Vợ Trước Chưa Quá Hạn

Vợ Trước Chưa Quá Hạn - Chương 6




Ngải Hiểu Giai cố gắng để cho mình thoạt nhìn như thật trấn định "Chúng ta cũng đã sớm kết thúc, tại sao cho tới bây giờ còn muốn nói như vậy? Coi như bây giờ anh nói yêu thích tôi, yêu tôi, nhưng mà tôi đã không có loại cảm giác đó rồi." lòng Ngải Hiểu Giai đang rỉ máu, cô không thể thương anh rồi. d



Đoạn Tuấn Hiền cau mày, anh không có nghĩ qua lý do sẽ như vậy, đã không có cảm giác, Ngải Hiểu Giai thật không có một chút cảm giác đối với anh sao? Vậy tại sao cô ấy lại khóc? Tại sao cô lại cảm giác khổ sở chứ? diễ



"Vậy ngày đó tại sao em khóc? Không phải bởi vì cảm động sao?"



"Dĩ nhiên không phải, tôi chỉ đang suy nghĩ, nếu như nói những lời đó sớm mấy năm, có lẽ kết quả sẽ không như vậy." Cô nhìn anh nói.



Sớm mấy năm? bây giờ anh hối hận, nhưng coi như gặp được sớm mấy năm, Đoạn Tuấn Hiền cũng sẽ không giống như bây giờ, đi qua nhiều năm như vậy mới phát giác được tình cảm còn sâu như vậy .



Đoạn Tuấn Hiền nhớ tới ngày đó, cô gấp gáp giải thích cùng Lý Thái "Là bởi vì Lý Thái sao? Em đã thích Lý Thái rồi?" Tại sao kéo người khác vào?



"Không phải, chuyện này không có bất kỳ quan hệ gì cùng Lý Thái, tôi chỉ không muốn tiếp tục với anh." Mặc dù trong lòng Ngải Hiểu Giai của rất muốn, nhưng vẫn không dám, bây giờ Đoạn Tuấn Hiền còn không đến ba mươi tuổi, còn có tiền đồ, có thể biết rất nhiều người, kết giao với rất nhiều bằng hữu, buôn bán cũng sẽ tăng mạnh, nếu người khác hỏi thân thế vợ mình thì anh nhất định sẽ mất thể diện , cô không xứng với anh, cũng không muốn khiến Đoạn Tuấn Hiền mất thể diện, anh đáng giá tốt hơn.



"Tại sao em đã không còn yêu tôi rồi ?" bàn tay Đoạn Tuấn Hiền đã nắm thành quả đấm, cố nén lửa giận cùng đau lòng hỏi cô.



Thật ra thì cô vẫn thích, vẫn luôn yêu anh, chỉ là không dám yêu mà thôi, Ngải Hiểu Giai thở dài nói "Chuyện đã qua lâu rồi, tình cảm sẽ theo thời gian mà biến hóa, không có ai có thể vĩnh viễn yêu một người ."



"Anh có thể!" Đoạn Tuấn Hiền cũng từng hứa hẹn điều này.



"Nhưng tôi không thương anh ." Ngải Hiểu Giai nói, đồng thời cũng độc ác đối với chính mình.



Đoạn Tuấn Hiền cảm thấy thất bại, không ngờ sau khi hai người tách ra, muốn ở chung một chỗ thật khó khăn."Em thật không muốn suy nghĩ nữa sao?"



"Tôi suy nghĩ xong rồi." Ngải Hiểu Giai nói khẳng định.



Đoạn Tuấn Hiền mặc dù rất tức giận, nhưng không có nổi giận với cô, chẳng qua là cảm thấy giống như lúc anh thấy tờ giấy kia mà thôi. diễn✿đàn-lê-quý✿đôn



Ngải Hiểu Giai không ngồi được nữa, giống như chung quanh không có dưỡng khí vậy"Tôi còn có chút việc, đi trước." Đoạn Tuấn Hiền không có một chút ý tứ giữ lại, chỉ nhìn bóng lưng cô rời đi, tâm đã đau đến không có biện pháp hít thở, trước kia bởi vì trên tờ giấy viết cô yêu người khác, đau đớn thật lâu, sau bởi vì giải trừ hiểu lầm mới đem vết thương đào lên, nhưng hiện tại thì giống như bị cô đâm một đao.



Anh cũng nên buông tha cô sao? Nhưng lòng của Đoạn Tuấn Hiền vẫn chấp nhất .



Ngải Hiểu Giai ra cửa liền lên tắc xi, che ngực liền bắt đầu khóc rống, cô thật có thể không yêu đơn giản như vậy sao? Nhưng mình thật không xứng với anh, cô căn bản cũng không xứng đáng đứng ở bên cạnh anh. diễ



Những ngày qua nước mắt Ngải Hiểu Giai sắp chảy khô, mỗi đêm cô đều sẽ khóc, muốn nhịn cũng không có cách nào, mỗi ngày cô đều tan việc rất sớm, cô muốn tránh Đoạn Tuấn Hiền, bởi vì cô không muốn cho anh phát hiện mình cự tuyệt anh, sau đó lại khổ sở.



Đột nhiên điện thoại của cô vang lên, là Lý Thái.



"Sau khi tan việc có rãnh không? Tôi muốn hẹn cô đi ăn cơm."





Ngải Hiểu Giai do dự, tại sao Lý Thái phải gặp cô? Anh không phải bởi vì chuyện đã xảy ra ở Hongkong, cũng không có tìm cô rồi sao?



"Phó tổng, có chuyện gì không?"



Lý Thái nghe một tiếng Phó tổng, thì biết rõ cô đang lạnh nhạt với mình, là bản thân anh suy nghĩ nhiều quá.



"Muốn cùng cô nói chuyện một chút."



Ngải Hiểu Giai không phải rất nguyện ý, nhưng hiện tại chỉ có Lý Thái biết cô và đoạn Tuấn Hiền đã kết hôn, hơn nữa còn có thể nói với người khác "Được rồi, tan việc thì gặp." Sau khi tan việc, Ngải Hiểu Giai liền chờ Lý Thái tại cửa công ty, Lý Thái vừa thấy cô liền để cho cô lên xe, sau đó chở cô đi tới một nơi có không khí thật tốt , trong khoảng thời gian này tinh thần Ngải Hiểu Giai không phải rất tốt, cho nên cũng ăn không vô thứ gì.



"Mới mấy ngày không thấy cô...cô cũng gầy thành ra như vậy rồi, còn tiếp tục ăn salad sao?" Lý Thái mất hứng nói.




"Nhưng mà tôi lại ăn không vào cái khác."



Lý Thái vội vàng giúp cô chọn đồ ăn thích hợp với cô.



Ngải Hiểu Giai cảm thấy, nếu như Lý Thái không có cảm giác đối với cô, có lẽ bọn họ sẽ trở thành bạn rất thân, giống như hồng nhan tri kỷ như vậy.



"Lần trước thật xin lỗi, che giấu các ngươi chuyện tôi cùng tổng giám đốc đã kết hôn." Ngải Hiểu Giai biết Lý Thái mời cô ăn cơm chính là muốn nói tới chuyện này, cô cũng chỉ có thể nói xin lỗi, chuyện riêng vốn không nên nói cho người khác quá nhiều.



Lý Thái nhìn mắt cô sưng đỏ, không phải cô và Đoạn Tuấn Hiền xảy ra chuyện gì chứ?



"Tôi tức giận, giận hai người đều không nói, làm hại tôi như một thằng ngốc vậy" Thật ra thì Lý Thái đã sớm không tức giận, sau khi trở về, anh an ủi Hàn Na khóc thì đã suy nghĩ rất nhiều, đó dù sao cũng là chuyện của hai người, bọn họ không muốn nói cũng là bình thường, dù sao ly hôn cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, bất quá anh và Hàn Na một người thích một người, lại biết được bọn họ đã từng là vợ chồng, cảm giác kia vẫn là rất kỳ quái.



Ngải Hiểu Giai áy náy.



"Chỉ là cô yên tâm, bây giờ tôi đã tha thứ cho hai người, dù sao hai người chỉ không muốn nói đến chuyện riêng mà thôi, chẳng qua tôi nhìn đoạn thời gian này, ánh mắt Tuấn Hiền nhìn tôi tràn đầy oán hận, chẳng lẽ cô không có tiếp nhận anh ta sao?" Theo đạo lý nói, rất nhiều người sau khi ly hôn muốn hợp lại, đêm hôm đó Đoạn Tuấn Hiền cũng thổ lộ với cô, cô cũng cảm động đến khóc, chẳng lẽ bọn họ còn không có hợp lại sao?



Ngải Hiểu Giai lắc đầu một cái, "Tôi cự tuyệt."



"Tại sao cự tuyệt? ban đầu các ngươi ly hôn là vì lý do gì?" Lý Thái rất kinh ngạc.



"Thật ra thì tôi cũng không biết, là tôi tự ti thôi." Ngải Hiểu Giai ảm đạm cười.



Lý Thái thấy nụ cười cô liền cảm thấy đau lòng.



"Chúng tôi không được cha mẹ chúc phúc, tôi vốn là cô nhi, thời điểm kết hôn là tự mình hành động, cho nên mẹ của anh ấy rất phản đối, ngay cả sau khi chúng tôi tốt nghiệp về nhà, bà đều không có cho tôi sắc mặt tốt, tôi cho rằng chỉ cần tôi đối tốt với bà, mà có thể thay đổi tất cả, nhưng sự thật chứng minh mặc kệ tôi làm thật tốt, nếu không có gia thế , thì cũng chẳng có tác dụng gì.




Thật ra thì mẹ anh nói không sai, tôi không có gia thế, đúng là không có cách nào giúp đỡ cho anh ấy, cho nên cuối cùng tôi nghe lời mẹ anh, quyết định ly hôn." Ngải Hiểu Giai bình tĩnh nói.



Lý Thái nghe mà đau lòng, thì ra ban đầu hai người ly hôn không phải bởi vì tình cảm của hai người bất hòa, mà bởi vì mẹ Đoạn Tuấn Hiền, lời nói mẹ Đoàn trong lòng Ngải Hiểu Giai càng lúc càng lớn, kết quả làm cho cô sinh ra tự ti nhiều hơn, buộc cô rời đi Đoạn Tuấn Hiền.



"Vậy bây giờ cô vẫn thích anh ta sao?"



Ngải Hiểu Giai do dự, mình có thể thừa nhận sao? Mặc kệ cô có yêu đoạn Tuấn Hiền hay không, nhưng cô vẫn không có thừa nhận qua.



Lý Thái nhìn ra được, Ngải Hiểu Giai nhất định còn yêu Đoạn Tuấn Hiền, nhưng không thừa nhận mà thôi, bằng không thời điểm cô nói những lời này, trong đôi mắt cô cũng sẽ không mang theo ưu thương.



"Thật ra thì cô cũng biết tôi thích cô đi." Lý Thái đột nhiên nói.



Ngải Hiểu Giai có chút băn khoăn, mình căn bản là không có biện pháp đáp lại tình cảm của hắn.



"Tôi có thể buông tay, nhưng cô nhất định phải hạnh phúc."



Ngải Hiểu Giai trầm mặc nhìn Lý Thái, hạnh phúc? Nói dễ vậy sao?



" Tôi cũng đã từng cho rằng tôi lấy được hạnh phúc, nhưng trên thực tế hạnh phúc, cho tới bây giờ cũng chưa có liên quan cùng tôi." Cô cảm thấythật khổ sở.



Lý Thái lại an ủi cô nói: "Đã thấy thì nó sẽ lại đến, hơn nữa hạnh phúc của cô vẫn luôn ở trên tay Tuấn Hiền." Ngải Hiểu Giai không hiểu, hạnh phúc của cô làm sao có thể sẽ ở trên tay Đoạn Tuấn Hiền? Cô chính là từ bên cạnh anh rời đi.



"Tại sao anh nói như vậy?" Cô hỏi.




"Tuấn Hiền yêu cô, cô cũng biết, bây giờ Tuấn Hiền đã có năng lực bảo vệ cô, tại sao cô không đồng ý đây?" mặc dù Lý Thái rất thích Ngải Hiểu Giai, nhưng nếu cô đi cùng với chính mình không vui, vậy cũng không được.



"Có lúc hạnh phúc chính là việc rất đơn giản, trong quá khứ vui vẻ, hiện tại cũng sẽ vui vẻ, cho dù đã từng bởi vì một ít chuyện tách ra, nhưng vẫn còn yêu, chỉ là bị lơ đi mà thôi, nếu như cô thật sự thương anh ta, vậy còn chờ cái gì " Lý Thái nói rất có đạo lý, những lời này đều rõ rành rành, chỉ là Ngải Hiểu Giai vẫn không nghĩ rõ ràng.



"Về thân thế của cô, thật ra thì có rất nhiều người có tiền, vợ con của họ cũng không nhất định phải có gia thế gì, nhưng họ lại có hạnh phúc, nếu như cô vẫn lo lắng cái vấn đề này, vậy cô sẽ càng ngày càng không có tự tin." Ngải Hiểu Giai thật không có tự tin, bởi vì Đoạn Tuấn Hiền là đứng ở trên cao, mà cô chỉ đứng ở dưới, thì cũng không có biện pháp.



Chẳng qua nếu hai người bọn họ thật tâm yêu nhau, vậy có phải tất cả đều không sao hay không, ngay cả mẹ Đoạn muốn đuổi người, mình cũng nên dũng cảm đối mặt, chỉ cần tin tưởng Đoạn Tuấn Hiền yêu cô, tin tưởng anh sẽ bảo vệ cô tốt?



"Tôi thừa nhận là tôi thương anh ấy, nhưng mà tôi lại lo lắng tôi còn tự ti, mà bị mẹ anh ấy phản đối." Cô đã thử qua một lần.



Lý Thái cười, "Cô chỉ cần tin tưởng Tuấn Hiền là tốt, tin tưởng anh ta sẽ luôn cầm lấy tay cô." Ngải Hiểu Giai cũng cười theo, đúng vậy! Tin tưởng anh là được.



Chỉ là ngải Hiểu Giai cảm thấy rất kỳ quái, tại sao Lý Thái giúp cô đây? Mà không phải trợ giúp Hàn Na "Tại sao anh không giúp Hàn Na?" "Nếu như hai người các ngươi là thật tâm yêu nhau, tôi dám đem Hàn na vào, thì chính là phá hư chuyện của hai người rồi, chuyện này tôi không làm." Lý Thái cũng không phải là người xấu, anh suy nghĩ rất thoáng .




Ngải Hiểu Giai rất cảm kích, đối với lời nói Lý Thái cũng cảm thấy rất được, cô nên vì mình mà suy nghĩ rồi, ban đầu đã bỏ đi qua, mặc dù nói không biết lần này hai người bọn họ sẽ ở cùng nhau bao lâu, dù sao còn có thể yêu thích nhau, thì chính là duyên phận, cô nên nắm chặt.



"Cám ơn anh, anh làm cho tôi hiểu ra rất nhiều."



"Cô hiểu là tốt rồi, dù sao tôi làm người tốt rồi." Lý Thái không hiểu, tại sao mình có thể hào phóng như vậy đây? Hai người nhìn nhau cười, bọn họ chỉ có thể làm bằng hữu.



Trong căn hộ Đoạn Tuấn Hiền tràn đầy mùi rượu nhàn nhạt, mà anh đang ngồi trên đất uống rượu, bình thường Đoạn Tuấn Hiền sẽ rất ít khi uống rượu mình cất giữ, nhưng kể từ lúc tan việc thấy ngải Hiểu Giai và Lý Thái cùng nhau rời khỏi , tim của anh tựa như lửa đốt, vốn cho là về nhà tắm, ngủ một giấc sẽ không có việc gì, có thể làm như không thấy gì cả, nhưng vẫn không biện pháp đè nén lửa giận.



Đoạn Tuấn Hiền rất tức giận, tại sao Ngải Hiểu Giai không thừa nhận mình thích Lý Thái trước mặt anh, nhưng lại bí mật đi cùng Lý Thái khi tan việc? Cô rõ ràng thích còn không thừa nhận, lòng của cô đã sớm nghĩ tới Lý Thái rồi.



Đoạn Tuấn Hiền cảm thấy rất khổ sở, anh cũng chỉ muốn bắt đầu lần nữa, làm sao lại khó khăn như vậy?



Trong lúc bất chợt điện thoại di động vang lên, là Ngải Hiểu Giai, anh có chút phiền não, không muốn nhận, cô đều đã có người khác, còn tìm anh làm cái gì? Nhưng Đoạn Tuấn Hiền vẫn nhận, anh không cách nào bỏ rơi cô.



" bây giờ anh đang ở đâu?" Ngải Hiểu Giai dừng một chút sau hỏi.



"Ở nhà." Cô muốn gặp anh sao?



Sau khi Ngải Hiểu Giai suy nghĩ một chút "Vậy nhà anh ở đâu? Tôi đi tìm anh, tôi có việc muốn nói với anh." Đoạn Tuấn Hiền còn tưởng rằng, lời cô nói ngày đó cũng không tính, nhưng tối nay cô lại có thể chủ động gọi điện thoại cho anh, còn đến nhà anh nói chuyện với anh một chút.



Đoạn Tuấn Hiền không do dự quá lâu, nói địa chỉ nhà anh cho cô, Đoạn Tuấn Hiền liền bắt đầu thu thập phòng khách nhà mình, đem rượu đỏ đã uống giấu ở phòng bếp.



Cũng không lâu lắm, Ngải Hiểu Giai liền xuất hiện ở cửa nhà Đoạn Tuấn Hiền.



"Hi." Ngải Hiểu Giai mỉm cười nhìn anh .



Đoạn Tuấn Hiền cảm thấy cảnh tượng như vậy khá quen, giống như lần trước anh tới nhà cô chính là như vậy.



Vừa vào cửa Ngải Hiểu Giai đã ngửi thấy mùi rượu "Anh uống rượu?"



Đoạn Tuấn Hiền vẫn còn tức chuyện xảy ra lúc tan việc, cho nên trực tiếp ngồi trên ghế sa lon nói "Đây là nhà tôi, tôi uống rượu thì thế nào?" Ngải Hiểu Giai chu cái miệng nhỏ nói"Uống rượu đối với thân thể không tốt.



"Ai cần em lo?" Đoạn Tuấn Hiền biết lòng dạ mình hẹp hòi, nhưng ai bảo cô làm anh tức giận đây? Ngải Hiểu Giai nghe được anh nói có vẻ có chút luống cuống, anh đang tức giận, tại sao tức giận?



"Tôi quấy rầy đến anh thật sao? Vậy tôi rời đi vậy." Cô có chút khổ sở, lúc nào thì cô lại không được hoan nghênh, anh nghe được cô phải đi, Đoạn Tuấn Hiền lại không bỏ được, liền vội vàng tiến lên ôm lấy cô từ phía sau lưng "Chớ đi, anh sai lầm rồi, về sau anh sẽ không uống rượu." Ngải Hiểu Giai khổ sở khóc "Thật xin lỗi, không phải em muốn quản anh, em biết rõ em đã không có tư cách rồi." "Đứa ngốc, trên cái thế giới này, chỉ có em mới có tư cách trông nom anh nhất." Đoạn Tuấn Hiền có chút ngạc nhiên Ngải Hiểu Giai không có đẩy anh ra, ngược lại bởi vì lời anh nói mà khổ sở.