Minh Dạ Tuyệt xem xong phần tài liệu cuối cùng, thở ra một hơi, thân thể dựa vào ghế sau, quay đầu nhìn ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ thủy tinh, đường cong cứng rắn trên người trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Tất cả mọi chuyện đều đang đi theo kế hoạch của anh, không bao lâu nữa, cô đã có thể trở về bên cạnh anh. Nghĩ đến hình ảnh như vậy, khóe môi anh cong lên đầy quyến rũ, trên môi hiện lên nụ cười vui vẻ rất hiếm gặp
Đang lúc anh nghĩ về hình ảnh tốt đẹp và ấm áp kia thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập cắt đứt suy nghĩ của anh, cau mày quay đầu lại, cửa liền "Bành" một tiếng bị người ta đạp ra, ngay sau đó một người đàn ông xông vào, thở hổn hển
"Thế nào? Xảy ra chuyện gì?" Nhìn người xông vào liền cầm ly trà trên bàn lên uống ừng ực, anh cau mày hỏi.
"Ừ. . . . . . , chờ một chút." Minh Dạ Phạm nuốt xuống một ngụm nước, anh khoát tay, bưng ly trà lên, tiếp tục uống, cho đến khi toàn bộ nước trong chén được uống sạch, mới thở phào thở ra một hơi rồi ngừng lại.
"Bây giờ có thể nói rồi? Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Để cho em gấp gáp như vậy, chẳng lẽ là mặt chảy máu?" Gần đây mọi chuyện tiến hành vô cùng thuận lợi, nên tâm tình của Minh Dạ Tuyệt tốt hơn nhiều, không hề giống như kiểu luôn âm trầm trước đây nữa, cũng bắt đầu nói chuyện đùa giỡn với Minh Da Phạm.
"Haizzz, máu chạy trên mặt thì em đã không chạy đến đây rồi, đừng rủa em." Minh Dạ Phạm vội vàng ngẩng đầu lên, khi nói chuyện cũng phun chút nước miếng ra, sau đó bất mãn nhìn về Minh Dạ Tuyệt đang mỉm cười, trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười cổ quái, từ từ đi đến bên cạnh anh, nhẹ nhàng nói: "Là có người muốn bỏ chạy, chỉ là, người đó là vợ anh, cô ấy muốn bỏ chạy."
"Cái gì?" Vừa nghe đến lời của anh, Minh Dạ Tuyệt sững sờ, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, chợt trừng lớn cặp mắt. Lời anh nói có ý gì?
"Vợ của anh chê anh mang đến cho cô ấy rất nhiều phiền toái, cho nên chuẩn bị rời khỏi nơi này chứ sao." Nhìn vẻ mặt của anh đột nhiên trở nên rất khó coi, Minh Dạ Phạm không lo lắng mà nói, ai bảo mới vừa rồi anh ta dám nguyền rủa mình, đáng đời.
"Cô ấy muốn rời khỏi đây? Làm sao em biết?" Thấy em trai không giống như là nói dối, Minh Dạ Tuyệt lập tức đứng lên, bắt lấy cổ tay của Phạm, lớn tiếng hỏi
"Là cô ấy tự mình nói cho em biết, chẳng phải em nói hôm nay sẽ nhờ con gái bảo bối của anh giúp cho một việc sao? Kết quả bị Duy Nhất bắt được, lúc ấy cô ấy rất tức giận, trên đầu như bóc khói, sau đó đã nói, cô ấy đã chuẩn bị rời khỏi nơi này, muốn em nói cho anh biết, chờ Nhu Nhi trưởng thành, lúc đó Nhu Nhi muốn trở về, cô ấy sẽ để cho Nhu Nhi trở về tìm anh, nhưng xin anh đừng đi tìm cô ấy. Haizzzz, đại ca, xem ra, cô ấy đã có quyết tâm sẽ không cần anh nữa." Minh Dạ Pham nói thản nhiên, mỉm cười nhìn vẻ mặt ngày càng khó coi của Minh Dạ Tuyệt.
"cô ấy gạt anh? cô ấy dám gạt anh, cô ấy nói nếu như anh dẹp đi tất cả các phiền toái bên cạnh cô ấy thì cô ấy sẽ trở về bên cạnh anh." Minh Dạ Tuyệt cắn răng, giọng nói run rẩy không chịu nổi, cố gắng đè nén sự hoảng hốt và sợ hãi trong lòng mình.
Anh vẫn cho là, cô sẽ chờ anh đem tất cả mọi chuyện và những người bên cạnh cô xử lý xong sau đó sẽ trở lại bên cạnh anh. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ nói dối với anh, nhưng tại sao bây giờ cô lại không giữ lời thế hả? Tại sao khi anh sắp đem toàn bộ sắp xếp xong thì cô lại muốn rời khỏi? Đây là vì cái gì?
"A, đúng rồi, còn một việc quên nói cho anh biết." Nhìn vẻ mặt đang rực rỡ biến thành tro tàn của anh, Minh Dạ Phạm giống như chê anh còn chưa đủ thảm, chịu khó mở miệng nói thêm.
"Có lời cứ nói." Giọng nói của Minh Dạ Tuyệt trở nên âm trầm. một cỗ cảm giác bị lường gạt, lan tràn đến đáy lòng, để cho kiên nhẫn của anh đã sớm biến mất.
"Ách..... làm sao nóng giận của anh lại phát tán trên người em, cũng không phải là em để cho cô ấy đi." Minh Dạ Phạm cố ý nói từ từ, giống như là đang cố ý khích bác sự kiên nhẫn của Minh Dạ Tuyệt.
"nói....."
"Được, được, em nói, em nói." Minh Dạ Tuyệt đột nhiên hét lớn một tiếng, khiến cho Minh Dạ Phạm bị sợ đến nỗi vội vàng giơ hai tay lên, biết không thể khiêu chiến với ranh giới cuối cùng của anh: "đi theo bên cạnh cô ấy là một người đàn ông, xem ra người đó muốn cùng cô ấy cứu Nhu Nhi. Người đàn ông ấy có vẻ có hứng thú với cô ấy? Anh nói xem, nếu như Duy Nhất muốn rời đi, có phải vì người đàn ông kia hay không?"
"Khốn kiếp." Minh Dạ Tuyệt cắn răng hừ lạnh một tiếng, trong mắt bắn ra một đạo ánh sáng, đôi tay chợ khoát về phía bàn làm việc, đột nhiên phát ra một tiếng nổ.
Nhìn cặp mắt trở nên đỏ bừng của anh, trên người dần dần hiện đầy sát khí, cổ Minh Dạ Phạm không khỏi co rụt lại, nhưng vẫn không biết chết sống mà nói thêm một câu.
"Em khuyên anh một câu, không cần dữ dội như vậy, Duy Nhất là người thích ăn mềm không ăn cứng rắn. Em thấy người đàn ông kia đối xử với cô ấy rất dịu dàng, nói không chừng trong lòng cô ấy đã sớm yêu người đàn ông kia rồi. Nêu không, anh nên trực tiếp tác thành cho hai người họ đi!"
"nói dối, mấy ngày nay anh đối với cô ấy chưa đủ dịu dàng sao? cô ấy nói như thế nào anh đều làm như thế đó, anh còn phải làm như thế nào nữa? Cái gì thích mềm không thích cứng? Căn bản là nói dối. Anh nghĩ cô ấy chỉ thích ăn cứng thôi."
"Ách....đại ca, lời của anh nói có chút....." Minh Dạ Phạm cười khan một tiếng, vừa muốn nói gì rồi lại chứng kiến với ánh mắt của Minh Dạ Tuyệt, nên vội vàng ngậm miệng.
"Con mẹ nó, muốn đi với người đàn ông khác, cô nằm mơ." Đột nhiên Minh Dạ Tuyệt nổi giận gằm lên một tiếng, nhấc chân mang theo một cơn gió lốc chạy ra khỏi phòng làm việc. Bộ dáng kia rất giống muốn đi báo thù.
"Hơi....." Nhìn cái người đàn ông vội vàng chạy ra ngoài, Minh Dạ Phạm dựa bàn làm việc thở ra một hơi, vỗ vỗ trái tim bị kinh sợ của mình.
Ai..... mấy ngày nay nhìn anh luôn đuổi theo phía sau Duy Nhất, cũng không nói một câu, anh cũng rất nóng lòng. Người đàn ông này căn bản sẽ không theo đuổi con gái, để cho anh đuổi theo một người phụ nữ quả thật chính là đầm rồng hang hổ. Điều anh muốn chính là bắt con gái người ta khuất phục mình, bằng không chính là liền nghe lời anh, nhưng nay anh ngoan ngoãn đi theo người ta sau lưng, không nói cái gì cả. Nhưng chính vì anh không nói cái gì cả thì làm sao Duy Nhất biết trong lòng anh đang nghĩ cái gì? Đụng phải một tình yêu như thế không phải có phải quái thai hay không, cô gái nào được anh yêu nhất định là rất xui xẻo. Nhìn cuộc sống ngày ngày trôi qua giữa bọn họ, một chút tiến triển cũng không có, trong lòng anh cũng rất gấp gáp.
Phải biết, với một người chỉ dùng bạo lực, thì con gái chỉ biết chạy trốn, nhưng chính xác, đi theo sau lưng một người con gái, vì cô bỏ ra tất cả, người ta lại không hiểu tâm ý của anh! không biết, hôm nay thêm dầu thêm mỡ, có thể giúp tên ngốc kia hiểu ra mọi chuyện, đem Duy Nhất trở về hay không.
Sau khi Đông Phương Dực lái xe đưa Nhu Nhi về trường học, tiếp đó lại đưa Duy Nhất về cửa hàng bán hoa. Anh nhìn thấy được, chuyện ngày hôm nay để cho cô kinh sợ không ít, vốn không muốn làm cho cô để tâm quá nhiều, để cho cô về nhà nghỉ ngơi, nhưng nói gì cô cũng không chịu, bảo anh phải đưa cô đến tiệm hoa. Không cưỡng được sự kiên trì của cô, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đưa cô đến nơi này.
- Chuyện ngày hôm nay, thật là cám ơn anh. - Xuống xe, Duy Nhất quay trở lại, nở một nụ cười nói với Đông Phương Dực.
- Không có gì, thật ra thì anh cũng không giúp em được gì. - Đông Phương Dực mỉm cười nói, trong mắt truyền ra một sự vui vẻ.
- Không, anh đã giúp em một việc lớn rồi, có anh ở bên cạnh em, em yên tâm rất nhiều, thật cám ơn anh.
- Khách khí cái gì, chúng ta là bạn bè, đó là việc anh phải làm! - Nhìn nụ cười của cô, trên gương mặt của Đông Phương Dực cũng lộ ra nụ cười vui vẻ
- Đúng vậy, chỉ là, chờ đến lúc em rời đi rồi, sau này cơ hội gặp mặt của chúng ta sẽ ít đi.
- Không sao, vô luận có như thế nào, chúng ta vẫn là bạn bè, đến lúc đó nhớ gọi điện thoại cho anh, anh vĩnh viễn vẫn là bạn bè của em, cũng sẽ mãi mãi ở phía sau em, về sau nếu có chuyện gì nhớ tới tìm anh. - Nghe lời của cô..., trong lòng Đông Phương Dực đột nhiên có chút trầm muộn, nhưng anh vẫn thông minh không để cho Duy Nhất nhìn ra.
Anh biết đường xích đạo của bạn bè ở nơi nào, nếu như vượt qua ranh giới đó, muốn lại trở lại quan hệ bạn bè đơn thuần ban đầu cũng không đơn giản như vậy.
- Ừ, chỉ là, rất kỳ quái nha, vì sao anh lại đối xử với em tốt như thế? - Nhìn Đông Phương Dực đứng ở trước mặt cô, cô khẽ gật đầu, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về anh, nghi ngờ hỏi.
Kể từ gặp mặt tới nay, anh luôn giúp đỡ cô, người sẽ không vô duyên vô cớ giúp đỡ nhau, cũng vô duyên vô tội nói chuyện với nhau, không phải sao?
- Bởi vì, chúng ta là bạn bè của nhau. - Nghe được lời của cô..., Đông Phương Dực sững sờ, sau đó cười cười mà nói ra.
Tại sao lại đối tốt với cô như thế, chính anh cũng không biết. Nhưng, giống như rất lâu trước đây, cô đã tồn tại trong lòng anh rồi. Có lẽ, lần đầu tiên thấy cô khóc thầm trong cơn mưa đêm đó thì cô đã tiến vào tim anh rồi, phải không?
- Thật sao? - Duy Nhất hoài nghi nhìn anh, chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
- Đúng vậy, anh muốn trở thành bạn bè của em, có lẽ em không biết, trên người của em có một hơi thở làm cho người ta muốn tiếp cận. Làm cho người ta không nhịn được liền muốn đến gần. - Đông Phương Dực nhẹ nhàng nói xong, tay không tự chủ mà giơ đến bên mặt của cô, khi nhìn vào đôi mắt trong veo của cô thì tay không tự chủ mà muốn chạm vào mặt cô, nhẹ nhàng để tay rơi xuống mái tóc cô, dịu dàng vuốt ve những sợi tóc, động tác tựa như đang vuốt ve một người em gái, không có bất kỳ một tia mộng tưởng nào.
Minh Dạ Tuyệt chạy thẳng đến nhà Duy Nhất, thấy cô không có về nhà, không cần nghĩ mà vội vàng chạy đến tiệm hoa của cô. Nhưng vừa chạy tới nơi chính lại thấy một màn như thế này, nhìn một màn trước mắt, tim của anh co rút thật nhanh, người đàn ông kia lại dám động thủ với cô, mà cô lại còn cười vui vẻ như thế, chẳng lẽ cô thật muốn đi cùng người đàn ông này?
- Các người đang làm gì? -Cũng không thể nhịn thêm nữa, Minh Dạ Tuyệt chợt nhảy xuống xe, rống to đầy tức giận, đi về phía cửa tiệm hoa – nơi hai người đang đứng.
Đông Phương Dực nhìn bộ mặt đầy tức giận của người đàn ông bên cạnh, để tay xuống, cúi đầu nhìn người đừng bên cạnh anh, sững sờ nhìn Minh Dạ Tuyệt đi tới bên cạnh cô, trong lòng có chút chán nản.
Anh biết trong lòng cô vẫn có người đàn ông kia, cũng chính là như vậy, anh mới không chủ động theo đuổi, chỉ vì anh biết không chiếm người mình yêu sẽ đau khổ đến thế nào, cũng biết trong lòng người đàn ông này có cô, anh không muốn để cho cô gặp nhiều rắc rối. Anh chỉ hi vọng từ nay cô sẽ sống thật hạnh phúc.
- Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao phải đi? Em đã đồng ý, chỉ cần tôi đem tất cả phiền toái bên cạnh em rời đi, em sẽ trở về bên cạnh anh. Thế mà bây giờ em lại muốn rời đi? - Minh Dạ Tuyết đi tới bên cô, nắm chặt hai vai của Duy Nhất, tức giận hầm hừ, giọng nói tựa như thiên lôi
- Cậu minh, anh làm như thế sẽ khiến cô ấy đau đó, có gì thì xin hãy từ từ nói - Đông Phương Dực vừa nhìn thấy động tác thô lỗ của anh, vội vàng đi lên phái trước, khuyên nhủ.
- Đây là chuyện của tôi và cô ấy, không quan hệ gì đến cậu. Cậu đừng chõ mõm vào - Minh Dạ Tuyệt giương mắt hung hăng nhìn về phía Đông Phương Dực, anh còn nhớ rõ màn mới vừa rồi, Đông Phương Dực đưa tay lên đầu Duy Nhất, điều này làm cho anh không thể nhịn được cười nữa.
- Dực, em không sao, anh đi trước đi! - Vội vàng nở một nụ cười với Đông Phương Dực, bày tỏ chính mình không có việc gì, muốn anh đừng để ý.
Vậy cũng tốt.
- Tôi không lừa anh, hơn nữa tôi muốn đi là việc của tôi, có liên quan gì tới anh? - Duy Nhất nhìn đầu vai bị anh bóp nên có chút đau, cau mày nhìn Minh Dạ Tuyệt giống như sắp nổi điên.
Rất lâu không thấy anh như vậy, có chút không kịp thích ứng với anh bây giờ, chẳng lẽ anh chỉ biết dùng bạo lực đối xử với cô thôi sao?
- Con mẹ nó, cô gái chết tiệt, trong mấy tháng này, tôi đã làm nhiều việc như thế, chẳng lẽ cô không thấy hay không có một chút cảm giác nào sao? Tôi đã nhận lỗi với cô rồi, cô muốn tôi làm cái gì, tôi liền làm như thế. Vậy chưa đủ sao? Chẳng lẽ tôi còn chưa làm tốt gì sao? Hả? - Minh Dạ Tuyệt chăm chú nhìn chằm chằm cô gái trước mắt, hốc mắt trở nên đỏ bừng, tay không tự giác mà run rẩy.
Tâm, đau sắp để cho anh không hít thở được. Lần đầu tiên, trong lòng của anh có cảm giác sợ hãi. Anh sợ cô gái trước mắt sẽ rời bỏ anh, một mình rời đi, lần nữa nhét anh vào cái thế giới không ấm áp.
- Đừng quên, chúng ta đã ly hôn, tôi muốn tới chỗ nào, không cần phải xin phép anh. Buông ra! - Duy Nhất cau mày nói xong, đưa tay dùng sức cầm lấy bàn tay đang nắm chặt đầu vai của anh, người này tuyệt không biết khống chế sức mạnh, đầu vai của cô sợ rằng sắp bị anh bẻ gãy rồi?
- Đòi lý do đúng không? Muốn tư cách đúng không? Được, hôm nay anh sẽ tạo ra tư cách, để cho em không cách nào cự tuyệt tôi - Minh Dạ Tuyệt rống giận kéo cánh tay cô lại, dẫn cô đến xe hơi. không cần để ý đến Duy Nhất có lảo đảo hay không, có theo kịp bước chân của anh hay không.
Anh chỉ biết, nếu như anh nhất định phải ở lại trong thế giới lạnh lẽo, thì cô cũng phải ở đó cùng anh. Anh tuyệt sẽ không để mặc cho cô rời khỏi thế giới của mình. Là cô chọc giận anh, sẽ phải chịu trách nhiệm.
- Này.....anh làm gì thế? - Duy Nhất bị anh kéo lảo đảo mấy bước, cao giọng hầm hừ không muốn rời đi cùng anh, dùng sức lôi tay mình, muốn tránh khỏi sự trói buộc của anh, ai ngờ, tay anh tựa như một chiếc còng sắt, siết chặt cánh tay của cô, không để cho cô có bất kỳ hoạt động nào, cũng không để cho cô có một chút cơ hội chạy trốn.
- Buông......tay - Duy Nhất lảo đảo rống giận, nhấc chân đá vào chân anh, lại bị anh dễ dàng tránh khỏi, vô luận cô như thế nào anh cũng cố tránh, anh chính là không chịu dừng lại. Nhìn đến đây, Duy Nhất cũng không còn lo lắng nhiều nữa, há mồm liền cắn cánh tay mà anh đang cầm tay mình, hàm răng trắng noãn hung hăng cắn cổ tay anh, chỉ hi vọng xương cốt và da thịt anh đứt lìa.
Cảm thấy trên cổ tay đau, Minh Dạ Tuyệt dừng bước, cúi đầu nhìn đầu của Duy Nhất đang nằm trên cánh tay mình, trong mắt lóe lên một điểm đau thương, nhưng tay thủy chung không buông ra, chỉ là có chút kinh ngạc khi cô lại dám cắn cổ tay anh.
- Buông......tay. - thấy anh dừng bước, Duy Nhất ngẩng đầu nhìn anh, lần nữa cảnh cáo anh.
"không." Nhìn đôi mắt tức giận của cô, Minh Dạ Tuyệt chỉ là nhẹ nhàng nói.
không thả, nói gì anh cũng sẽ không buông tay.
"Anh....." Ngẩng đầu căm tức nhìn anh một cái, cúi đầu, hàm răng lần nữa hung hăng rơi vào chỗ cô vừa cắn. Nếu anh không buông tay, cô sẽ tiếp tục cắn, dần dần, cô cảm thấy môi mình hơi ướt ướt, trong miệng có máu tanh vị mặn mặn, nhưng anh vẫn nắm chặt cánh tay cô như cũ, không chịu buông.
Đông Phương Dực vừa thấy Minh Dạ Tuyệt lôi kéo Duy Nhất, vội vàng đuổi theo, muốn cứu Duy Nhất ra khỏi tay của anh, nhưng vừa đến bên cạnh bọn họ, chỉ thấy Minh Dạ Tuyệt đột nhiên dừng bước, đi nhanh tới bên cạnh, anh lập tức bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người.
Chỉ thấy môi Duy Nhất dừng lại trên cổ tay Minh Dạ Tuyệt, một dòng máu đỏ tươi đang từ trong tay Minh Dạ Tuyệt đi qua đôi môi của cô, chảy xuống đất, mà Minh Dạ Tuyệt cũng chỉ đứng đó nhìn người trước mặt, không nhúc nhích, giống như là không cảm giác được đau đớn trên người, trên mặt còn là nụ cười thật tươi. . . . . . Cười?
Đó là cười à? Mang theo tình yêu say đắm, nồng nàn áy náy, cùng kiên quyết không bao giờ buông tha. Đến tột cùng thì anh là người đàn ông như thế nào!
Sau hồi lâu, thấy người bên cạnh từ đầu đến cuối vẫn không buông tay cô ra, cũng không có bất kỳ âm thanh gì, cho đến khi miệng cô có chút ê ẩm, anh vẫn không buông tay. Duy Nhất hoài nghi từ từ buông lỏng hàm răng ra, khi thấy cổ tay trước mắt bị cô cắn máu thịt be bét thì lòng của cô run lên, bị sợ đến lập tức buông tay anh ra, ngẩng đầu nhìn lên, liền đối mặt với cặp mắt mang nhiều bi thương của Minh Dạ Tuyệt.
- Anh. . . . . . . - Nhìn anh như vậy, Duy Nhất run rẩy nói không ra lời.
- Nếu như. . . . . . , em cảm thấy làm như vậy có thể khiến cho lòng em dễ chịu hơn, vậy em hãy cắn đi, anh sẽ không buông tay, vĩnh viễn cũng không buông. - Minh Dạ Tuyệt quan sát gương mặt dần thay đổi thành trắng bệch của cô, đưa tay nhẹ nhàng lau mặt cô, tâm, đau quá. Thật lâu trước kia đã là như vậy, chỉ vì, sợ sẽ nhìn thấy bộ dạng ghét bỏ của cô, cho nên vẫn không dám làm như vậy. Vừa nãy để cho cô thấy bộ dạng hung ác của anh, hù dọa cô sao? Sao mặt cô lại trở nên trắng bệch như thế.
- Anh. . . . . . , tại sao không buông tôi ra? - Cảm thấy trên mặt người kia lạnh lẽo không cảm xúc, Duy Nhất chợt hoàn hồn, ngơ ngác hỏi, rõ ràng chỉ cần anh buông tay, thì sẽ không bị thương như vậy, tại sao anh lại không buông tay?
- Không thả, vĩnh viễn cũng không thả em đi. - Minh Dạ Tuyệt chỉ buồn bã nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng có chút run rẩy.
Nếu như có thể buông tay dễ dàng như lời nói vậy, anh đã sớm buông tay. Nhưng anh vẫn không thể nào buông tay được.
không biết tại sao, thấy anh như vậy, Duy Nhất đột nhiên không biết nên nói gì, anh làm thế nào vậy? Tại sao đột nhiên biến thành như thế này?
Anh vĩnh viễn sẽ không để ý, là có ý gì?
Thấy cô còn ngơ ngác nhìn mình, trong mắt tràn đầy mê man, Minh Dạ Tuyệt cười khổ sở một tiếng, đưa tay lần nữa cầm tay của cô, nhấc chân đi về phía trước.
Anh không dám nói yêu, sợ cô lại giống như những cô gái khác lợi dụng tình yêu của anh, để cho anh không yên tâm. Cũng sợ cô sẽ nói, cô không yêu anh. hiện tại có lẽ cô rất hận anh? Nhưng dù là hận anh, anh cũng sẽ không buông tay, sẽ không bao giờ buông tay nữa. Anh chỉ muốn đoạt lấy chút vật thuộc về anh, mặc kệ cô thương anh hay cô hận anh thì anh vẫn muốn cô.
- Này..... - Đột nhiên bị anh lôi đi về phía trước, Duy Nhất kêu lên một tiếng lại muốn tránh thoát, nhưng nhìn thấy cổ tay đang chảy máu tươi của anh thì không dám dùng lực mạnh để tránh thoát, chỉ có thể mặc cho anh dắt mình đi về phía trước.
Đông Phương Dực cô đơn nhìn bong dáng hai người dần xa thì chán nản cười một tiếng, sau đó xoay người đi tới bên cạnh xe hơi của mình.
Anh đã nhìn ra nếu thật sự Duy Nhất muốn tránh thoát Minh Dạ Tuyệt như lời cô nói thì nhất định sẽ thoát được. Nhưng cô lại không muốn tránh thoát, mặc kệ là nguyên nhân gì, cũng đã đi khắp nơi nói rõ rồi, trong lòng của cô vẫn còn người đàn ông kia. Như vậy, anh có tham dự vào cũng không còn ý nghĩ gì nữa rồi.
không ngờ, lần đầu tiên động lòng, lần đầu tiên trong lòng anh lưu lại bóng dáng của một cô gái, thế nhưng trái tim của người kia đã sớm thuộc về người khác. Vậy cũng xem như may mắn rồi, ít nhất, anh còn chưa đến độ không thể khống chế được cảm xúc của mình. Ít nhất, hiện tại anh còn có thể là một phần trong cuộc sống của cô, ít nhất, anh không giống như những người đàn ông khác, để cho cô sớm phải rót vào tận xương tủy.
- Này, rốt cuộc anh muốn mang tôi đến nơi nào? - Duy Nhất tức giận trợn trừng mắt nhìn người đàn ông đang lái xe, gầm lên.
không hiểu nổi, hôm nay anh làm sao thế.
- Dẫn em đi đến nơi có thể trả em về quyền quản lý của anh - Minh Dạ Tuyệt quay đầu lại nhìn cô gái đang tức giận bên cạnh một chút, quay đầu lần nữa nhìn thẳng về phía trước.
Mặc kệ cô muốn tránh thoát sự trói buôc của anh như thế nào, anh cũng muốn trói cô ở bên cạnh mình, nếu như bây giờ cô đã không còn thương anh nữa, như vậy sẽ đổi thành anh thương cô!
- Cái gì? - Duy Nhất nghe xong sửng sốt. Cái gì gọi là nơi trả cô về quyền quản lý của anh? Vậy nơi đó là nơi nào? Có thể để cho anh quyền quản lý cô?
Minh Dạ Tuyệt chỉ nhìn thẳng về phía trước không trả lời câu hỏi của cô, cũng không nói gì nữa. Chỉ lẳng lặng lái xe, cũng không quản vết thường trên tay còn những tia máu màu đỏ đang chay ra. Giống như đó không phải là tay anh vậy.
Nhìn gò má cứng ngắc của anh, thấy anh không trả lời mình, Duy Nhất tức giận quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ cũng không hỏi nữa, dù sao hỏi anh cũng không đáp, hỏi cũng vô ích. cô không cần lãng phí miệng lưỡi của mình?
một lát sau, mắt Duy Nhất không nhịn được lại rơi vào trên cánh tay đầy máu của anh, chân mày dần dần nhíu lại, lặng lẽ nhìn anh một chút anh lại giống như không có cảm giác gì cả, chỉ lẳng lặng lái xe, mặt thậm chí cũng không hề thay đổi.
Xem bộ dạng này của anh, Duy Nhất tức giận quay đầu lại, không nhìn anh nữa, chính anh cũng không để ý đến cô, thì cô cần khỉ gió gì quản lý đến vết thương của anh?
"Chi" đang lúc Duy Nhất mất hồn, xe bất chợt ngừng lại, Minh Dạ Tuyệt xoay người xuống xe, đi tới bên kia vì cô mở cửa, nhìn chằm chằm vào cô.
- Làm gì? - Duy Nhất nhìn vẻ mặt cứng ngắt của anh, lạnh lùng hỏi.
- Đến chỗ rồi - Minh Dạ Tuyệt chỉ nhàn nhạt nói, đưa tay kéo cô ra ngoài xe, mặc dù có chút thô lỗ, nhưng không đến nỗi làm cho cô đau.
- Đây là đâu vậy? - Xuống xe, Duy Nhất nhìn những đôi nam nữ đang cười nói ra ra vào vào, cau mày hỏi anh. Thấy anh chỉ lôi kéo cô đi về phía trước lại không chịu trả lời vấn đề của cô, vì vậy cô mang theo hoài nghi ngẩng đầu nhìn về tòa nhà trước mắt, khi thấy dòng chữ sáng chói mắt ở đỉnh tòa nhà thì Duy Nhất lập tức dừng bước, không hề bước đi nữa. Trong lòng giống như đã hiểu anh đang muốn làm cái gì.
- Này....Anh.....sao anh không chịu đi bệnh viện băng bó vết thương trước đi? - Duy Nhất kéo tay của anh, run rẩy nói.
Phía trên kia viết là "Cục Dân Chính."
Trời ạ, giết cô đi! Anh kéo cô đến đây là muốn cùng cô kết hôn một lần nữa?