Vô Ưu Kiếm

Chương 9




Lạt Thủ Hằng Nga thấy vậy cả kinh, vội tung mình đến bên Diêu Yến Huy, vung tay ném ra một chùm Tuyệt Mệnh thần châm và quát :







- Lão quỷ, xem thần châm đây!







Đồng thời tay trái đưa ra, đỡ lấy Diêu Yến Huy.







Đoạn Hồn Sứ Giả cũng đã thọ nội thương bởi sức phản chấn của Càn Thiên cương khí, đang vận công điều tức, bỗng nhiên nghe tiếng quát, lão giật mình kinh hãi, vội vàng tung mình sang bên né tránh.







Nhưng Lạt Thủ Hằng Nga tung thần châm trước rồi mới cất tiếng quát, Đoạn Hồn Sứ Giả nghe tiếng lách tránh thì đã muộn, chỉ cảm thấy cổ tay trái tê dại, đã chúng một ngọn Tuyệt Mệnh thần châm.







Đoạn Hồn Sứ Giả biết châm này có kịch độc, hết sức tức giận, tung mình lao tới quát :







- Tiện tỳ kia, ngươi dám ám toán lão phu, không thể để cho ngươi sống được.







Đồng thời tay phải giơ lên, một chưởng như vũ bão tung ra.







Lạt Thủ Hằng Nga lịch duyệt giang hồ, khi vừa ném Tuyệt Mệnh thần châm ra, đã biết đối phương ắt sẽ tức giận ra tay tấn công, nên vội bồng Diêu Yến Huy tung mình tránh ra.







Nhưng thân thủ Đoạn Hồn Sứ Giả quá nhanh, nàng vẫn bị chưởng phong quét trúng, loạng choạng lùi lại mấy bước, suýt ngã ra đất.







Đoạt Hồn Sứ Giả một chưởng không trúng đích, tay phải giơ lên, lại tung ra một chưởng bổ ra.







Lạt Thủ Hằng Nga lại vội bồng Diêu Yến Huy tung mình tránh khỏi.







Diêu Yến Huy nội phủ bị chấn thương vốn đang điều tức, Lạt Thủ Hằng Nga hai lượt tung mình đã khiến chàng tỉnh lại, phát giác mình đang nằm trong lòng Lạt Thủ Hằng Nga, liền cảm thấy một luồng sức nóng lan khắp thân, vội nói :







- Cô nương...







Bỗng nghe một tiếng quát vang, người lại bị bồng bay lên, giờ mới hiểu ra nguyên nhân Lạt Thủ Hằng Nga đã bồng mình, bất giác thầm than :







- Phen này nếu không nhờ Lạt Thủ Hằng Nga, mình lại táng mạng nữa rồi!







Chỉ nghe Lạt Thủ Hằng Nga cười nói :







- Lão thất phu kia, nếu lão mà còn ngông cuồng tự đại, chắc chắn sẽ thành đoạn hồn quỷ thật sự đấy!







Đoạn Hồn Sứ Giả rúng động cõi lòng, cúi xuống nhìn cổ tay trái, liền tức tái mặt, thì ra cổ tay trái bị trúng Tuyệt Mệnh thần châm lúc này đã sưng to và lan dần lên bắp tay, tê dại đến mức cơ hồ không còn cử động được nữa.







Lão kinh hoàng thất sắc, vội vận công ngăn chặn, không cho độc khí dâng lên, giận dữ quát :







- Tiện tỳ kia, còn chưa mau trao thuốc giải ra đây, muốn chết hay sao hả?







Lạt Thủ Hằng Nga cười khanh khách :







- Kẻ muốn chết e rằng chính là lão đấy!







Đoạn Hồn Sứ Giả điên tiết gằn giọng :







- Tiện tỳ, ngươi muốn nếm thêm một chưởng phải không?







- Nếu không sợ độc khí dâng lên thì lão cứ thử xem!







Đoạn Hồn Sứ Giả lặng người, thử vận đề chân khí, quả nhiên cảm thấy cánh tay trái đau nhức khôn tả, biết đối phương không nói ngoa, lòng hết sức lo sợ, quắc mắt nói :







- Tiện tỳ ngươi danh tánh là gì?







Lạt Thủ Hằng Nga tay bồng Diêu Yến Huy, chỉ cảm thấy một luồng sức nóng lan khắp toàn thân, tim đập dữ dội, hai má ửng đỏ, mắt đắm đuối nhìn Diêu Yến Huy đang nhắm mắt điều tức, mặt ngập đầy vẻ thương yêu vô vàn.







Nghe Đoạn Hồn Sứ Giả hỏi, nàng quay đầu nói :







- Cô nương là Lạt Thủ Hằng Nga, lão quỷ nếu muốn báo thù, trên giang hồ cô nương sẵn sàng hầu tiếp, bây giờ xin cáo từ!







Đoạn liền quay người, toan tung mình phóng đi...







Đoạn Hồn Sứ Giả phi thân cản lại, trầm giọng quát :







- Muốn đi, phải để lại thuốc giải mới được!







Lạt Thủ Hằng Nga bỗng mặt lộ sát cơ, kéo Diêu Yến Huy ra phía sau, thò tay vào lòng lấy ra một nắm Tuyệt Mệnh Thần Châm lạnh lùng nói :









- Nếu không sợ nếm thêm mũi thần châm nữa thì cứ xuất thủ!







Đoạn Hồn Sứ Giả đã biết đối phương là Lạt Thủ Hằng Nga, một nữ ma đầu mới thành danh trên giang hồ gần đây, Tuyệt Mệnh thần châm cực kỳ bá đạo, hiện nay chưa nghe nói có thuốc giải, nên đã quyết tâm giữ nàng lại, giờ thấy đối phương lại lấy Tuyệt Mệnh thần châm ra, bất giác rợn người, đứng thừ ra không thốt nên lời.







Lạt Thủ Hằng Nga thấy vậy cười nói :







- Lão quỷ nếu không xuất thủ, bổn cô nương đi đây!







Dứt lời, nàng liền cất bước đi về phía trái.







Đoạn Hồn Sứ Giả bỗng quát to :







- Đứng lại!







Lạt Thủ Hằng Nga chững bước lạnh lùng nói :







- Lão muốn gì nữa đây?







Đoạn Hồn Sứ Giả trầm giọng :







- Muốn ngươi trao ra thuốc giải!







Lạt Thủ Hằng Nga giơ nắm Tuyệt Mệnh thần châm lên, nhếch môi cười nói :







- Thử hỏi cái này xem có chịu hay không!







Đoạn Hồn Sứ Giả ngửa mặt cười vang :







- Lão phu đã sống đến sáu mươi mấy tuổi rồi, dù chết lúc này cũng chẳng phải yểu mạng, nhưng hai ngươi tuổi hãy còn trẻ, chết đi thật đáng tiếc.







Lạt Thủ Hằng Nga nghe vậy rúng động cõi lòng thầm nhủ :







- “Xem ra lão quỷ này đã quyết tâm liều mạng, không biết Diêu Yến Huy thương thế đã khỏi hay chưa?”







Đoạn thấp giọng hỏi :







- Diêu công tử đã khỏe phần nào chưa?







Diêu Yến Huy tuy thọ thương khá nặng, nhưng sau một hồi điều tức đã khỏe lại rất nhiều, nhưng vì bị Lạt Thủ Hằng Nga bồng trong lòng, chàng cảm thấy ngượng, nên giả vờ nhắm mắt như còn điều tức, nghe hỏi mở mắt ra nói :







- Tại hạ không hề gì!







Lạt Thủ Hằng Nga thấp giọng :







- Tôi trông chừng lão ta, công tử hãy đi dắt ngựa chờ tôi.







Diêu Yến Huy gật đầu, quay người bỏ đi.









Đoạn Hồn Sứ Giả thấy vậy quát :







- Tiểu tử, ngươi dám đi hả?







Diêu Yến Huy chẳng thèm đếm xỉa đến lão, tiếp tục bước đi.







Đoạn Hồn Sứ Giả tức giận buông tiếng quát vang, tung mình lao tới.







Lạt Thủ Hằng Nga lách người cản lại, lạnh lùng nói :







- Hãy ngoan ngoãn đứng lại cho bổn cô nương!







Đoạn Hồn Sứ Giả chững người quát :







- Tiện tỳ chớ giở trò quỷ quái, lão phu không để cho ngươi được như ý đâu.







Lạt Thủ Hằng Nga nghiêm giọng :







- Lão chỉ cần thuốc giải thôi phải không?







Đoạn Hồn Sứ Giả nghe Lạt Thủ Hằng Nga nói một cách nghiêm túc, cúi xuống nhìn cổ tay trái đã sưng to đến mức như đùi trẻ con, đau khổ gật đầu.







Lạt Thủ Hằng Nga mỉm cười :







- Vậy là lão đã từ bỏ Bách Hội chân kinh phải không?







Ngay khi ấy, từ phía trái vọng đến một tiếng ngựa hí khẽ.







Đoạn Hồn Sứ Giả vừa nghe bốn tiếng Bách Hội chân kinh liền tức toàn thân rúng động, không chú ý đến tiếng ngựa hí, mắt nhìn Lạt Thủ Hằng Nga quát :







- Hãy mau trao ra Bách Hội chân kinh, lão phu tha mạng cho ngươi phen này!







Lạt Thủ Hằng Nga đang ngưng thần lưu ý, vừa nghe tiếng ngựa hí, biết là Diêu Yến Huy đã chuẩn bị sẵn sàng, bèn tay trái vung lên và quát :







- Đây, Bách Hội chân kinh cho lão!







Một chùm Tuyệt Mệnh thần châm bay vút ra, đồng thời nàng tung mình phóng nhanh sang trái.







Đoạn Hồn Sứ Giả thấy độc châm lấp lóa bay đến, đối phương lại phi thân đào tẩu, lão giận sôi gan, vội lách người tránh khỏi Tuyệt Mệnh thần châm, rồi liền tung mình đuổi theo.







Lạt Thủ Hằng Nga phóng đi được mấy trượng, đã thấy Diêu Yến Huy ngồi trên lưng ngựa, liền tung mình lên ngồi ở phía sau chàng.







Liền tức, Diêu Yến Huy giật mạnh dây cương quát :







- Đi!







Đồng thời hai chân kẹp mạnh, tuấn mã xoải vó phóng đi như gió cuốn.







Đoạn Hồn Sứ Giả khinh công trác tuyệt, ngay trong khoảng khắc Diêu Yến Huy giục ngựa phóng đi, lão đã đuổi theo đến gần khoảng một trượng.







Lạt Thủ Hằng Nga ngoảnh lại nhìn, bất giác cả kinh, vội thò tay vào lòng lấy ra một nắm Tuyệt Mệnh thần châm, cười nói :







- Đa tạ tiền bối đưa tiễn, tạm biệt!







Đoạn liền vung tay, một chùm Tuyệt Mệnh thần châm bay vút ra.







Đoạn Hồn Sứ Giả biết rõ độc châm lợi hại, vội chững người lách tránh sang bên.







Trong khi ấy tuấn mã phóng đi ra xa mười mấy trượng, không sao đuổi kịp được nữa, lão đưa mắt nhìn cánh tay trái, buông tiếng thở dài thậm thượt.







Diêu Yến Huy giục ngựa phóng đi một mạch hơn ba dặm đường, Lạt Thủ Hằng Nga ngoảnh lại nhìn, không thấy có người đuổi theo sau, bèn bảo Diêu Yến Huy dừng ngựa lại.







Diêu Yến Huy nội thương chẳng nhẹ, sau một hồi giục ngựa phóng nhanh, huyết khí trong lồng ngực lại sôi sục, vội ghìm cương dừng ngựa lại, tung mình xuống đất, ngồi xếp bằng nhắm mắt điều tức.







Lạt Thủ Hằng Nga thấy vậy cũng vội vàng tung mình xuống ngựa, đứng bên bảo vệ cho Diêu Yến Huy, mắt ngập đầy tình tứ nhìn chàng, khóe môi hé nở một nụ cười hết sức quyến rũ.







Diêu Yến Huy sau một hồi điều tức, huyết khí đã lắng xuống, hé mở mắt thấy Lạt Thủ Hằng Nga đang đứng bên cạnh, vội đứng lên cười nói :







- Cũng bởi tại hạ không vâng lời nên mới gây nên lắm phiền phức thế này...







Lạt Thủ Hằng Nga cười ngắt lời :







- Thôi đừng nói nữa, công tử cảm thấy khỏe chưa?







Diêu Yến Huy gật đầu. Lạt Thủ Hằng Nga ngẫm nghĩ một hồi, bỗng nói :







- Chúng ta ở đây nghỉ ngơi đến khi trời sáng hay là đi ngay trong đêm?







Diêu Yến Huy ngước lên nhìn trời :







- Giờ chỉ mới khoảng canh hai, còn lâu lắm trời mới sáng, chúng ta đi thì hơn.







Lạt Thủ Hằng Nga cười :







- Vậy thì đi!







Đoạn liền tung mình lên ngựa, Diêu Yến Huy cũng lên ngồi sau nàng hỏi :







- Chúng ta đi đâu bây giờ?







Lạt Thủ Hằng Nga cười :









- Không phải đến Hồ Bà Dương sao?







Diêu Yến Huy phì cười :







- Tại hạ cũng biết là đến Hồ Bà Dương, nhưng trong đêm nay đâu có kịp. Ý tại hạ là khi trời sáng chúng ta sẽ đến đâu?







Lạt Thủ Hằng Nga ngồi trong lòng Diêu Yến Huy, hơi hớm đàn ông khiến tim nàng đập dữ dội, bất giác ngả người ra sau, dựa vào lòng Diêu Yến Huy nói :







- Lúc trời sáng có lẽ đã đến Châu Sơn!







Diêu Yến Huy ngồi phía sau, lòng cũng xao động dữ dội bởi hương thơm như lan như xạ từ người Lạt Thủ Hằng Nga toát ra, Lạt Thủ Hằng Nga vừa ngả người ra sau, chàng liền đưa tay nhẹ ôm lấy eo nàng.







Lạt Thủ Hằng Nga cười khúc khích, tựa đầu vào vai Diêu Yến Huy, khẽ nói :







- Diêu...







Vốn có ngàn ý vạn lời nhưng nàng chỉ nói một tiếng “Diêu” rồi ngưng lặng.







Diêu Yến Huy thấy vậy bèn hỏi :







- Cô nương định nói gì vậy?







Lạt Thủ Hằng Nga lắc đầu :








- Không có gì!







Hai người lẳng lặng ngồi tựa vào nhau trên lưng ngựa, cùng nghe rõ tiếng tim đập của đối phương, Lạt Thủ Hằng Nga bôn ba giang hồ, đi đến đâu ai cũng khiếp sợ, giờ chìm trong hồ ân bể ái, lòng vô vàn sung sướng, nụ cười luôn tươi nở trên môi.







Diêu Yến Huy lòng hết sức mâu thuẫn, chàng cảm thấy mình rất có cảm tình với Lạt Thủ Hằng Nga, nhưng lại không sao quên được hình bóng của thiếu nữ đã cứu và chữa trị thương thế cho mình.







Hai người đang say đắm trong hương tình chất ngất, thốt nhiên, hai vệt sáng lạnh hệt như tia chớp bay thẳng vào ngực Lạt Thủ Hằng Nga.







Diêu Yến Huy thấy vậy cả kinh, vội ôm lấy Lạt Thủ Hằng Nga ngã sang bên, rơi xuống đất, hai vệt sáng bay vút qua đầu ngựa.







Lạt Thủ Hằng Nga giật mình bừng tỉnh, sửng sốt hỏi :







- Chuyện gì vậy?







Diêu Yến Huy vội đứng lên, không trả lời nàng, quét mắt nhìn quanh, cao giọng nói :







- Vị bằng hữu nào, đã đến rồi sao không dám hiện thân, lại dùng ám khí đánh lén, chẳng sợ mất bản sắc của người võ lâm hay sao?







Lạt Thủ Hằng Nga nghe vậy, mắt trố to nhìn Diêu Yến Huy.







Diêu Yến Huy thấy không có tiếng trả lời, hết sức lấy làm lạ nói :







- Vừa rồi rõ ràng có kẻ dùng ám khí đánh lén, sao không có người trả lời thế nhỉ?







Lạt Thủ Hằng Nga bỗng nói :







- Hãy tìm ám khí thử xem!







Diêu Yến Huy quay người, cất bước đi về phía chỗ ám khí rơi xuống.







Thốt nhiên, hai vệt sáng lóe lên, bay thẳng vào sau lưng chàng.







Lạt Thủ Hằng Nga hoảng kinh la to :







- Coi chừng phía sau!







Diêu Yến Huy nghe vậy liền ngả người ra sau, hai vệt sáng lạnh lướt qua trên đầu chàng cách hơn một thước, bay ra xa hơn trượng mới rơi xuống đất.







Diêu Yến Huy bừng lửa giận, quay phắt người lại, nhướng mày cười khảy nói :







- Bằng hữu, có giỏi hãy ra đây, đừng giở trò đê hèn vô sỉ như vậy!







Chàng lặp đi lặp lại mấy lần, vẫn không có tiếng trả lời, hai người bất giác nhìn nhau, đứng thừ ra tại chỗ.







Đột nhiên Lạt Thủ Hằng Nga tung mình về phía ám khí phát ra và quát :







- Tặc tử thối tha nào, cút ra đây mau!







Đồng thời tay phải vung lên, một chùm Tuyệt Mệnh thần châm bay vút về phía trên một ngọn cây to.







Chỉ nghe một tiếng cười sắc lạnh vang lên, rồi thì một bóng người từ trên cây lao nhanh xuống.







Lạt Thủ Hằng Nga lại vung tay, một chùm Tuyệt Mệnh thần châm bay ra, phủ chùm toàn thân bóng người ấy.







Người ấy buông hai tiếng cười khẩy, nhanh như chớp lướt đến bên Diêu Yến Huy, với chiêu “Thiên Ngoại Lai Bằng” (chim bằng đến từ ngoài trời) chộp vào cổ tay phải chàng.







Diêu Yến Huy chỉ thấy bóng người nhấp nhoáng, cổ tay phải đã bị đối phương nắm giữ: bất giác cả kinh, tức giận quát :







- Buông ra!







Đồng thời tay trái còn lại một chưởng bổ ra.







Người ấy cười hăng hắc, lẹ làng xoay người, bàn tay nắm giữ cổ tay phải Diêu Yến Huy siết mạnh, cười khẩy nói :







- Tiểu tử ngươi dám tác quái hả?







Diêu Yến Huy cảm thấy cổ tay phải tê dại, biết phản kháng chỉ tổ chuốc lấy đau đớn, không chừng cánh tay phải còn bị tàn phế, đành buông tay trái xuống, trừng mắt giận dữ nhìn đối phương.







Lạt Thủ Hằng Nga một nắm Tuyệt Mệnh thần châm không trúng đích, thấy Diêu Yến Huy đã bị đối phương khống chế, cả kinh thất sắc, vội lại lấy ra một nắm Tuyệt Mệnh thần châm, lạnh lùng quát :







- Buông tay ra, nếu không, cô nương sẽ cho tôn giá nếm mùi Tuyệt Mệnh thần châm!







Người ấy cười khẩy :







- Lạt Thủ Hăng Nga, nếu ngươi không sợ ý trung nhân mất mạng thì cứ ra tay!







Đối phương đã dùng tính mạng Diêu Yến Huy uy hiếp, quả nhiên Lạt Thủ Hằng Nga không dám vọng động.








Lạt Thủ Hằng Nga tức giận trừng mắt nhìn, chỉ thấy người này tuổi chừng năm mươi, toàn thân y phục đen, mày rậm mắt hổ, miệng to mũi cả, mặt đầy thịt ngang, mắt rực hung quang, hiển nhiên là một kẻ tàn ác.







Người ấy đưa mắt nhìn Diêu Yến Huy quát :







- Tiểu tử, trao Bách Hội chân kinh ra đây mau!







Diêu Yến Huy bị người khống chế, lòng hết sức bực tức, đối phương lại cuồng ngạo như vậy, càng khiến chàng thêm giận xung thiên.







Đột nhiên, chàng tay trái vung lên, với chiêu “Hắc Hổ Thâu Tâm” bổ vào ngực người ấy.







Người ấy buông tiếng cười nhạt, lẹ làng lách người sang bên tránh khỏi quát :







- Tiểu tử, đây là ngươi tự chuốc lấy đau khổ!







Đoạn siết mạnh tay hơn.







Diêu Yến Huy cảm thấy đau thấu tim gan, tay trái không sao dùng sức được nữa, nhưng chàng trời sinh ngạo cốt, dù đau đớn đến mức nào cũng không rên lên một tiếng.







Lạt Thủ Hằng Nga thấy vậy lòng đau như cắt, tức giận quát :







- Tặc tử thối kia, ngươi dám!







Đoạn tung mình lao tới, tay phải điểm vào huyệt Cự Khuyết trước ngực người ấy.







Người ấy kéo Diêu Yến Huy tránh sang bên, lùi sau năm bước, tay trái bấm vào huyệt Kiên Tỉnh của Diêu Yến Huy, trầm giọng quát :







- Lạt Thủ Hằng Nga, ngươi không cần tính mạng của hắn nữa ư?







Lạt Thủ Hằng Nga cả kinh, vội chững người lại quát :







- Tặc tử thối tha ngươi là ai? Thả người ra mau!







Người ấy cười hăng hắc :







- Lão phu là ai, ngươi chưa xứng đáng hỏi, có điều là muốn lão phu thả người không khó, chỉ cần trao ra Bách Hội chân kinh là xong!







Lạt Thủ Hằng Nga tức giận mắng :









- Bổn cô nương tương đâu ngươi là nhân vật ba đầu sáu tay, thì ra chỉ là hạng đê hèn vô sỉ mà thôi!







Người ấy tức giận quát :







- Tiện tỳ ngươi dám nhục mạ lão phu hả?







Đoạn giơ tay trái lên, bỗng lại buông trở xuống, cười khảy nói :







- Ngươi đừng tưởng dùng cách khích tướng là có thể moi ra danh tánh của lão phu, đừng hòng!







Lạt Thủ Hằng Nga thấy đối phương khó đối phó, lòng hết sức lo lắng, nghe vậy đảo mắt nói :







- Ngươi muốn dùng Bách Hội chân kinh trao đổi phải không?







Người ấy gật đầu :







- Không sai!







- Nhưng chúng tôi đâu có Bách Hội chân kinh.







Người ấy trừng mắt quát :







- Láo!







- Bổn cô nương nói không có là không có, không tin cứ thử lục soát trên người y thử xem.







Nguời ấy nghe vậy, quay sang Diêu Yến Huy quát :







- Tiểu tử, mau trao ra Bách Hội chân kinh, kẻo nếm mùi đau khổ nhiều hơn.







Diêu Yến Huy tức giận quát to :







- Đừng nói bổn thiếu gia không có Bách Hội chân kinh, mà dù có cũng không bao giờ trao ra cho lão tặc ngươi.







Người ấy giận dữ gầm vang, vung tay xáng cho Diêu Yến Huy một cái tát tai, má chàng liền sưng húp lên.







Diêu Yến Huy giận run, “phì” một tiếng, phu ra một ngụm nước dãi, dính đầy mặt người ấy, giận dữ quát :







- Lão tặc, dám đánh bổn thiếu gia hả?







Người ấy chẳng ngờ Diêu Yến Huy lại cả gan đến vậy, vuốt mặt quát :







- Tiểu tử muốn chết!







Đoạn tay trái giơ lên, một chưởng bổ xuống.







Lạt Thủ Hằng Nga thấy Diêu Yến Huy cao ngạo như vậy, hết sức lo lắng cho chàng, giờ chấy người ấy vung chưởng bổ xuống, nàng cả kinh thất sắc, vội quát to :







- Lão tặc ngươi dám, xem thần châm đây!







Nhưng chưa ném Tuyệt Mệnh thần châm ra, chỉ tung mình lao tới, tay phải điểm vào yết hầu người ấy.







Người ấy vung chưởng bổ xuống, nghe nói ngỡ là Lạt Thủ Hằng Nga ném ra Tuyệt Mệnh thần châm thật, cả kinh thu chưởng về, kéo Diêu Yến Huy cản trước mặt, và vỗ nhanh vào huyệt Thần Đạo sau lưng Diêu Yến Huy, quát to :







- Ngươi không cần tính mạng hắn thật ư?







Bỗng cảm thấy chỉ phong ập đến, mới biết trúng kế, bất giác bừng lửa giận, vung chưởng bổ ra.







Lạt Thủ Hằng Nga thấy đối phương không hạ thủ đối với Diêu Yến Huy, bèn tung mình lui ra quát :







- Ngươi đừng dùng tính mạng y uy hiếp nữa. Hừ, ngươi mà dám ra tay hại y, bổn cô nương sẽ không để cho ngươi thoát khỏi Tuyệt Mệnh thần châm.







Người ấy nghe vậy bất giác rợn người, nhưng liền cười hăng hắc nói :







- Lão phu tuổi đã nửa trăm, chết cũng chẳng sao, nhưng tên tiểu tử này chết, ngươi phải ở góa thờ đến năm mươi năm.







Lạt Thủ Hằng Nga liếc mắt nhìn thấy Diêu Yến Huy nhắm mắt bất động, toàn thân cứng đờ, nàng cả kinh thất sắc, ngỡ chàng đã bị ngầm hạ độc thủ, thét lên một tiếng thê thiết, vung tay ném Tuyệt Mệnh Thàn Châm ra.







Người ấy thấy vậy, vội lách tránh sang bên quát :







- Lạt Thủ Hằng Nga, hắn chỉ bị lão phu điểm khóa huyệt đạo, ngươi còn dám vọng động, coi chừng lão phu lấy mạng hắn thật đấy!







Lạt Thủ Hằng Nga ngẩn người, định thần chú mắt nhìn, quả nhiên thấy ngực chàng vẫn còn phập phồng, biết đối phương không nói ngoa, bèn yên tâm buông tay xuống.







Người ấy nham hiểm nói :







- Lạt Thủ Hằng Nga, chỉ cần ngươi lấy Bách Hội chân kinh ra tặng cho lão phu, lão phu cam đoan không làm tổn thương đến một sợi tóc của hắn.







Lạt Thủ Hằng Nga cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi, đoạn nói :







- Chúng tôi không có Bách Hội chân kinh, làm sao mà trao ra được?







- Ngươi chớ giở trò, trên giang hồ ai mà không biết là Diêu Yến Huy đã lấy được Bách Hội chân kinh, ngươi còn định đánh lừa lão phu ư?







Lạt Thủ Hằng Nga biết giới giang hồ đã hiểu lầm quá sâu lặng, đành nói :







- Nếu tôn giá không tin, sao không lục soát trên người y thử xem?







Người ấy nghe nhắc nhở mới nhớ, khi nãy Lạt Thủ Hằng Nga bảo y lục soát trên mình Diêu Yến Huy nhưng đã bị Diêu Yến Huy nhổ cho bãi nước bọt vào mặt, lúc này Diêu Yến Huy đã bị điểm huyệt, không còn phản kháng được nữa, y liền bắt tay lục soát khắp người chàng.







Lát sau y ngẩng đầu lên nói :







- Các ngươi cất giấu Bách Hội chân kinh ở đâu? Nói mau!







Lạt Thủ Hằng Nga cười khảy :







- Bổn cô nương không biết!







Người ấy tức giận gầm to :







- Vậy là hẳn ở trên mình ngươi rồi!







Lạt Thủ Hằng Nga biến sắc mặt :







- Chả lẽ ngươi định lục soát trên mình bổn cô nương hay sao?







- Lão phu bình sinh tối kị nữ sắc, không bao giờ ra tay lục soát ngươi, nhưng ngưoi phải tự cởi y phục ra, ném cho lão phu xem.







Lạt Thủ Hằng Nga chẳng ngờ người này vô sỉ đến vậy, nàng giận tái mặt, đánh liều cắn răng cất bước tiến tới.







Người ấy thấy vậy quát to :







- Ngưoi mà còn tiến thêm bước nữa, lão phu sẽ bổ chết hắn ngay.







Đoạn giơ tay lên, ra thế sẵn sàng bổ xuống.