cơ hội cho họ rèn luyện.
Dì thuộc thiểu số phụ nữ trung tuổi bắt kịp trào lưu. Đội ơn thời trẻ chịu chơi, ngay hồi ấy dì đã uốn kiểu tóc bồng, mắt sáng lấp lánh, hứng khởi rạng ngời, tự do dạo bước khắp phố xá, tự tin một cách chẳng nguyên do. Xét trên kiến nghị của Tần Cửu, dì quản lý quán bar rất đâu ra đấy, dẫu tiền vào không nhiều song có điểm đặc sắc riêng; sau thì ỷ vào vốn liếng tích góp được mà mãi rong chơi giữa ranh giới hắc bạch, lại vẫn chưa vướng phải rắc rối gì đáng nói.
Cái tốt của dì với Tần Cửu, biểu hiện ở luôn ủng hộ một cách bất chấp, ủng hộ cậu ngừng học, lập ban nhạc, uống rượu hút thuốc, tự biến mình thành kiểu punk và hippie điển hình, gồm cả việc mỗi lần gặp luôn phải phi ngay tới kiễng chân níu cổ cậu, miệng rêu rao “Bé cưng”. Khiến Tần Cửu ngượng chín mặt.
Luôn là thế. Vừa phì phèo điếu thuốc trong khi chào hỏi đám nhân viên suốt đường đi, dì gõ lộc cộc đôi cao gót chạy bước nhỏ tới tặng Tần Cửu cái ôm to bự ngay khi nhác bóng, “Bé cưng, nhớ cháu chết mất!”
Tần Cửu nhận cái thơm thân mật của dì, kế đó giãy khỏi vòng ôm đang riết. Bữa nay dì diện bộ xường xám màu sơn bạc, bọc kín mình nom hệt đòn bánh tét phản quang, chẳng ăn nhập gì với tuổi tác và gương mặt bôi son trát phấn. Dì xoay tròn một vòng, nói: “Thế nào hả, để phù hợp với chủ đề ngoài không gian của quán bar, dì mới cất công chọn mua đấy!”
Tần Cửu chẳng biết làm gì ngoài gật đầu, đáp: “Trông cyberpunk đấy ạ.”
Lẽ tất nhiên dì không biết cyberpunk có nghĩa gì, song vẫn tin nó là lời khen, cười không khép được miệng.
Tần Cửu vào thẳng vấn đề: “Dì này, ngày mốt cháu định mở một buổi biểu diễn dành riêng cho sinh viên, hôm đó dì dọn sẵn sân khấu giúp cháu nhé.”
Mắt dì thoắt chốc bừng sáng, hỏi: “Bé Tiên cũng tới?”
Tần Cửu chau mày. Bé Tiên là tay chơi keyboard của ban nhạc, nhỏ hơn cậu một tuổi. Cậu đáp: “Vâng ạ…”
Lập tức được dì vỗ bốp vào vai: “Chuyện nhỏ! Bé cưng cố lên!” Dứt lời còn đá lông nheo với cậu.
Tần Cửu vội đẩy phắt dì đi, nhắn tin vào nhóm trò chuyện của ban nhạc.
Ban nhạc của Tần Cửu có tổng cộng bốn người, cậu là giọng ca chính kiêm ghi-ta, bé Tiên là keyboard, Đại Bân là tay trống, Xuân già là tay bass. Bé Tiên còn đang học ở trung học Cầu Cảng 1, là một học sinh lớp năng khiếu, chơi piano tuyệt đến độ được học viện âm nhạc Juilliard đề nghị tuyển thẳng. Song cô bé đang ở tuổi nổi loạn, học thì chẳng mê, ngày ngày cứ bám dính Tần Cửu đu theo ban nhạc. Đại Bân làm việc ở một công ty cho thuê nhạc cụ tại Cầu Cảng, chủ yếu làm công việc thể lực như chuyển đồ. Xuân già đã có vợ con, nghề chính là quản lý cửa hàng tiện lợi, chỉ khi rỗi rảnh mới đến.
Đại Bân và Xuân già đều phải đi làm, nhiệm vụ tới trường đại học phát tờ rơi bởi vậy do Tần Cửu và bé Tiên phụ trách.
Hôm nay bé Tiên mặc áo da, quần bò và bốt cao cổ khiến chân nom ngút ngàn hơn hẳn. Bé Tiên là kiểu con gái xinh nổi bật, mặt nhỏ mắt to, ăn mặc rất mốt, vả lại sắm sửa toàn những món hàng xịn, trông sang chảnh khác biệt trời vực với mấy thiếu nữ vào đời sớm.
Tần Cửu huýt sáo, đoạn đưa cô cái mũ bảo hiểm.
Bé Tiên cười nhảy lên, chủ động ôm chặt eo Tần Cửu.
Họ quen nhau đã có vài ba năm. Hồi lớp Mười bé Tiên cứ nằng nặc đòi gia nhập Bạn lữ hành số 2, Tần Cửu nghĩ cô chỉ hứng khởi nói chơi thế. Song ngay khoảnh khắc cô lướt tay trên phím đàn, cậu biết bé Tiên nhất thiết phải gia nhập ban nhạc.
“Bọn mình tới đại học Cầu Cảng trước, sau đó tiện đường ghé sư phạm Cầu Cảng với nghệ thuật Cầu Cảng.”
Bé Tiên gật đầu, áp cả cơ thể lên lưng Tần Cửu.
Chiếc mô tô len lỏi giữa dòng xe kẹt cứng như con thoi, chẳng mấy đã tới ngôi trường đại học danh tiếng thế giới. Cánh cổng lớn đồ sộ và lối thang lên ngút mắt sừng sững tượng trưng cho sự uy nghi trang trọng của ngôi trường hàng đầu.
Tần Cửu đưa bé Tiên một tấm thẻ sinh viên, nói mượn từ một anh trong trường. Bé Tiên cười, khen cậu tài thật. Hai người chia nhau hành động, bắt đầu tuyên truyền với sinh viên gặp được trong khuôn viên rộng lớn.
Sinh viên của trường đại học có trăm ngàn kiểu loại, Tần Cửu quyết không chào mời mấy cậu trai mắt kính dày cộp, đeo ba lô xỏ cả hai bên vai. Nếu phát tờ rơi đến tay bọn này, dám cá chúng sẽ vứt ngay vào thùng rác mà chẳng buồn nói lấy một câu. Thi thoảng có vài chàng trai cô gái thể hiện sự thích thú, song cũng chỉ hỏi vội đôi câu đã hớt hải chạy đi kịp giờ tiết học.
Thấm mệt, Tần Cửu ngồi xuống băng ghế châm thuốc hút, quyết định xâm nhập khu giảng dạy nghe ngóng tình hình. Cậu nheo mắt ngước nhìn tòa nhà cao tầng đằng xa. Sừng sững mà khí thế, lai lai phong cách kiến trúc thời Xô-viết. Cậu nghiền tắt điếu thuốc vào thùng rác, đi về phía tòa nhà.
Dọc hành lang heo hút bóng người, trong phòng học lại đã kín chỗ bởi sinh viên. Tự thấy vô vị, Tần Cửu tìm tới một phòng học rỗng tuếch, miệng ngâm nga một giai điệu trong khi rải tờ rơi vào mỗi bàn, đoạn đi ra từ cửa sau.
Một dáng người quen mắt đứng ngoài ban công hút thuốc.
Tần Cửu dựa cửa nhìn một hồi. Phó Nhất Duy mặc áo vét quần tây, cầu vai căng ra, thẳng thớm. Khi hút thuốc, thầy không kẹp thuốc vào giữa ngón trỏ và ngón giữa mà dùng ngón trỏ và ngón cái, hệt tư thế cầm bút. Gió bấc ghé ngang, tàn thuốc trắng xỉn và tóc thầy phất phơ trong gió.
Tần Cửu đi tới, mào lời: “Thầy Phó, xin tí lửa?”
Phó Nhất Duy ngoái lại nhìn Tần Cửu, đôi mày díu vào nhau. Đoạn nghiền tắt đầu thuốc, dúi vào lon cô ca trước mặt.
“Giảng viên đại học vẫn hút thuốc à?” Tần Cửu cười hỏi.
Phó Nhất Duy đáp nhẹ tênh: “Chẳng lẽ học sinh cấp ba thì nên hút?”
Tần Cửu nghẹn trân, nhún vai, không đáp gì. Hôm nay Phó Nhất Duy đeo cặp kính không gọng, trông có vẻ văn nhã và trang trọng hơn cặp kính có gọng lần trước.
“Sao cậu ở đây?”
“Tuyên truyền cho ban nhạc của bọn em.” Cậu đưa tờ rơi tới. Phó Nhất Duy liếc nhìn, không nhận.
Trên tờ rơi viết: Buổi diễn dành riêng cho sinh viên của Bạn lữ hành số 2 – ban nhạc trào lưu mới, địa điểm Space Oddity, thời gian 20:00-22:00, mang theo tờ rơi và thẻ sinh viên được miễn phí thức uống trị giá 88 tệ.
Chừng lát sau, Phó Nhất Duy vẫn không có ý gì là định nhận. Tần Cửu hậm hực rụt tay về, trong bụng âm ỉ cơn bức bối.
“Sao cậu vào được trường học?”
“Kiếm người mượn thẻ sinh viên…”
Phó Nhất Duy ngoảnh nhìn Tần Cửu thêm cái nữa. Kiểu ánh mắt khiến cậu bồn chồn.
Kế đó mở điện thoại, gọi đi một cú: “Phòng bảo vệ đúng không… Tôi là Phó Nhất Duy giảng viên khoa Triết học… Giờ tôi phải vào tiết, phòng 505 hiện có người không phận sự từ ngoài trà trộn vào, mời các anh tới dẫn cậu ta đi.”
Người không phận sự từ ngoài…
Chưa kịp có phản ứng gì với cụm từ này, Tần Cửu đã bị mấy bảo vệ xông tới lôi tuột đi. Cậu ngoái đầu, gọi liền mấy tiếng “này” song Phó Nhất Duy mãi chẳng buồn nhìn tới.
——
Cúi đầu ngó bóng Tần Cửu non trẻ giận xì khói khi bị kéo đi, Phó Nhất Duy bật cười khe khẽ. Thầy nhìn thời gian, hãy còn mười phút mới tới giờ lên lớp. Lại châm thêm một điếu thuốc. Ngắm sương trắng giăng màn, quay số.
“Hey, Khương Tử, về nước rồi hả… Alex vẫn ổn chứ… Về rồi chở cậu đi ăn… Dạo này mình hay tới một bar nhỏ được lắm… Được… Quyết định thế nhé, tối tới chung cư Bán Đảo đón cậu…”
——