Vợ Tui Là Quái Vật Cũng Siêu Đáng Yêu Biết Chưa

Chương 27




Hai ly trà sữa bốc khói đặt trước mặt hòa thượng và đạo sĩ, một ly trân châu đường đen, một ly dương chi cam lộ.

Đạo trưởng Liễu Trần cầm một ly trong đó lên, nhìn kỹ chất lỏng màu nâu nhạt trong ly nhựa và những hạt trân châu đen dưới đáy ly, trông giống như một ly trà sữa bình thường. Ông lại ngửi, đúng là mùi trà sữa, cầm ống hút lên hút thử một miếng, rồi lập tức trợn mắt lên, cái này, cái này, cái này… cái này là một ly trà sữa trân châu đích thực!

Trong một thoáng chốc, đạo trưởng Liễu Trần cảm thấy mình có thể đã phát điên từ khi nhìn thấy đứa trẻ dưới gốc cây, những gì mà ông nhìn thấy, nghe thấy, ngửi thấy và nếm thấy đều là ảo giác. Tại sao tồn tại không thể miêu tả nói mời họ uống trà thì thực sự chỉ mời họ uống trà, thứ được mời là trà sữa, và còn là loại được pha bằng bột trà sữa?! Sẽ chẳng ai thèm tin nếu nghe được trải nghiệm này đâu!

Đạo trưởng Liễu Trần nhìn sang đại sư Thiện Tư bên cạnh, phát hiện vẻ mặt ông bạn già cũng ngơ ngác không kém, như thể nhân sinh quan vừa trải qua một cú sốc rất lớn, kinh hãi đến mức không nhận ra mình vẫn còn đang ngậm một cái ống hút trong miệng.

Sau đó, sự thực chứng minh rằng tồn tại không thể miêu tả không chỉ mời người ta uống trà sữa mà còn giao lưu với họ.

Đạo trưởng Liễu Trần giải thích mục đích chuyến đi của họ, đồng thời hỏi chuyện gì đã xảy ra tại trấn Vân Hòe. Lúc đầu ông còn run rẩy, nhưng về sau không biết vì sao, ông lại cảm thấy lòng mình càng ngày càng bình tĩnh hơn. Mặc dù bình tĩnh như vậy quả thật là kỳ lạ, nhưng lại có lợi hơn cho việc giao tiếp. Họ không thể che giấu bất cứ điều gì trước mặt y, thậm chí còn vừa cười vừa nói về chuyện họ chuẩn bị mang đại bác đến núi Xích Nhai, coi bộ não của mình như một vật trang trí. Nói xong, họ đều nghĩ rằng mình sẽ trở thành tội nhân của toàn thể nhân loại.

Không ngờ y vẫn mỉm cười rất ôn hòa, không hề tỏ ra khó chịu khi bị xúc phạm, cũng không truy cứu tâm tư vụn vặt quá đỗi nực cười đối với y, ngược lại còn hỏi rất nhiều câu hỏi liên quan đến thế giới con người.

Buổi uống trà này kéo dài rất lâu, cứ thế, khi trời gần sáng, bọn trẻ lại đưa hòa thượng và đạo sĩ về.

Lúc này, tất cả những người có thể đến từ Cục Điều tra đều đổ xô đến vùng lân cận núi Xích Nhai, đồng thời các cơ quan chức năng cũng lập trụ sở tạm thời tại trấn Vân Hòe, các nhân sự liên quan đến huyền học trên khắp thế giới đều đang theo dõi nơi này. Mọi người đều thấp thỏm không yên, chưa biết số phận mình sẽ đi về đâu.

Có lẽ, trong một giây tiếp theo, tồn tại không thể miêu tả kia sẽ mất đi hứng thú với thế giới loài người, tiếp tục ngủ yên ở một nơi nào đó như hàng ngàn năm qua, không còn quan tâm đến những con bọ bé nhỏ đang sinh sống trên trái đất nữa. Hoặc cũng có lẽ, trong một giây tiếp theo, mọi thứ trên thế giới sẽ bị xóa sổ, mọi sự phản kháng của loài người vốn cho rằng mình toàn năng thật ra chẳng khác nào một tiếng kêu câm lặng, và tương lai sẽ không bao giờ đến. Con người không thể hiểu được sự tồn tại của y, cũng không thể đoán được suy nghĩ của y. Đối mặt với một sự tồn tại khó đoán nhưng lại hùng mạnh đến mức không thể lay chuyển được, con người chẳng thể làm gì.

Giờ phút này, bọn họ rốt cuộc cũng hiểu được nỗi sợ hãi khi phải đối mặt với bóng tối vô danh của tổ tiên loài người ẩn náu trong hang động hàng ngàn năm trước. Mọi người đều nín thở tập trung, im lặng chờ đợi giây phút tuyên bố kết cục của mình.

Rồi vào lúc bình minh ló dạng, người ta nhìn thấy hòa thượng và đạo sĩ đang đi trên con đường mòn từ núi Xích Nhai xuống. Hai người được tồn tại không thể miêu tả mời đi uống trà đã thực sự trở lại, còn sống, tỉnh táo, chân tay lành lặn, bình an vô sự. Họ chẳng những tự mình quay về, mà mỗi người còn cầm trên tay một ly trà sữa, tức là uống không hết thì được gói lại mang về.

Mọi người: “…”

Người của Cục Điều tra xúm lại xung quanh, hỏi xem họ đã ở đâu, có gặp tồn tại không thể miêu tả không, tình hình bây giờ ra sao.

Hòa thượng và đạo sĩ cũng có tâm trạng phức tạp không kém, nhưng cảm giác bình tĩnh đến lạ lùng đó vẫn chưa qua đi, nên họ vẫn có thể nói chuyện có đầu có đuôi. Vì vậy, sau khi mô tả ngắn gọn những gì mình đã thấy và nghe trong chuyến đi, hai người báo lại kết quả trao đổi với tồn tại huyền bí kia cho những người đang chờ đợi kết quả:

“Ngài ấy nói muốn đi nghỉ hè ở thế giới loài người.”

Mọi người: “…”

Mọi người: “???”

*



Không chỉ là thảm họa đó, mà mọi thứ trong thị trấn công nghiệp cũng được đưa vào thế giới trong cây hòe khi âm dương đảo ngược. Cư dân vốn sống ở thế giới trong cây hòe sau khi trở về liền bắt đầu phân loại những thứ trông có vẻ như sử dụng được, dùng làm vật liệu xây dựng lại thôn Hoa Hòe.

Vì vậy, Úc Đường được uống trà sữa pha sẵn lần đầu tiên trong đời, y thấy khá ngon nên lấy ra đãi hai vị khách phương xa.

Lúc đầu, không ai biết những người này lén la lén lút lên đào núi là để làm gì, dù sao thì trông cũng không giống người bình thường, có người thường nào mà tinh thần mỗi ngày đều liên tục nhảy qua nhảy lại trên bờ vực suy sụp. Sau đó mọi người nghe nói đây đều là người của Cục Điều tra, mà tiền thân của Cục Điều tra là Cảm Thiên Ti từ hàng ngàn năm trước. Những hành vi như uốn éo, la hét, bò lổm ngổm, lăn lộn trên núi bỗng nhiên được giải thích, từ hàng ngàn năm trước, tổ tiên của họ cũng đã từng làm vậy rồi mà. Cư dân của thế giới trong cây hòe thỉnh thoảng cũng ra ngoài tham quan, nhưng chưa bao giờ thử thiết lập quá nhiều mối liên hệ với thế giới loài người. Nhưng bây giờ người ta đã tìm tới cửa, sau khi bàn bạc, mọi người quyết định nên nói chuyện rõ ràng thì hơn, vậy là Úc Đường mới đi mời họ uống trà.

Không biết trong nội bộ Cục Điều tra đã trải qua những cuộc đấu tranh tư tưởng và tranh chấp phe phái ra sao, tóm lại là họ lại vào thôn Hoa Hòe nhiều lần nữa, từng bước thử nghiệm, cuối cùng đạt được thỏa thuận hợp tác hữu nghị với thôn Hoa Hòe. Giữa hai bên không có rào cản giao tiếp, cũng đều rất chân thành, hoặc là buộc phải rất chân thành, nên giao lưu khá suôn sẻ.

Cục Điều tra biết chuyện đã xảy ra ở trấn Vân Hòe, đồng thời cũng biết Úc Đường đã hoạt động gần núi Xích Nhai bao năm qua, chưa bao giờ ra ngoài. Để hợp tác hữu nghị hơn nữa, cơ quan chức năng đề nghị hỗ trợ xây dựng thôn Hoa Hòe, tốt nhất nên biến thế giới trong cây hòe thành nơi cư ngụ đầy đủ tiện nghi, thoải mái hơn để Quái ở đây không muốn rời đi nữa.

Về phần tồn tại không thể miêu tả chủ động muốn đi thăm thế giới loài người thì họ lại khá khó xử. Họ không biết phải nói với y thế nào, năm học bắt đầu đã một tuần, kỳ nghỉ hè đã qua lâu rồi. Nhưng nỗi sợ hãi khắc sâu trong xương tủy vẫn khiến mọi người không dám làm trái ý muốn của y. Sau khi thương lượng một thời gian, người ở Cục Điều tra nói rằng có thể đưa y đi tìm hiểu thế giới hiện tại trước, nhưng có thể y cần phải biết vài thường thức của con người trước đã.

Úc Đường đồng ý, còn đích thân đi đón giáo viên của Cục Điều tra về.

Nhà giáo xuất sắc gánh trên vai sự mong đợi của vô số đồng nghiệp này chính là Hiệu trưởng trường học đã đào tạo ra vô số điều tra viên. Được dạy học cho tồn tại không thể miêu tả, Hiệu trưởng cho rằng cuộc đời của bà rất đáng giá, việc lần này cũng đủ để bà được ghi tên vào lịch sử.

Khi thực sự bắt đầu bài giảng, bà lại càng cảm động rơi nước mắt. Học viên này quả thực là khiêm tốn lễ phép, chăm chỉ hiếu học, ngoan ngoãn hơn học sinh của mình quá nhiều! Phải biết là trên đời có bao nhiêu người không hiểu được ngôn ngữ của con người! Trước học trò ngoan nhất của mình, Hiệu trưởng bật khóc: “Ngài là học sinh giỏi nhất mà tôi từng dạy!”

Sau một thời gian học hành, Úc Đường lên xe buýt đi đến một thị trấn xa lạ.

Thị trấn vô danh được người của Cục Điều tra xây dựng tạm thời, tái dựng lại một thị trấn cổ gần đây đã trở thành một điểm thu hút khách du lịch, cư dân của thị trấn đều do Cục Điều tra và nhân viên chính phủ được điều tới sắm vai. Mọi người phải biểu diễn hết sức chân thực, cố gắng tạo ra một thế giới hài hòa đậm chất con người, vừa thể hiện nét văn hóa độc đáo, vừa phải làm cho khách du lịch duy nhất cảm thấy như đang ở nhà.

Úc Đường ở trong thị trấn được nửa tháng, theo sự chỉ dẫn của Hiệu trưởng trường Điều tra, y đi dạo phố, mua sắm, chào hỏi mọi người, ăn ba bữa một ngày. Nếu mặc đồng phục học sinh, y thực sự sẽ không khác gì một học sinh tiểu học bình thường.

Các bài giảng của Hiệu trưởng không chỉ bao gồm thường thức căn bản trong cuộc sống trần thế, mà còn bao gồm nhiều ý đồ riêng, ví dụ Tám điều vinh dự và tám điều nhục nhã*, những giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội.

* Còn được gọi là Tám điều vinh dự và ô nhục, là một bộ các khái niệm đạo đức do cựu Tổng Bí thư Hồ Cẩm Đào phát triển cho công dân của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

Hiệu trưởng không yêu cầu y phải tuân thủ pháp luật, chủ yếu là do thói quen soạn giáo án. Đối với y, quy luật của thế giới loài người là những thứ có thể tùy ý thay đổi, con người sống ở thế giới loài người có thể làm gì được chứ? Kiểm soát không được, đánh thì không thắng, chạy lại không thoát. Dù sao đi nữa, y cũng chưa tỏ ra ác ý với thế giới loài người, chuyện đến nước này, thì cứ để vậy thôi. Dưới sự ảnh hưởng của sự bình tĩnh lạ lùng đó, người trong Cục Điều tra đã hoàn toàn chấp nhận sự thật rằng y đang lang thang khắp thế gian.

Nhưng chẳng bao lâu, Úc Đường không còn hứng thú với thị trấn nhân tạo này nữa, cũng không đề xuất đi thăm các thành phố khác. Y chào người của Cục Điều tra rồi một mình trở về thôn Hoa Hòe.

Lúc này thôn Hoa Hòe vẫn đang trong quá trình xây dựng, người của Cục Điều tra đang chuyển mọi thứ họ có ngoài đời thực vào trong này, còn kéo cả dây cáp mạng vào, thế là những Quái thường không thể ở một nơi quá lâu cũng bắt đầu ở yên trong nhà.

Úc Đường trở về gốc cây của mình, nhắm mắt ngủ, như đã mất hứng thú với thế giới con người hiện tại. Lần này y ngủ không yên, lúc tỉnh lúc mê, thường nghe loáng thoáng thấy ai đó đang gọi mình. Chỉ là y cứ nửa mê nửa tỉnh, không phản ứng lại.

Cho đến một ngày, có một thiếu niên bị lừa vào trấn Vân Hòe chuẩn bị kết liễu đời mình, bước vào miếu Sơn thần dưới chân núi Xích Nhai. Cậu nhắm mắt lại, chắp tay cầu nguyện với Sơn thần bé:



Tôi thực sự muốn về nhà.

Tôi thực sự muốn thoát khỏi ngôi nhà đó.

Hai ước muốn hoàn toàn trái ngược nhau hiện lên trong trái tim thiếu niên, ngay lúc đó, Sơn thần bé đang ngái ngủ mở mắt.

*

Trong giấc ngủ, Úc Đường thường quên đi những gì đã xảy ra, mỗi khi mở mắt đều rơi vào trạng thái hoang mang.

Mình là ai? Mình đang ở đâu? Mình đang định làm gì?

Những ký ức trong quá khứ đó sẽ luôn được y cất vào một ngóc ngách, có thể một ngày nào đó chúng sẽ bị đánh thức bởi một mùi, một âm thanh, hay một màu sắc tương tự. Lần này khi tỉnh dậy, y đã quên mất người bạn từng chơi cùng trên núi trước đây.

Cho đến ngày hôm nay, y bước vào thời gian và không gian bị phá vỡ cách đây hai mươi năm, gặp lại phiên bản trẻ con của Lâm Tu Trúc. Hai mươi năm trôi qua, cậu học sinh tiểu học chưa đầy mười tuổi ngày ấy đã biến thành ba mươi tuổi, ban đầu Úc Đường hoàn toàn không nhận ra. Bây giờ cuối cùng y cũng nhận ra được người kia, trong lòng bỗng thấy vui vui, mà cũng hơi buồn bã.

Thảm họa vào cái ngày ấy của hai mươi năm trước vẫn còn tái diễn trong không gian của truyền thuyết đô thị, Lâm Tu Trúc bị xem như kẻ đột nhập rồi bị bắt vào đây đang hòa lẫn trong dòng người chạy trốn tứ phía. Giây tiếp theo, thế giới đã hoàn toàn đảo lộn. Thảm họa nuốt chửng sự sống và thị trấn công nghiệp ban đầu đã biến mất, mọi người đứng cạnh cầu nhỏ bên dòng sông đều ngơ ngác không biết phải làm gì.

Lâm Tu Trúc vẫn nhìn chăm chú về phía núi Xích Nhai, nhưng trong nháy mắt, bóng dáng quen thuộc đã biến mất.

Ngay khi Lâm Tu Trúc đang đờ đẫn, thời gian trong không gian của truyền thuyết đô thị dường như dừng lại, những người với gương mặt nhạt nhòa đứng xung quanh đều ngừng chuyển động, ngay cả hoa hòe đang rơi cũng cứng đờ giữa không trung.

Vài đứa bé mặc yếm đỏ đi chân trần, tay cầm đèn lồng giữa ban ngày đang đi tới. Bọn trẻ thấy Lâm Tu Trúc lúc này trông cũng trạc tuổi mình thì cười hì hì nắm lấy cánh tay anh, nói muốn đưa anh ra ngoài.

Lâm Tu Trúc lúc đầu còn sững sờ, nhưng sau đó nhanh chóng tìm thấy người mình cần tìm đứng giữa bọn trẻ. Anh không biết lấy đâu ra sức lực để giãy thoát khỏi hai đứa bé đang nắm tay mình, lao thẳng về phía bóng dáng nhỏ bé ở cuối đội.

Giây tiếp theo, Úc Đường bỗng nhiên bị ai đó nắm tay, y ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy Lâm Tu Trúc phiên bản trẻ con đang nhìn mình với vẻ mặt ngốc nghếch.

Trong mắt Lâm Tu Trúc lúc này chỉ còn lại Úc Đường.

Trí nhớ của anh sống lại, anh nhớ ra tất cả những lời mình đã nói khi đó.

Giữa hè gió nhẹ, trời xanh mây trắng, anh hứa với người bạn nhỏ ở miếu Sơn thần.

Thừa lúc y chưa kịp phản ứng, Lâm Tu Trúc phiên bản trẻ con tặng cho Sơn thần bé đã dõi theo thế gian hàng ngàn năm nhưng chưa bao giờ được nhớ đến một cái ôm thật chặt.

“Nói được làm được, anh tìm thấy em rồi!” Lâm Tu Trúc nói: “Em không được biến mất nữa!”