Vô Tự Thiên Thư

Chương 238: Mao ốc kinh biến




Bốn chữ Cấm Ma Lĩnh Vực vừa nói ra, bốn vị chân nhân lại không có phản ứng gì, nhưng ánh mắt những người khác lại sáng lên. Ngọc Hồ và Ảnh đã nghe Tiểu Khai nói qua, Tiểu Quan cũng đã sớm nghe về điển cố này, bên trong Cấm Ma Lĩnh Vực nơi nơi đều là bảo bối, quả nhiên là núi bảo bối có thể gặp mà không thể cầu, người trong ma giới thường thường sống cả đời hơn mười ngàn năm cũng khó gặp được một lần, hôm nay Tiểu Khai bọn họ lại gặp được lần thứ hai.

Mọi người nhìn nhau, nhất thời đều nổi lên tham niệm, Tiểu Khai nói: " Tiến vào hay không?"

Tiểu Hùng Miêu liên tục gật đầu: " Không cần lo lắng, mau đi vào."

Tiểu Trúc nhíu mày nói: " Nhưng Ác Ma Thành Chủ còn đang ở cực bắc chờ chúng ta…"

" Mặc kệ, mặc kệ." Cả Tiểu Quan cũng không kìm chế được: " Trong Cấm Ma Lĩnh Vực tất cả đều là bảo bối, chúng ta vào trước rồi nói sau."

Ngọc Hồ vẻ mặt bình tĩnh: " Ta nghe lời chủ nhân."

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Tiểu Khai, Tiểu Khai cắn răng: " Đi, đi vào!" Hắn xung phong bước vào trước, mọi người cười ha ha, cùng nhau bước vào.

Bên trong vách tường khí, quả nhiên đúng là Cấm Ma Lĩnh Vực, Tiểu Khai chàng đầu vào, liền thấy được cảnh trí quen thuộc, tất cả đều giống như trước, vẫn là núi non liên miên thật lớn giống như cũ, mọi người đang đứng trên đường núi, xa thật xa về phía trước, phảng phất còn nhìn thấy ngôi nhà cỏ, đi xuống xem, có vài thôn nhỏ phía dưới chân núi.

Mọi người đều vận khởi ma công để thí nghiệm, quả nhiên hết thảy công pháp đều mất linh, nhất thời tấm tắc tán thưởng, bốn vị chân nhân sau khi nghe Tiểu Khai giải thích xong, bốn đôi mắt đã sáng lên, ước mơ nói: " Nơi này có thể có linh đan diệu dược, ngọc dịch quỳnh tương?"

Tiểu Quan cười ha ha: " Đừng nói chỉ là những thứ này, ngay cả thần khí còn nhiều không kể xiết."

Giờ phút này quay lại đất cũ, Tiểu Khai tự nhiên nhẹ nhàng quen thuộc, mang theo mọi người một đường đi tới, mục tiêu trực hướng căn nhà cỏ của hai vợ chồng lão nhân, ý nghĩ của hắn rất đơn giản, lần này phải xin mười cái bánh bao, lại xin thêm mười bình nước đi ra ngoài, vậy mới là đủ. Nếu phải bắn chim bắt thú, vậy đi lên núi hoang hái một ít hoa cỏ đem về, vậy có thể nói, cơ hội không thể để mất, lần này tuyệt đối không thể tay không mà quay về.

Ngôi nhà cỏ vẫn còn ở nơi cũ, chín người nhẹ nhàng tiêu sái đi tới, Tiểu Trúc phụ trách gõ cửa, cửa vừa mở ra, xuất hiện ngay trước mặt mọi người quả nhiên chính là vị lão nhân quen thuộc kia, hắn nhìn thấy Tiểu Trúc và Tiểu Khai, nhất thời có chút kinh ngạc: " Hai vị khách nhân không phải đi tìm biên giới hay sao chứ? Như thế nào còn ở nơi này?" Lại nhìn thấy phía sau, càng ngoài ý muốn: " Di, mấy người này…đều là bằng hữu của hai vị hay sao?"

Tiểu Khai cười gật đầu: " Lão nhân gia, mấy người này đều là bằng hữu của ta, lần này là chúng ta chuyên tâm đến tìm ngài."

Lão nhân lui ra sau một bước, rụt súc cổ, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi: " Tiểu lão nhân cư ngụ nơi đây, không liên lạc với thế giới bên ngoài, công tử mang theo nhiều người đến tìm tiểu lão nhân, chẳng lẽ do lần trước tiểu lão nhân chiêu đãi không chu toàn, đắc tội với công tử?"

Hắn mặc dù ở trong Cấm Ma Lĩnh Vực, nhưng chỉ là một người vùng núi bình thường, điểm này lần trước Tiểu Khai từng xác nhận qua, một lão nhân chưa từng tiếp xúc với ngoại giới, nhát gan sợ chuyện cũng vô cùng bình thường, Tiểu Khai nhìn thấy, nhanh chóng an ủi: " Lão nhân gia ngài đừng hiểu lầm, ta lần này đến, là có chút sự tình cầu xin ngài giúp đỡ."

Lão nhân lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, ưỡn ngực cười nói: " Công tử thật sự là thích nói giỡn, tiểu lão nhân nghèo rớt mồng tơi, ngoại trừ chăn nuôi làm ruộng thì không học qua được tài nghệ gì, công tử nhìn qua là biết chắc là đại nhân vật, nào có gì cần tiểu lão nhân giúp đỡ chứ."

Tiểu Khai cười nói: " Lão nhân gia, ngài đừng có gấp, chúng ta đi vào rồi nói sau đi."

Lão nhân nhất thời phản ứng, vội nhanh chóng lách mình tránh qua, cúi người nói: " Phải, phải, phải, mời chư vị vào nhà ngồi."

Trong lòng Tiểu Trúc có chút không đành lòng, nhanh chóng bước tới nâng dậy lão nhân, cười nói: " Lão nhân gia, không cần khách khí, nào, ta dìu ngài đi vào."

Trong mắt lão nhân xẹt qua tia vui mừng, đi theo mọi người vào nhà, trong phòng, lão bà đã bị kinh động, đang pha trà cho mọi người, nước trà màu âm âm, vừa thấy đã biết là nóng, uống vào miệng thì chan chat, mọi người bưng chén trà cũng không uống, trong lòng thầm nghĩ: " Trà này đem ra ngoài chắc là thứ tốt lắm a."

Hai vị lão nhân nghe xong thỉnh cầu của Tiểu Khai, cùng lộ ra thần sắc khó xử, hai người nhìn nhau, phảng phất đang do dự điều gì, qua hồi lâu, lão nhân mới nói: " Công tử, các ngươi cần nhiều bánh bao và nước để làm chi, mấy bánh bao này đều là do tiểu lão nhân tự mình làm ra, cũng không phải là thứ tốt gì nha."

Lão nhân cho tới bây giờ không có đi ra khỏi Cấm Ma Lĩnh Vực, tự nhiên không biết ảo diệu trong đó, Tiểu Khai cũng không giải thích, chỉ nói: " Này…ta đều có tác dụng, còn thỉnh lão nhân gia thành toàn."

Thần sắc trên mặt lão nhân càng khó xử, nhìn Tiểu Khai, rồi quay đầu nhìn bốn vị chân nhân, nhìn thấy Tiểu Quan thì lộ ra thần sắc có chút sợ hãi, ha ha nói: " Kia…kia..tiểu lão nhân sẽ đi chuẩn bị."

Tiểu Trúc tâm tư nhẵn nhụi, nhất thời nhìn ra không đúng, ôn nhu nói: " Lão nhân gia, có phải là có chuyện gì khó xử?"

Lão nhân càng khẩn trương, đứng lên đi vào trong, ấp a ấp úng nói: " Không…không khó xử."

Nhìn thấy vậy, tình huống đã rất rõ ràng, Tiểu Quan nhất thời đi nhanh tới, vừa lúc che trước mặt lão nhân, lớn tiếng nói: " Có chuyện gì khó xử, cứ nói ra đi."

Hắn vốn cao lớn, tiếng nói lại vang, lão nhân toàn thân run lên, nhất thời lảo đảo, ngã ra sau, hoàn hảo cặp mắt và hai tay Tiểu Trúc thật nhanh, vội đưa tay đỡ lấy, hung hăng trừng mắt với Tiểu Quan: " Trở về ngồi."

Đường đường Vạn Yêu Vương, nhưng đối với Tiểu Trúc lại nhu thuận, lập tức rụt trở về, Tiểu Trúc đỡ lão nhân ngồi lên ghế, lúc này mới ôn nhu nói: " Lão nhân gia, chúng ta cũng không phải người xấu, hắn…Mặc dù có vẻ hung ác một chút, kỳ thật tâm địa cũng tốt lắm, ngài có chuyện gì khó xử, cứ nói là được."

Lão nhân căng thẳng đứng dậy, liếc mắt nhìn Tiểu Quan, lại liếc mắt nhìn Tiểu Khai, phát hiện mọi người đều đang mỉm cười, lúc này mới đánh bạo nói: " Các ngươi…thật sự không phải người xấu?"

Chín người đồng loạt gật đầu: " Đương nhiên."

Lão nhân lại nói: " Vậy các ngươi…có quan hệ gì với đám cường đạo mấy ngày trước hay không?"

Lúc này Tiểu Khai mới lắp bắp kinh hãi, thốt lên: " Cái gì cường đạo, cho tới bây giờ ta không có nghe nói qua."

Lão nhân tinh tế dò xét vẻ mặt hắn, đích xác không giống như đang gạt người, lúc này mới ngồi thẳng lên, thở dài: " Không dối gạt công tử, mấy ngày trước đây, một tên cường đạo xông vào cửa, cướp sạch đồ của tiểu lão nhân, ngay cả lương khô còn không nhiều của lão đều bị cướp hết rồi, cho nên…cho nên…"

Tiểu Khai lúc này mới giật mình hiểu ra: " Cho nên ngươi đã không còn lương thực làm bánh bao nữa?"

Lão nhân lại thở dài: " Công tử a, còn làm bánh bao gì chứ, chúng ta…chúng ta đã hai ngày không có ăn cơm."

Lời này nói ra, thật sự làm lòng người ta đau xót, Tiểu Trúc thiếu chút nữa rơi nước mắt, cắn chặt răng nói: " Tên cường đạo kia đi đâu?"

" Phải, tên cường đạo kia đâu?" Tiểu Quan nhất thời đứng bật lên: " Chúng ta đi giúp ngươi báo thù!"

" Các ngươi?" Lão nhân có chút bất lực ngẩng đầu lên, nhìn chín người vài lần, lúc này mới lắc đầu nói: " Bỏ đi, bỏ đi, cường đạo hung ác, các ngươi…các ngươi đều là người đọc sách, nhìn ra không phải là đối thủ của cường đạo a." Hắn lại nhìn Tiểu Quan, lại nói: " Cũng chỉ có vị công tử này, thoạt nhìn còn có chút khí lực…"

Mọi người nhất thời cùng cười lạnh, cơ hồ nghĩ: " Ta đường đường ma giới Vạn Yêu Vương, đường đường tu chân giới tứ đại chưởng môn, đường đường Thiên Tuyển môn chủ, còn sợ một tên cường đạo hay sao?" Nhưng bỗng nhiên, mọi người nhớ tới nơi này là Cấm Ma Lĩnh Vực, giờ phút này công lực mọi người mất hết, chính là những người trói gà không chặt, là kẻ đọc sách chứ không hay sao? Nghĩ tới đây, vẻ cười lạnh của mọi người nhất thời nín lại, lại chậm rãi ngồi trở về.

Lão nhân nhìn mặt đoán việc, biết tất cả mọi người không nắm chắc, nhân tiện nói: " Các vị khách nhân có ý tốt, tiểu lão nhân tâm lĩnh, nhưng tiểu lão nhân thật sự không làm ra được bánh bao, có lẽ chỉ đành làm cho các vị thất vọng thôi."

Đám người Tiểu Khai vốn là người rất tốt, nhìn bộ dáng này của lão nhân, đã sớm ném bỏ ý niệm tầm bảo trong đầu ra ngoài chín tầng mây, chỉ nghĩ làm sao giúp đỡ cho lão nhân, nghe lão nhân nói như vậy, liền nhanh chóng lắc đầu nói: " Lão nhân gia, chuyện bánh bao đừng nói thêm nữa, ta suy nghĩ, ta có thể giúp ngài làm được gì không."

Lão nhân liên tục lắc đầu: " Không cần, không cần, mấy vị cứ đi nhanh đi, nếu tên cường đạo kia đi tới, ta sợ sẽ liên lụy các ngươi."

Lão bà có chút không cam lòng, lặng lẽ kéo ống tay áo lão nhân, lão nhân có chút nghiêng đầu, trừng mắt nhìn lão bà. Lão bà nhất thời có chút thương tâm, chậm rãi cúi đầu.

Tiểu Khai nhìn thấy, tâm địa càng mềm nhũn, ôn nhu nói: " Lão nhân gia, không cần ngại, ngài cứ nói là được."

Hắn thấy lão nhân vẫn không ừ hử, bèn nhìn lão bà cười nói: " Nếu không lão thái thái nói đi."

Trong mắt lão bà hiện lên một tia hào quang hy vọng, phảng phất có điểm ngại ngùng, trộm liếc mắt nhìn lão nhân, suy nghĩ hồi lâu mới cố lấy dũng khí nói: " Công tử…lão thân cũng không sợ ngươi chê cười, thì đành nói thẳng…kỳ thật, nhìn công tử đúng là xuất thân từ gia đình giàu có vung tay không tiếc, nếu có thể cho chúng ta chút ít vật ngoài thân, để lão nhân đi xuống chân núi đổi chút lương thực…đúng là ân huệ lớn lao quá."

Lão nhân thở dài, có chút mềm yếu quát: " Đừng nói bậy."

Mọi người nhất thời giật mình hiểu ra, lúc này không nói thêm lời nào sờ vào người, hết thảy người tu luyện trên người đều có mang theo chút ít bảo bối, vừa sờ, sờ ra được một vài thứ, ba lý ba lạp đổ lên mặt đất, đổ đầy khắp nơi, đều kêu lên: " Lão nhân gia, mấy thứ này đưa cho ngài đó."

Hai vị lão nhân nhìn xuống, gương mặt không hề tỏ ý vui mừng, qua hồi lâu, lão nhân mới chậm rãi nói: " Tâm ý các vị khách nhân, tiểu lão nhân tạ ơn, mấy thứ này…mấy thứ này…các vị thu hồi lại đi."

Mặc dù hắn nói thật uyển chuyển, nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng, rõ ràng là không xem mấy thứ này vào mắt. Trong lòng mọi người nhịn không được đều có chút ít khó chịu, nghĩ thầm, chúng ta xuất ra đều là bảo bối hàng thật giá thật, ngươi sao lại làm như vậy chứ?

Tưởng tượng như vậy, mọi người cúi đầu nhìn thấy, nhất thời đồng loạt " nga" một tiếng, mỗi người thần tình đỏ bừng.

Cấm Ma Lĩnh Vực đúng là Cấm Ma Lĩnh Vực, chẳng những nơi này bảo bối đều biến thành vật phàm, ngay cả bảo bối bên ngoài cũng biến thành vật phàm, trải trên mặt đất vốn phải là trân châu bạch ngọc, giờ phút này lại toàn là bùn đất linh tinh, vừa nhìn thấy, quả thực đúng là rác rưởi nằm đầy bên ngoài mà không ai thu thập, lời vừa rồi của lão nhân, nói rất đúng, thậm chí còn cấp rất nhiều mặt mũi cho mọi người.

Mấy thứ rác rưởi này, đừng nói là đổi lương thực, có lẽ ném ra ngoài, cũng không có ai thèm đi nhặt.

Như vậy, Tiểu Khai thực sự có điểm xấu hổ, muốn giúp đỡ, nửa điểm cũng không giúp được, ngược lại còn làm ra chuyện xấu hổ, trên mặt hắn phát sốt, ha ha nói: " Vậy…chúng ta đành cáo từ."

Mọi người nhìn nhau, đều nghĩ: " Bỏ đi, đi trên đường đành tùy tiện hái chút hoa cỏ cũng được."

Lão nhân nói: " Mấy vị khách nhân, mặc dù trong nhà tiểu lão nhân không có lương thực, nhưng nước thì không thiếu, các vị chờ, ta đi lấy vài bình nước, miễn cho trên đường bị khát."

Tất cả mọi người sửng sốt, đều quay đầu nhìn Tiểu Khai, Tiểu Khai liên tục gật đầu nói: " Cần, cần, cầu còn không được, đa tạ lão nhân gia."

Vô nghĩa, có thể nào không cần, đó chinh là thần cấp bảo bối Tịnh Hóa Thủy mà ngay cả Nhược Thủy cũng có thể trung hòa a!

Lão nhân lộ ra vẻ mỉm cười hòa ái, đại khái vì bản thân mình rốt cuộc có thể giúp đỡ mọi người làm chút việc mà vui vẻ, bèn lôi kéo lão bà đi vào nhà sau.

Mọi người ngồi trong phòng, một bên chờ đợi một bên nói chuyện phiếm, lần nói này, túc túc cũng hơn nửa canh giờ, lúc này Tiểu Khai mới cảm thấy có điểm không đúng: " Di, sao lão nhân gia còn chưa ra?"

Bác Học chân nhân cũng nói: " Đúng vậy, theo lý thuyết, vốn đã phải sớm quay lại rồi, nếu không chúng ta vào trong xem?"

Mọi người đều gật đầu, vì vậy Tiểu Khai xung phong đi lên trước, nơi này vốn nhỏ hẹp, phía sau bất quá chỉ là một gian phòng ngủ và một phòng củi mà thôi, bên trong trống trơn, cả một bóng người cũng không có, Tiểu Khai còn sợ có điều sơ suất, cả dưới sàn và sau đống củi cũng kiếm một phen, như vẫn không có thu hoạch.

Mọi người lúc này mới có chút kinh ngạc, nhanh chóng chạy qua hai bên phòng nhìn.

Bên trong phòng ngủ trống trơn, lần trước cát phục mà Tiểu Khai và Tiểu Trúc mặc qua còn đặt trên giường, tiền xanh vẫn còn nằm trên bàn, phảng phất không bị di động chút nào.

Đây là sao vậy?

Tiểu Trúc bỗng nhiên " nha" một tiếng kêu sợ hãi, chỉ vào cây nến đỏ trong phòng ngủ nói: " Tiểu Khai, ngươi xem kia…kia…"

Tiểu Khai quay đầu nhìn lại, cây nến long phượng đặt trên bàn, cũng không có gì dị thường, nhịn không được ngạc nhiên nói: " Làm sao vậy?" Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Tiểu Trúc dùng sức bắt lấy cánh tay Tiểu Khai, thấp giọng nói: " Lần trước…cây nến đỏ này rõ ràng đã cháy một nửa rồi, nhưng bây giờ…"

Đúng vậy, cây nến đỏ trên bàn hoàn toàn đầy đủ, rõ ràng chưa từng đốt qua.

Tiểu Khai hít sâu một hơi, trong lòng nhất thời có chút sợ hãi, run giọng nói: " Có thể đây là cây mới hay không?"

Tiểu Trúc khẳng định lắc đầu: " Đúng vậy, cây nến đỏ này ngay giữa có một điểm đen, lần trước ta nhìn thấy rõ ràng, tuyệt đối sẽ không nhìn sai."

Tiểu Khai giương mắt nhìn, quả nhiên ở giữa cây nến, có một ít điểm đen, thoạt nhìn hết sức rõ ràng.

Đến lúc này, mọi người mới cảm thấy có điểm quỷ dị, mọi người súc súc cổ, mặc dù lúc này là ban ngày mặt trời cao cao, nhưng trên người lại có chút rét lạnh, bởi vì hiệu quả đặc thù của Cấm Ma Lĩnh Vực, mọi người bây giờ đều là người thường, thật phải gặp gỡ sự tình gì cổ quái, có lẽ phải gặp nguy hiểm ở chỗ này.

Tiểu Khai suy nghĩ hồi lâu, cắn răng nói: " Mặc kệ trong phòng có bao nhiêu cổ quái, chúng ta ra ngoài cửa nhìn xem, chẳng lẽ cả đạo sơn mạch này đều xảy ra vấn đề hay sao."

Mọi người đều gật đầu, vì vậy như ong vỡ tổ ồn ào chạy ra ngoài cửa, trong tiếng cửa mở, mọi người đảo mắt đã chạy ra ngoài, chỉ cảm thấy trước mắt sáng trưng, bầu trời ánh nắng sáng rỡ chiếu xuống chói chang, nhất thời thổi tan hàn ý trong lòng mọi người không ít.

Tiểu Khai ngẩng đầu nhìn phía trước, nhất thời lại " di" một tiếng: " Như thế nào lại đi ra rồi?"

Mọi người nhìn quanh bốn phương tám hướng, cũng đều phát ra tiếng kêu sợ hãi: " Đúng vậy a, như thế nào lại đi ra rồi?"

Nơi này là một khối đại bình nguyên khôn cùng rộng lớn, trước mắt không có núi non, cũng không có nhà cỏ, đúng là trên đường mọi người đang đi tới cực bắc ma giới, nguyên lai không hay biết, mọi người đã xuyên ra khỏi Cấm Ma Lĩnh Vực.

Tiểu Quan một quyền " ba" đánh vào trên mặt đất, mắng: " ***, vào núi bảo bối mà tay không quay về a!"

Trấn Nguyên chân nhân ở phía sau chợt la hoảng lên: " Tiểu Trúc cô nương đâu? Tiểu Trúc cô nương tại sao không đi ra?"

Tiểu Khai chỉ cảm thấy trái tim mạnh mẽ co rút lại, nhanh chóng quay phắt đầu.

Nơi này bình nguyên rộng lớn mênh mông, cả địa phương ẩn núp đều không có, trên bình nguyên chỉ có tám người bọn họ, còn Trì Tiểu Trúc mà Tiểu Khai luôn chuyên tâm, quả nhiên đã không còn nhìn thấy.

Bế Quan chân nhân nói: " Tiểu Trúc cô nương còn ở trong Cấm Ma Lĩnh Vực."

Tiểu Khai trong thoáng chốc gấp đến độ trong lòng đều rối loạn, run giọng nói: " Vậy phải làm sao bây giờ?"

Bác Học chân nhân an ủi: " Không cần lo lắng, Tiểu Trúc cô nương đã đi vào lần thứ hai, tự nhiên biết làm sao đi ra, chúng ta ở chỗ này đợi nàng là được."

Tiểu Khai vẫn không giảm được sự khẩn trương, lắc đầu nói: " Trong Cấm Ma Lĩnh Vực vạn ngàn biến hóa, ai biết nàng sẽ đi ra từ nơi nào, vạn nhất….vạn nhất đi tới địa phương không nên tới, kia…kia chẳng phải là…"

Bác Học chân nhân cười nói: " Tiểu Khai, ngươi quá quan tâm sẽ bị loạn, phải biết rằng Ma Tôn và Ác Ma Thành Chủ đều là cao thủ đỉnh đỉnh nổi danh của ma giới, Tiểu Trúc cô nương cũng đều gặp qua, chỉ cần nàng tìm được bọn họ, tự nhiên có thể tìm được chúng ta."

Tiểu Khai càng gấp: " Chân nhân a, ngươi không rõ, tu vi của Tiểu Trúc ngay cả ma tộc thấp nhất cũng không bằng, ta chỉ sợ…chỉ sợ nàng mới đi ra, đã lập tức bị ma tộc gặp đầu tiên sát hại, làm sao còn cơ hội tới tìm chúng ta chứ?"

Lúc này Bác Học chân nhân mới nghiêm túc: " Nàng yếu như vậy?"

Tiểu Khai thở dài, nhẹ nhàng gật đầu. Ngọc Hồ ở bên cạnh nói: " Theo ta quan sát, chủ mẫu đích xác yếu phi thường, có lẽ ở tu chân giới còn không được tính là cao thủ."

Bác Học chân nhân nhíu mày nói: " Nói như vậy, chúng ta chỉ còn hai lựa chọn: tiến vào Cấm Ma Lĩnh Vực hoặc là phá hư Cấm Ma Lĩnh Vực?"

Tiểu Quan thở dài: " Chân nhân ngươi không biết, Cấm Ma Lĩnh Vực được xưng giới trong giới của ma giới, là lúc sơ khai của ma giới đã tồn tại, ta phỏng chừng là lĩnh vực của Sáng Thế Thần sáng tạo, làm sao người như chúng ta có khả năng phá hư."

Nhưng Tiểu Khai lại thở ra một hơi dài, sờ tay vào ngực, móc ra một thứ, trầm giọng nói: " Không, bây giờ ta muốn phá hư Cấm Ma Lĩnh Vực!"

Lại nói trong nhà cỏ, Tiểu Trúc vì bước chân quá chậm mà rơi ra sau cùng, mắt thấy mọi người rời khỏi nhà, đang muốn đi theo ra ngoài, bỗng nhiên nghe phía sau truyền lại thanh âm: " Mấy vị khách nhân, tiểu lão nhân chuẩn bị quá lâu, còn xin thứ lỗi."

Tiểu Trúc kinh hãi, quay nhanh đầu lại, liền thấy lão nhân từ trong phòng đi ra, nhìn Tiểu Trúc hòa ái cười: " Tiểu thư, công tử bọn họ đâu?"

Tiểu Trúc có chút kinh ngạc, hỏi lại: " Lão nhân gia, vừa rồi các ngươi đi đâu?"

Lão nhân kinh ngạc liếc mắt nhìn Tiểu Trúc, cười nói: " Lời này của tiểu thư thật kỳ quái, tiểu lão nhân dĩ nhiên là ở phòng phía sau."

Tiểu Trúc càng kinh ngạc: " Nhưng chúng ta vừa đi ra sau, không thấy được ngài a."

" Không có khả năng." Lão nhân lập tức lắc đầu: " Tiểu lão nhân ở nhà sau lấy nước cho công tử, công tử bọn họ liếc mắt là có thể nhìn thấy, tiểu thư đừng có nói đùa nữa."

Trong lòng Tiểu Trúc hồ nghi, quay đầu nhìn Tiểu Khai bọn họ đã đi ra ngoài cửa, cười nói: " Không cần nói thêm, ta gọi bọn họ quay lại đã."

Lão nhân cười nói: " Tiểu thư mau đi đi, cũng do động tác của tiểu lão nhân quá chậm, làm cho mấy vị khách nhân chờ đến phát phiền rồi."

Tiểu Trúc gật đầu, bước ra cửa, ngẩng đầu nhìn, trước mắt núi non uốn lượn, núi kéo miên duyên, nhưng đâu còn nhìn thấy bóng của Tiểu Khai bọn họ?

Tiểu Trúc còn sợ là có núi che khuất đường đi, nên bước thêm vài bước, leo lên một tảng đá mà nhìn, nhưng phía dưới trống trơn đãng đãng, ngoại trừ tảng đá và cây cối ra, cả nửa bóng người cũng không có, tám người Tiểu Khai, thật sự là không còn nhìn thấy.

Nghi vấn trong lòng Tiểu Trúc càng ngày càng mạnh, lão nhân cũng đi ra cửa, cười nói: " Tiểu thư sao lại leo lên đó, trên đó nguy hiểm, hay là mau xuống đi."

Tiểu Trúc nhảy xuống tảng đá, cẩn thận dò xét lão nhân, vẫn như trước tràn đầy nếp nhăn, ánh mắt mờ mờ, nhìn thế nào cũng không thấy có gì dị thường, lão nhân ngạc nhiên nói: " Tiểu thư, ngươi không đi tìm công tử bọn họ, lại giương mắt nhìn lão nhân ta làm cái gì?"

Tiểu Trúc mê hoặc nói: " Bọn họ rõ ràng từ nơi này đi ra cửa, như thế nào bỗng nhiên không còn nhìn thấy?"

Lão nhân vẻ mặt kinh ngạc: " Còn có chuyện này sao, có lẽ là công tử bọn họ đùa giỡn, ẩn nấp đi thôi."

Tiểu Trúc lắc đầu, chậm rãi đi đến cửa, cúi đầu nhìn xem, hốt nhiên trong lòng vừa động, quay đầu nói: " Lão nhân gia, phòng này của ngươi, mỗi ngày đều quét dọn sao?"

Lão nhân gật đầu nói: " Lão bà của ta là người siêng năng, chẳng những dọn trong nhà, ngay cả cửa cũng rửa lau mỗi ngày."

Tiểu Trúc gật đầu, lại nói: " Bùn đất của ngọn núi này vừa đen vừa mềm, thực dễ dàng dính vào đế giày, có lẽ lão nhân gia lau dọn cũng phải phí một phen công phu a."

Lão nhân liên tục gật đầu: " Đúng đúng đúng, tiểu thư thật sự là người cẩn thận, mỗi ngày tiểu lão nhân làm ruộng, đều dính đầy bùn đất, thật làm khó cho lão bà của ta."

Tiểu Trúc mỉm cười: " Lão nhân gia, ta nghĩ hỏi ngươi một vấn đề."

Lão nhân cười nói: " Tiểu thư cứ hỏi."

Bước chân Tiểu Trúc đi qua cánh cửa, ánh mắt nàng sáng ngời, chăm chú nhìn vào mặt lão nhân, thản nhiên nói: " Ta có chút kỳ quái, vì sao bùn đất núi này đều là màu đen, nhưng bùn đất dính trên cánh cửa, lại là màu vàng?"

Lão nhân có chút sững sờ, cúi đầu nhìn cánh cửa, nhưng vừa lúc bị Tiểu Trúc ngăn trở, hắn lập tức nở nụ cười: " Lời này của tiểu thư thật là kỳ quái, các ngươi từ xa mà đến, mấy bùn đất màu vàng này là từ các ngươi dính lên thôi."

Mặt ngọc củaTiểu Trúc đột nhiên sầm lại, quát: " Chỉ biết nói hoang! Bùn đất của ma giới cực bắc tất cả đều là màu đen, làm sao có màu vàng?"