Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 315: Hình




Mưa lạnh vẫn tiếp tục rơi, bầu không khí càng lúc càng lạnh, cái lạnh dường như muốn đóng băng. . . . . .



Lúc Hi Văn trở lại, cả phòng tổng thống hoàn toàn yên tĩnh, cô bé cũng biết, khẳng định PA¬PA chờ mẹ ngủ rồi, hắn đã đi tới công ty, cô bé lấy tay vuốt vuốt nước mưa trên mặt, sau đó chậm rãi đi tới phòng mẹ, nhìn sắc mặt của mẹ tái nhợt nằm trên giường, ngủ say, Thanh Nhã và người giúp việc đang ngồi ở một bên cẩn thận hầu hạ, bình thường mẹ bị cảm cũng không muốn gặp bác sĩ, đều một mình thật yên tỉnh nằm nghỉ ngơi là tốt.



Cô bé đứng ở cửa vừa suy nghĩ, cẩn thận quay về phòng của mình, tắm nước nóng trước, thay một bộ váy nhỏ lá sen màu trắng, gần đây cô bé phát hiện trong tủ quầy của mình đột nhiên rất nhiều váy nhỏ, hơn nữa cái nào cũng rất xinh đẹp, cô bé vén váy trắng nhỏ của mình, để chân trần đi vào phòng mẹ, nhìn người giúp việc đang cầm một cái khăn lông nóng, đi ra phòng tắm, đang chuẩn bị đi về phía Hạ Tuyết, Hi Văn nói nhanh: "Để cháu làm . . . . . ."



Cô bé vừa nói xong, đi tới trước mặt của người giúp việc nhận, lấy này khăn lông nóng, miệng lập tức thổi phù, tay có chút nóng, đem khăn lông gấp lại . . . . . .



Thanh Nhã mỉm cười nhìn Hi Văn, phương thức chung đụng của hai mẹ con này, có lẽ người bên ngoài thoạt nhìn rất kỳ quái, rất nhiều lúc, bọn họ cũng nhìn không vừa mắt nhau, sau đó tranh cãi sống chết, nhưng người quen thuộc các cô cũng biết, hai mẹ con này rất yêu quý nhau, cô bé Hi Văn lúc nào cũng nhớ, mặc dù Daniel rất thích mình và mẹ, nhưng tâm hồn nhỏ bé của nó có thể hiểu được nổi cô đơn của mẹ, cảm giác cô độc của mình khi thiếu vắng cha, toàn bộ tình yêu trên thế giới cũng không thể bù đắp! Đúng vậy a, trên thế giới này, yêu có rất nhiều loại, nhưng không thể dùng một loại tình yêu để bù đắp cho tình yêu, nhưng được yêu, cũng đã rất hạnh phúc rồi, không phải sao? Cho nên ở trong thế giới của Hi Văn, Daniel là người cha tốt của cô bé. . . . . .



Hi Văn thở nhẹ, cầm khăn lông nóng, đi tới bên giường, sau đó cẩn thận đắp lên trên trán mẹ, đôi mắt to ngây thơ nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt của mẹ và đôi môi cũng nhợt nhạt, cô bé bĩu môi một cái, suy nghĩ một chút, liền bò lên giường, nói: "Mọi người cũng đi ra ngoài đi, cháu chăm sóc mẹ!"



"Vâng!" Thanh Nhã lập tức dẫn người giúp việc đi ra khỏi phòng, khẽ đóng cửa.



Cô bé Hi Văn liền nằm trên giường, xoay người lại ôm mẹ, sau đó đưa ra một cái chân nhỏ gác lên trên bụng mẹ. . . . . .



"Con không sợ bị lây bệnh sao ?" Hạ Tuyết nhắm mắt, đột nhiên sâu kín mở miệng, giọng nói khàn khàn.





Cô bé Hi Văn ôm chặt mẹ, cái chân nhỏ quấn chặt ở bên hông mẹ, mở trừng hai mắt, có chút nỉ non nói: "Mẹ! Chúc mừng mẹ muốn cùng PA¬PA kết hôn! Cám ơn mẹ! Con rất thích PAPA, sau này hắn là cha của con! Con nhất định sẽ thương và tôn kính hắn thật nhiều !"



Hạ Tuyết nằm trên giường, vẫn nhắm mắt, đầu óc có chút hôn mê, vô lực mỉm cười nói: "Không phải con nói, con cũng thích và tôn kính cha nhất sao?"



Cô bé Hi Văn ôm cổ của mẹ, đem khuôn mặt nhỏ bé, dán vào khuôn mặt nhỏ nhắn của mẹ, thì thào nói: "Con không thương cha, cũng không tôn kính, con không thích cha, nhưng con cũng không ghét cha. . . . . . Mẹ, sau này mẹ quên cha đi, cùng PAPA sống thật tốt . . . . . ."



Hạ Tuyết đột nhiên cười một tiếng, hơi cúi hạ mặt, nhìn hai mắt con gái thật to, lông mi thật dài, nhanh chóng a tránh, cô mỏi mệt nói: "Có phải gần đây trở về nước xem ti vi nhiều hay không? sống thật tốt, lời như thế cũng nói được ?"



"Con cần phải xem ti vi a, con muốn hiểu rõ văn hóa Trung quốc, nhưng con nghe lời PAPA, luyện tập Piano thật tốt, luyện tập tiếng Anh và tiếng Pháp thật tốt và những chương trình học khác, mới có thể xem TV một chút, hôm đó không cẩn thận đổi đài, xem phải một bộ phim “Cha dượng” trong TV, hôm đó con xem, khóc đến mấy lần. . . . . ." Giống như Cô bé Hi Văn đang nói một chút chuyện xưa với mẹ.



"Hả? Vậy là chuyện thế nào ?" Hạ Tuyết nằm trên giường, có chút hôn mê hỏi.



"Câu chuyện kể về một người mẹ, mang theo con gái của bà đi tới trong một cái trấn nhỏ, gặp một người đàn ông sửa xe đạp, cuối cùng bọn họ ở bên nhau, sau đó người đàn ông sửa xe đạp, vì cô bé kia, ngày ngày dậy sớm mò mẫm làm việc, nhưng cô bé kia dường như không thích cha dượng của nó, cho đến một ngày, cha dượng cô bé đạp xe đi phía dưới cầu vượt để sửa xe cho người ta thì bị một chiếc xe hàng đụng vào, người cha dượng đã chết. . . . . ."



Hạ Tuyết giật mình, rốt cuộc sâu kín mở mắt, chăm chú nhìn hoa văn màu trắng trên trần nhà, đột nhiên có cảm giác hoảng sợ và mất mát. . . . . .




"Lúc cô bé và mẹ chạy tới hiện trường, nhìn thấy người cha dượng nằm trong vũng máu, họ cũng khóc, cô bé kia rốt cuộc quỳ gối trước mặt của cha, kêu to cha. . . . . ." Cô bé Hi Văn có chút nghẹn ngào nói.



Hốc mắt Hạ Tuyết cũng đỏ lên. . . . . .



"Mẹ. . . . . ." Cô bé Hi Văn ôm Hạ Tuyết, đôi mắt to hồn nhiên, nói: "Mẹ phải diễn xuất thật tốt, diễn giống như các nhân vật trong “Cha dượng”, hôm đó, con và các dì xem, đều khóc".



Ánh mắt Hạ Tuyết hơi xốc xếch, xoay tròn một cái, nhíu mày, hiểu rõ sứ mệnh của một diễn viên là phải đem lại cho khán giả niềm vui và suy nghĩ, giống như sư phụ đã nói, ý thức trách nhiệm, hòa vào trong số phận của con, cùng với con vất vã đi tới, chỉ cần con không mất đi ý thức trách nhiệm này, là con có thể đạt tới đỉnh cao thành công . . . . . .



"Thật. . . . . . Không muốn cha nữa ?" Hạ Tuyết nghe xong câu chuyện đó, khẽ luồn tay ra, vỗ nhẹ bàn tay nhỏ bé của con gái đặt trên ngực của mình, sâu kín hỏi.




Cô bé Hi Văn chớp chớp đôi mắt to ửng đỏ, một giọt nước mắt trong suốt dọc theo khóe mắt nhỏ giọt xuống, lắc đầu một cái nói: "Không muốn, về sau cũng không muốn nữa, chỉ cần mẹ hạnh phúc là được".



Hạ Tuyết đột nhiên cười một tiếng.



Cô bé Hi Văn miệng bĩu một cái, ánh mắt kiên định rơi lệ, giọt nước mắt chảy xuống lỗ tai, dính ướt vài sợi tóc, thấm ướt lạnh lẽo. . . . . . Cô bé chợt nhớ đến cái gì, vội bò dậy, sau đó cầm điện thoại di động, mở chức năng chụp hình, giơ lên cao, khuôn mặt nhỏ nhắn của mình dán chặt vào mặt mẹ, nói: "Mẹ, chúng ta chụp hình thôi. . . . . ."




Hạ Tuyết nghe, cười ôm con gái, sát lại khuôn mặt nhỏ bé của con gái, nhìn ống kính, hai mẹ con nở nụ cười, Hi Văn vui vẻ nhấn nút chụp ! ! tách ! Cái âm thanh này, chính là âm thanh cắt đứt. . . . . .



Cô bé Hi Văn vui vẻ liếc nhìn hình vừa mới chụp, nhìn hình của mình và mẹ nở nụ cười sáng lạn, cô bé cười vui vẻ. . . . . .



******



Phòng hội nghị! !



Vẻ mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng mở tài liệu, nghe công ty Gabon phát tin, đồng Dollar mất giá, làm ảnh hưởng thị trường bất động sản ở nhiều quốc gia, bao gồm cả hòn đảo mà Hàn thị đang đầu tư, hắn trực tiếp yêu cầu trợ lý điều tra tất cả bản kế hoạch hàng năm, đưa tới trong tay mỗi người lãnh đạo cao cấp, đưa ra quyết sách giải cứu nguy cơ khủng hoảng, tất cả mọi người cũng nghiêm túc yên lặng nghe, trong mắt bọn họ, không có chuyện gì Hàn Tổng Tài không giải quyết được.



Hàn Văn Hạo vừa định cho đám lãnh đạo cao cấp mở trang thứ ba tài liệu, lại cảm thấy túi áo trên ngực rung mạnh, hắn ngạc nhiên lấy điện thoại di động ra nhìn, lại là số điện thoại Hạ Tuyết gửi tin nhắn, hắn nhướng mày, ánh mắt hơi chớp một cái, nghi ngờ, theo bản năng mở tin nhắn ra xem . . . . . .



Ánh mắt của Hàn Văn Hạo sáng lên, nhìn trong màn hình điện thoại, xuất hiện hình ảnh hai mẹ con Hạ Tuyết nhìn vào ống kính cười ngọt ngào, giống như họ đang nhìn mình cười ngọt ngào, trong lòng của hắn khẽ động, xúc động nhìn bức hình này, đột nhiên cười. . . . . .