Vô Trảo Dã Thú - Không Móng Vuốt Cũng Là Dã Thú

Vô Trảo Dã Thú - Không Móng Vuốt Cũng Là Dã Thú - Chương 6




Hôm sau trời vừa sáng, Tác Nhĩ đã đứng ở cửa gọi tên Mạc Tuy.



“Ưm… ồn quá.” Khế Gia nửa mê nửa tỉnh ủi đầu vào ngực Mạc Tuy, cau mày lẩm bẩm.



“Mau dậy, ngươi phải đi săn với mọi người.” Mạc Tuy sờ sờ cái đầu ủi tới ủi lui đánh thức người dậy, trong bộ tộc thông thường sáng sớm thú nhân phải cùng nhau đi săn thú, để lúc đi săn có thể tiện chi trông nom lẫn nhau.



Mạc Tuy trực tiếp đẩy tay Khế Gia ra xuống giường, mở rộng cửa chào hỏi Tác Nhĩ trong sân, nhanh nhẹn nhóm lửa đặt nồi gốm lên, lôi trong gùi ra mấy củ khoai tây ném vào, lại đem thịt ngày hôm qua không ăn hết treo trong sân cắt ra bỏ vào nồi.



Hiện tại thức ăn coi như sung túc, thú nhân trong tộc sẽ không xuất phát quá sớm, Mạc Tuy lấy ra ba chén gỗ, múc cho mỗi người một chén canh thịt, chén cho Khế Gia đầy ắp thịt. Khế Gia ăn xong bữa sáng thỏa mãn giãn gân cốt, trực tiếp hóa thành hình thú phóng qua hàng rào chạy như điên.



“Hình thú của Khế Gia thật là cường tráng.” Tác Nhĩ và Mạc Tuy cũng không vội, hai người đều chậm rãi ăn thịt trong chén, Tác Nhĩ nhai thịt, không khỏi hâm mộ nhìn phương hướng Khế Gia rời đi.



Nơi nhặt đá cách chỗ sinh sống không xa, sức lực của á chủng tuy không so được với thú nhân, thế nhưng một lần vác ba năm khối đá cũng không phí sức, bởi vì dậy sớm, còn chưa tới trưa hai người đã chuyển được đủ đá, liền bắt đầu lấy cỏ bện khung lớn rồi dùng bùn dính lại. Phòng ốc trong tộc cơ bản đều dùng đá đắp thành, ở giữa lấy bùn dính lại, Mạc Tuy và Tác Nhĩ thử xây một mặt tường, chờ bùn đất khô đạp mấy cái, phát hiện qủa thật phi thường kiên cố.



kh khiêng con mồi trở lại đã là buổi chiều, trên khoảng đất trống ban đầu đã xây xong nhà mới rộng hơn gấp ba bốn lần căn nhà ban đầu của Khế Gia, thế nhưng Mạc Tuy và Tác Nhĩ không thấy đâu. Buông con mồi xuống, Khế Gia hóa thành hình thú cố sức hít mũi một cái, theo mùi hai người tìm qua.



Lúc Khế Gia tìm được người, Mạc Tuy và Tác Nhĩ đang tắm, chuyển đá lại xây nhà, tuy nói không phải mệt chết nhưng cũng ra rất nhiều mồ hôi, sau đó lại mang Tác Nhĩ vào bìa rừng nhổ nửa sọt khoai tây và một ít nấm, trên người thật sự bẩn không chịu được, dứt khoát trực tiếp ra sông tắm rửa.



Hai cái váy da được chà sạch ném ở bờ sông, trong mắt Mạc Tuy, Tác Nhĩ không phải loại hình bạn đời lý tưởng của mình, hai người ở chung một ngày, cảm thấy tính cách hai bên đều hợp khẩu bị, cùng tắm cũng không có gì không được tự nhiên, tắm tắm còn giúp nhau chà bùn đất ở chỗ không với tới được.



“Nhìn kĩ mới phát hiện Mạc cũng rất rắn chắc đó.” Tác Nhĩ chọt chọt cái bụng mơ hồ có thể thấy cơ bụng của Mạc Tuy, lại sờ sờ bụng chính mình tuy rằng rắn chắc lại nhìn không ra đường cong cơ thể, rất hâm mộ, “Chờ Mạc thành niên nhất định là dũng sĩ lợi hại trong tộc.”




“Ngươi cũng có thể.” Mạc Tuy cười cười, giúp Tác Nhĩ lau bùn sau lưng. Thường xuyên hái lượm mấy thứ ngoài dã ngoại, tuy Tác Nhĩ hơi gầy, cơ thể nên có đều có, Mạc Tuy đưa tay nhéo nhéo, cảm thấy tố chất thân thể Tác Nhĩ nếu săn thú sẽ không trắc trở quá lớn.



“Ha ha ha Mạc làm gì đó, nhột quá…”



Lúc Khế Gia tìm được người liền thấy hai người cởi sạch ở trong sông đùa giỡn (sương mù!), vô luận là bộ dạng Tác Nhĩ cười đến thoải mái hay là biểu tình Mạc Tuy có chút bất đắc dĩ lại mang theo nét cười đều làm cho tâm tình vốn rất tốt của Khế Gia suy sụp, trong lòng buồn bực rất khó chịu.



(trong ngoặc của tác giả)



Động tĩnh của hình thú thật sự không cách gì không chú ý tới, Mạc Tuy quay người liền thấy Khế Gia xòe móng vuốt một đường chạy vội tới, sau đó hóa thành hình người nhào tới trên người mình. Cơ thể tắm nước lạnh nhiệt độ có chút thấp gặp phải thân thể nhiệt độ cao của Khế Gia, nơi da thịt đụng chạm cực kỳ ấm áp.




“Mạc, ta đói bụng.” Biểu tình của Khế Gia rất là vô tội lại mang theo nũng nịu đáng thương, khiến Mạc Tuy không có biện pháp từ chối.



Quấn váy da bên hông, Mạc Tuy ném gùi qua cho Khế Gia, xoa xoa đầu cậu: “Đi, về làm đồ ăn ngon.”



Con mồi Khế Gia săn được rất lớn đủ cho ba người ăn hai ngày, bắc đá phiến, dùng quả ớt mới hái được xào với thịt, lại ăn canh cá, Mạc Tuy còn nướng mấy củ khoai tây, lúc trước Tác Nhĩ chưa từng ăn loại thực vật đào dưới đất lên này, dùng chung với thịt ăn đến miệng đầy dầu, vốn bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ mà khuôn mặt hơi tái hiện tại hồng nhuận không ít, ánh mắt nhìn về phía Mạc Tuy dị thường nhiệt tình.



“Thứ này thơm quá, còn thật no bụng.” Tác Nhĩ rất không nỡ nuốt miếng khoai tây cuối cùng vào bụng, “Trong rừng hình như còn rất nhiều thứ giống như vậy, nếu thế mùa đông cũng không sợ đói.”



“Bên cạnh rừng có rất nhiều thứ có thể ăn, mùa đông năm nay hẳn sẽ sống dễ chịu hơn nhiều.” Mạc Tuy biết mùa đông của á chủng phi thường khó khăn, thức ăn có thể dự trữ vô cùng hữu hạn, lại không cách nào đi săn được, rất nhiều á chủng sau khi tách khỏi cha mẹ không chống đỡ nổi mấy mùa đông đã bị đói chết.




Tác Nhĩ tựa hồ nhớ tới cái gì, biểu tình sa sút trong nháy mắt, sau đó lại lộ ra nụ cười rất sáng lạn: “Thật tốt, có thể quen biết được Mạc.”



Ăn cơm tới xong Tác Nhĩ ôm khoai tây Mạc Tuy đưa y vô cùng cao hứng quay về, Khế Gia vẫn bị ngó lơ lúc này mới lượn qua, dựa trên lưng Mạc Tuy cọ cọ: “Mạc, ngày mai Tác Nhĩ còn tới sao?”



Mạc Tuy gật đầu: “Tuy phòng ở đã đắp kín, nhưng ta còn muốn gia cố bên trong một chút nữa.” Mùa đông quá mức lạnh lẽo, Mạc Tuy đang muốn làm một cái kháng* trong phòng.



(*kháng – giường lò: là một loại giường có thể nhóm lửa sưởi ấm, lưu hành ở phía Bắc TQ, nông thôn Mông Cổ)



“Vừa lúc ngày mai ta không cần ra ngoài đi săn, cũng giúp Mạc nha.” Hôm sau ba người làm cùng hiệu suất vô cùng cao, Mạc Tuy ngăn nhà làm ba gian, một gian để làm phòng ngủ, làm một cái giường lớn, một gian để chứa đồ, còn một gian khác dùng làm phòng khách, còn ngăn ra một lò sưởi âm tường mùa đông sẽ dùng để nhóm lửa nấu cơm, nhiệt khí sinh ra trực tiếp dẫn tới kháng, mặc dù có chút chẳng ra sao, nhưng đã là cực hạn của Mạc Tuy rồi.



Bảo Khế Gia đào hai cái hang nước lại dọn đồ vật trong nhà cũ lại đây, phòng mới xem như chính thức làm xong. Phòng ốc tuy đơn sơ nhưng là nhà chính mình dựng, Mạc Tuy vô cùng hài lòng.



“Nhà các ngươi xây xong rồi, về sau ta sẽ không thể chực ăn chực uống.” Tác Nhĩ ra ra vào vào dạo hai vòng, vẻ mặt tiếc hận không chút nghiêm túc.



“Tác Nhĩ, ngươi còn nhớ rõ lúc chúng ta quen biết ta và ngươi đã nói gì không?” Mạc Tuy vừa trải da thú lớn lên giường, vừa không để ý hỏi.



“A?” Biểu tình Tác Nhĩ từ nghi hoặc chậm rãi biến thành kinh hỉ, hầu như muốn nhào tới ôm lấy Mạc Tuy, “Mạc, ngươi là nói, người muốn dạy ta săn thú sao?”



Mạc Tuy gật đầu: “Ngày mai ta sẽ cùng Khế Gia đi săn thú, ngươi cũng có thể đi, những gì ta có thể dạy đều sẽ dạy ngươi, chỉ cần ngươi có thể kiên trì được.”