Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 248: Thói quen xấu!




Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn Hạ Tuyết, hôm nay cô mặc áo sơ mi không tay cổ chữ V thật sâu, váy ngắn đen bó sát người, mái tóc quăn hoang dã, buông xuống bả vai trắng mịn, nhìn vô cùng gợi cảm. . . . . .

Hạ Tuyết tức giận đứng thẳng người, cầm cánh tay sưng đỏ của mình, quay đầu đi, không nhìn hắn!

Hàn Văn Hạo cũng không nhìn cô nữa, quay đầu đi!

Không khí giữa hai người, im lặng đáng sợ! !

Thang máy giống như xuyên qua thời không vọt thẳng lên! ! Thang máy rất nhanh lên tới tầng 100, cửa thang máy “oanh” một tiếng mở ra, Hạ Tuyết liếc nhìn cả phòng khách vẫn ánh đèn màu xanh dương, ngay lập tức trong lòng cô có một loại cảm giác quen thuộc tràn về, thậm chí, mọi chuyện xảy ra ở đây lúc ấy, những thứ ấy vẫn còn đang tồn tại.

Hàn Văn Hạo không để ý đến cô, hắn đi ra thang máy, đi đến phòng ăn, cầm lấy chai rượu đỏ, rót ình một ly, đi đến phòng khách, cởi áo khoác tây trang, ném sang một bên, ngồi xuống, nâng rượu đỏ, uống một hớp . . . . . . .

Hạ Tuyết cũng tức giận nhìn hắn chằm chằm, giày cũng không cởi, sải bước đạp thảm lông mềm mại đi vào trong, trực tiếp ngồi trên ghế sa lon, nhìn Hàn Văn Hạo! !

Hàn Văn Hạo không nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Có việc gì thì nói đi! Tôi không có nhiều thời gian lãng phí cùng với cô !"

Hạ Tuyết tức giận nói: "Anh thật sự rất độc ác! ! Tôi mặc kệ bản thân anh cao quý thế nào, anh không cần phải hủy diệt tôi như vậy? Sao anh có thể làm chuyện độc ác như vậy?"

Ánh mắt Hàn Văn Hạo nheo lại, lạnh lùng nhìn chòng chọc cô, lồng ngực phập phồng, không vui nói: "Hạ Tuyết! ! Tôi cảnh cáo cô! chuyện hôm qua, tôi còn chưa tha thứ cho cô! ! Tôi cũng không tính tha thứ cho cô! Cho nên tốt nhất, cô nói chuyện với tôi phải cẩn thận một chút! Loại phụ nữ như cô, có tư cách gì đánh giá tôi ? Là cô dùng đứa bé, trói chặt cuộc đời của tôi và cô!"

Hạ Tuyết cười lạnh nói: "Anh đừng nằm mơ! Tôi dùng đứa bé trói chặt anh? Anh dựa vào cái gì ? Cho dù đàn ông trên thế giới này đều chết sạch, tôi cũng không thích anh! !"



Hai mắt Hàn Văn Hạo nheo lại, đại biểu cho hắn không thoải mái!

Hạ Tuyết tức giận tới cực điểm nói: "Tôi thật không ngờ, lòng dạ của anh ác độc đến mức này! ! Hôm qua phát hiện chân tướng, hôm nay vội vã muốn đem tôi hủy diệt?"

Hàn Văn Hạo cắn răng nhìn cô, lửa giận ngút trời, nhanh chóng nói: "Đem nguyên nhân nói ra cho tôi! !"


Hạ Tuyết nắm chặt túi xách của mình, nhìn Hàn Văn Hạo hét lên: "Tại sao sáu năm trước muốn quay lại CD tình ái này? Anh còn dám nói tôi có ý đồ? người có ý đồ là anh! ! Anh đê tiện đến mức này! ! Hóa ra, anh đã sớm có mưu đồ, anh sợ tôi có mưu đồ gây rối cho anh, cho nên anh dùng cách này đề phòng tôi ! ! Anh thật là đáng sợ! !"

Ánh mắt Hàn Văn Hạo nhanh chóng lạnh lùng, tức giận đặt ly rượu đỏ xuống, nhìn Hạ Tuyết nói: "Cho dù tôi muốn hủy diệt cô, tôi cũng không đến nổi đưa mình vào chứ? Tôi ngu xuẩn làm ra loại chuyện như vậy sao?"

Ánh mắt Hạ Tuyết nhanh chóng chớp lóe! !

Hàn Văn Hạo thờ ơ nhìn cô nói: "Chỉ bằng chỉ số thông minh của một người phụ nữ như cô, cũng xứng làm mẹ của con gái Hàn Văn Hạo tôi sao?"

"Anh có ý tứ gì?" Hạ Tuyết tức giận nói: "Không có người mẹ như tôi đây, nó thông minh như vậy sao?"

Hàn Văn Hạo quay mặt đi, không muốn nói chuyện với cô!

Hạ Tuyết thâm sâu nhìn Hàn Văn Hạo, trong lòng nghi ngờ nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Thật sự không phải anh sao? Loại CD này cần phải xử lý, anh không làm cũng được!"


Hàn Văn Hạo tức giận nhìn Hạ Tuyết nói: "Có muốn đem cô róc xương lóc thịt là việc của tôi! Đem CD tình ái phát ra ngoài! ! Đối con gái của tôi có ích lợi gì? Đối tôi có ích lợi gì? Huống chi, tôi không làm loại chuyện nhàm chán như vậy! Phụ nữ bên cạnh tôi một bó lớn, tôi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, tôi không cần xem CD của cô để tiêu khiển! Bây giờ tôi muốn đối phó cô, Có rất nhiều cách, không cần đem CD sáu năm trước ra! ! Cô không quan trọng như vậy! !"

Nhất thời Hạ Tuyết không có chủ ý gì, ngồi trên sofa, suy nghĩ lại chuyện này!

Hàn Văn Hạo lạnh lùng trừng mắt nhìn cô nói: "Người cao, nhưng đầu óc không cao! ! Lại dám vì loại chuyện như vậy, gọi điện thoại cho tôi ?"

Hạ Tuyết nhìn thẳng hắn, không chịu thua nói: "Ai bảo tối qua anh chọc giận tôi? Ai bảo anh tàn nhẫn như vậy! ? Trong mắt tôi, chuyện gì anh làm không được? Lời nói ghê tởm anh cũng có thể nói ra!! Bây giờ tôi đối với anh, thất vọng tới cực điểm! ! Tôi căn bản không ôm một chút hi vọng nào đối với người không có lương tâm như anh! !"

Vẻ mặt Hàn Văn Hạo khựng lại, nhìn chằm chằm cô nói: "Sáu năm rồi, đầu óc của cô vẫn không thay đổi, nhưng răng nhọn, mỏ sắc không ít! ! Cái này cũng là công lao của con gái tôi đi!"

"Anh đừng có trước con gái, sau con gái !" Hạ Tuyết tức giận nhìn hắn nói: "Hi Văn không phải con gái của anh, trước đó không phải, hiện tại không phải, tương lai không phải! !"


Hàn Văn Hạo lại nhìn cô, lông mày khẽ nhíu nói: "Phải không? Vậy thì thử xem !"

Hạ Tuyết cũng không chút nào sợ hãi nói: "Vậy thì thử xem !"

Cô tức giận, nắm túi xách, đứng dậy, muốn rời khỏi, nào ngờ, túi xách bị cô vừa rồi dùng sức quay một cái, mọi thứ trong túi xách bị đổ ra, một tấm hình Hi Văn lúc 2 tuổi, mặc váy hoa, ôm quả táo lớn, đứng dưới gốc cây nho, mỉm cười rơi bên chân Hàn Văn Hạo . . . . . .

Hạ Tuyết thấy thế, nhào lên trước, muốn giành tấm hình, nhưng đã bị Hàn Văn Hạo nhặt lên! !


Cô sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn hắn. . . . . .

Hàn Văn Hạo cầm lấy tấm hình, bình tĩnh nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của con gái, nói ngay: "Con gái rất giống cô! Nhất là đôi mắt to!"

Hạ Tuyết bình tĩnh đứng trước mặt hắn, nghe hắn nói, cũng không lên tiếng. . . . . .

Hàn Văn Hạo tiếp tục nhìn tấm hình, tính tính thời gian, nói: "Thật ra nó gần sáu tuổi rồi. . . . . "

Hạ Tuyết vẫn không lên tiếng, vươn tay, muốn giành lại tấm hình con gái, lại bị Hàn Văn Hạo chuẩn xác nắm chặt tay cô, để cho cô ngã ngồi bên cạnh mình. . . . . . nói: "Cô có lá gan sinh con của tôi ! ! Cô phải có nghĩa vụ, nói cho tôi biết, mọi chuyện của nó!"

"Anh dựa vào cái gì muốn biết?" Hạ Tuyết khiêu khích nói!

Hàn Văn Hạo sâu xa quay đầu lại, nhìn Hạ Tuyết nói: "Tôi khuyên cô, tốt nhất bây giờ không cần đối nghịch với tôi!"

Hạ Tuyết ôm vai ngồi trên sofa, nhìn về phía trước, cắn môi dưới!

Hàn Văn Hạo nhíu mày nhìn động tác này Hạ Tuyết, hắn không hài lòng, siết chặt cằm của cô nói: "Cô nhìn mình đi! Thói quen xấu của cô, con gái cũng học rồi ! !