Vô Trảo Dã Thú - Không Móng Vuốt Cũng Là Dã Thú

Vô Trảo Dã Thú - Không Móng Vuốt Cũng Là Dã Thú - Chương 22




Bởi vì vị trí địa lý của bộ tộc phía Đông quá tốt, lại có thể chế tạo muối, mùa xuân có rất nhiều thú nhân bộ tộc khác tới trao đổi vật tư, thời gian lâu dài mọi người cũng quen biết nhau. Trong bộ tộc lại không đặc biệt sắp xếp chỗ ở cho chú nhân bên ngoài đến, thế nhưng bộ tộc gần núi, cách đó không xa có rất nhiều nhân công tạc sơn động, thú nhân bên ngoài tới trước được trước, ít nhất không tới mức dã ngoại ngoài trời.

Đến nơi đoàn người cũng liền an tâm, tìm một sơn động coi như lớn ở tạm, bởi vì đã là buổi chiều, Lạp Đạt nghĩ nghĩ vẫn quyết định hôm sau mới bắt đầu trao đổi muối, hôm nay nghĩ ngơi và phục hồi cho tốt trước.

“A…” Trong bụi rậm rậm rạp sát biên giới bộ tộc, Mạc Tuy bị Khế Gia đặt trên cây khô hung hăng hôn, tuy rằng sau lưng đụng trúng vỏ cây thô ráp có hơi đâu, Mạc Tuy vẫn ôm Khế Gia kéo cậu lên người mình, để cậu hôn càng thêm thoải mái. Sau khi vào sơn động ở trú mưa hai người đều rất thu liễm, sơn động không thể so với dã ngoại, một ít tiếng động nhỏ đều sẽ bị nghe thấy rất rõ, đừng nói Khế Gia không nhịn được, cho dù là Mạc Tuy cũng bị hôn môi khẩn thiết cấp tốc khơi lên lửa.

Bởi vì dùng sức quá mạnh môi đập trúng răng, Mạc Tuy liếm liếm vết rách nhỏ trên môi, một tay tác loạn trên mông Khế Gia, trên mặt cũng rất bỡn cợt cười nói: “Vội vã vậy sao.”

“Chúng ta chỉ nói ra ngoài tắm rửa, về trễ Lạp Đạt lại lo lắng.” Tay Khế Gia mò tới bộ vị đã cứng rắn nóng bỏng của Mạc Tuy, thanh âm khàn khàn mang theo ý cười, hơi vội vàng dán lên Mạc Tuy ma sát, “Mỗi ngày chỉ có thể nhìn Mạc mà cái gì cũng đều không được làm, thật sự là quá khó nhịn, lẽ nào Mạc không gấp sao?”

Mạc Tuy cười khẽ một tiếng, đè gáy kh hôn lên, hai vật lửa nóng được bao lấy nhanh chóng an ủi, thân thể hồi lâu không giải tỏa rất nhanh kích động, chất lỏng dinh dính thấm ướt đầu ngón tay, tiếng nước rất nhỏ trong đêm khuya vắng vẻ phá lệ rõ ràng, bên tai Khế Gia đỏ bừng một mảng, thân thể lại càng thêm kích động.

“Ưm…” Khế Gia khó nhịn giật giật thắt lưng muốn giải thoát, thở dốc mang theo hơi thở ấm nóng, “Mạc… nhanh hơn chút nữa…”

“Được.” Ôn nhu hôn lên môi Khế Gia, động tác trên tay Mạc Tuy càng thêm hung mãnh, ngón tay thỉnh thoảng cọ qua phần đỉnh nhạy cảm, khiến Khế Gia căng chặt thân thể, tay cũng phủ lên, khẩn thiết lắc đầu.

“Quá… Quá nhanh…” Bàn tay muốn kéo tay Mạc Tuy tê dại vô lực, bộ vị phía sau đã lâu không bị xỏ xuyên rục rịch chộn rộn, ánh mắt Khế Gia mờ mịt, cổ hơi ngẩng để Mạc Tuy mút liếm.

Bàn tay bao phủ trên tay Mạc Tuy bị lôi kéo nắm lấy thứ nóng hổi dán cùng một chỗ, Mạc Tuy đè thấp thanh âm tràn ngập dụ dỗ làm cho không ai có thể kháng cự: “Khế Gia tự mình tới có được không?” Khế Gia mơ hồ đáp ứng, hai tay bao lấy nơi nào đó, tùy ý tay Khế Gia vuốt ve chung quanh, cuối cùng dính thuốc cao không biết lôi ra lúc nào thăm dò vào nơi đã liên tục co rút.

Ngón tay quen thuộc tìm được bộ vị khiến Khế Gia thoải mái nhất, Khế Gia kêu lên một tiếng đau đớn, thắt lưng tê dại vô lực, bị Mạc Tuy ôm chặt dựa vào trên người, chờ ba ngón tay có thể tự do ra vào, bắp đùi thon dài rắn chắc của Khế Gia bị nhấc lên, bộ vị cứng rắn thong thả mà kiên định đâm vào.



Khế Gia thất thần nhìn mặt Mạc Tuy, trong tay còn máy móc làm việc rất nhanh, thẳng đến khi thứ trong thân thể đâm vào nơi trong cùng dán vào nơi thoải mái nhất không nhúc nhích, thân thể căng thẳng co giật hai cái, thân thể Khế Gia triệt để mềm nhũn, thở hổn hển dồn dập, chất lỏng dính dính trong tay chậm rãi nhỏ xuống mặt đất.

Mạc Tuy không đợi Khế Gia lấy lại tinh thần đã bắt đầu động tác, thanh âm kiềm nén trong cổ họng khiến trong mắt Mạc Tuy một mảng tối tăm, trên người Khế Gia mặc dù không có khí lực, bên trong lại không ngừng co rút, chờ Khế Gia chậm rãi lấy lại sức, trên mặt trướng đến đỏ bừng, người lại áp tới, bưng mặt Mạc Tuy hung hăng hôn lên, nơi vừa phát tiết cũng lần nữa kích động.

Hồi lâu không phát tiết, Mạc Tuy cũng rất nhanh hoàn thành pháo thứ nhất, giúp Khế Gia rửa sạch thân thể, hai người liền đi về phía sơn động, thuận tiện còn mang theo hai con gà rừng về bổ sung một chút thể lực vừa xói mòn.


Để không ảnh hưởng cuộc sống bình thường của bộ tộc, các thú nhân đường xa mà đến có một nơi chuyên môn dùng để trao đổi vật phẩm, tuy nói đường không phải nhu yếu phẩm, nhưng vẫn là gia vị thường dùng, bất kể là thú nhân trong bộ tộc hay là thú nhân tộc khác đều cần cái này, tốc độ trao đổi xem như nhanh, mà thảo dược do Tát Phi phụ trách trao đổi, lần đầu tiên Tát Phi làm việc này, rất hưng phấn cùng các thú nhân đi ngang qua đẩy mạnh tiêu thụ, bản thân y lạp đã làm người khác chú ý, bề ngoài Tát Phi lại rất đẹp, cho dù một lọ dược cao phải hai mươi cân (10 kí) muối mới đổi được, vẫn có không ít thú nhân mang muối tới đổi.

“A, cái kia… Lôi Y ngươi chờ một chút.” Tát Phi thấy trên cánh tay thú nhân đi qua trước mặt còn tích máu, vừa định gọi người lại liền phát hiện là Lôi Y mới gặp mấy ngày trước, Lôi Y vẫn là một bộ dạng lạnh lùng không thích phản ứng người khác, tuy rằng ở trước mặt Tát Phi lại một chữ đều không thốt ra được.

Tát Phi rất nhiệt tình lôi kéo hắn ngồi bên cạnh, móc ra một miếng vải bố nhỏ lau sạch vết máu trên cánh tay Lôi Y lộ ra vết thương tuy rằng không sâu thế nhưng vẫn tróc da thịt, lôi ra thuốc mỡ tỉ mỉ bôi lên. Thuốc mỡ Y Tư làm hiệu quả đều rất xuất chúng, cảm giác đau rát sâu sắc rõ ràng dịu lại, Lôi Y nhìn gò má nghiêm túc cúi thấp đầu lôi thuốc của Tát Phi, nhãn thần vẫn luôn lạnh lùng hơi thay đổi.

“Thế nào, không đau đúng không?” Tát Phi giương mắt, vẻ mặt mong đợi nhìn Lôi Y.

“Ừ.” Lôi Y cúi đầu lên tiếng, nhìn kỹ mới phát hiện, bộ dạng Tát Phi rất đẹp, so với giống cái hắn đã gặp đều đẹp hơn, nhưng lại không giống.

“Vậy muốn đổi một lọ không, là tế tự trong bộ tộc bọn ta làm, nơi khác không nhất định có đâu, hữu dụng nhất với ngoại thương, chỉ cần hai mươi cân muối có thể đổi một lọ.” Thấy Lôi Y tựa hồ có chút thả lỏng, Tát Phi không ngừng cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ, “Cho dù thú nhân dũng mãnh nhất cũng có lúc bị thương, năm nay không đổi một lọ liền phải chờ tới sang năm.”

Mặt Lôi Y không thay đổi nhìn Tát Phi hồi lâu, nhìn tới lúc khuôn mặt tươi cười của Tát Phi đều có chút không chịu nổi, mới thấp giọng phun ra một chữ: “Được.”


Khi Lôi Y mang theo muối tới, Tát Phi đang cùng Mạc Tuy ngồi chung một chỗ nhỏ giọng nói gì đó, nói nói, mặt Tát Phi liên đỏ, ngũ quan nguyên bản đã rất diễm lệ càng thêm động lòng người. Trong mắt người khác thật sự là hình ảnh mờ ám liếc mắt đưa tình, kỳ thật…

“Thứ này ngươi bảo ta làm sao nói với người ta a! Ta còn chưa có bạn đời có được không!” Tát Phi hạ giọng nhanh chóng nói, hộp trúc nhỏ trong tay hung hăng nhét vào tay Mạc Tuy.

“Bạn đời tốt của y lạp, để cuộc sống của ngươi càng thêm thỏa thích.” Mạc Tuy nhét hộp lại vào tay Tát Phi, cười cười soạn cho cậu ta một câu quảng cáo, “Bạn đời ta cũng không phải y lạp, gạt người không phải thú nhân tốt.”

“Ngươi dùng không khác biệt cho rằng ta không biết? Dù sao loại chuyện này ta mặc kệ, lúc Y Tư giao đồ cho ta liền nói đưa chúng nó cho người là được rồi, hơn nữa… hơn nữa ta lại chưa từng dùng.” Tát Phi có chút không được tự nhiên xoay mặt, tiếp tục đẩy đồ vào lòng Mạc Tuy.

“Chỉ cần tìm được bạn đời, rất nhanh có thể sử dụng.” Mạc Tuy rất thản nhiên nói, lại làm cho mặt Tát Phi đỏ lên trong nháy mắt, bỏ đồ vào lòng Mạc Tuy liền quay đầu đi mất, mà Mạc Tuy cần cao bôi trơn Y Tư đặc chế hơi lộ ra biểu tình lúng túng.

Chờ Tát Phi phát hiện Lôi Y đến trước mặt cậu, màu đỏ trên mặt đã lùi đi sạch sẽ, treo lên nụ cười rất sáng lạn: “Lôi Y, là tới đổi dược cao sao?”


“Ừ.” Lôi Y đưa muối trong tay qua, trầm mặc trong chốc lát, vẫn là không nhịn được hỏi, “Các ngươi vừa rồi đang nói cái gì?”

Nghĩ đến hộp dược cao vừa rồi, mặt Tát Phi có hơi nóng lên, ấp úng nửa ngày không nói ra được một chữ. Lôi Y thấy Tát Phi hơi đỏ mặt, cảm thấy nhịp tim mình tăng tốc kì quái, gần như không cần suy nghĩ đã mở miệng: “Làm bạn đời ta đi.”

“A?” Mặt Tát Phi mờ mịt nhìn Lôi Y, trên gương mặt đó vẫn không có biểu tình gì, vừa rồi nhất định là cậu nghe nhầm.

“Ta muốn theo đuổi ngươi, mong muốn ngươi có thể trở thành bạn đời của ta.” Trên mặt Lôi Y tuy cái gì cũng chưa biểu hiện ra, nhãn thần lại rất kiên định thật lòng, “Đem sinh mệnh còn lại đều giao cho ta đi.”


Phương thức thổ lộ từng bộ tộc không quá giống nhau, chỉ là phương thức thổ lộ trực tiếp của bộ tộc Lôi Y trực tiếp khiến Tát Phi nhớ tới chuyện thật lâu trước không muốn nhớ lại, biểu tình trên mặt lạnh xuống: “Tuy rằng quả thật ta không có bạn đời, nhưng sinh mệnh còn lại của ta đã không thuộc về ta, chỉ sợ không có cách nào giao vào tay ngươi.”

Nhãn thần Lôi Y tối sầm, vẫn không nhịn được hỏi: “Vậy sinh mệnh còn lại của ngươi… cho ai?” Khác biệt văn hóa giữa bộ tộc khiến Lôi Y rất tự nhiên lưu loát hiểu lầm Tát Phi có người thích.

“Này.” Tát Phi đưa tay chỉ Mạc Tuy cách đó không xa, liền thấy Lôi Y trực tiếp đi tới, “Nè ngươi làm gì.”

“Nếu như đánh bại người ngươi thích, như vậy ngươi có thể suy nghĩ một chút theo đuổi của ta không?” Lôi Y dừng bước trước mặt Mạc Tuy, quay đầu nhìn về phía Tát Phi chạy tới.

Mặt Tát Phi đen thành đáy nồi, quả thực muốn nhào tới cắn hắn: “Ta nói thích hắn lúc nào chứ? Mặc dù là từng thích một thời gian không sai, thế nhưng hắn có bạn đời rồi có được không? Ta nói sinh mệnh còn lại của ta đã không thuộc về ta là bởi vì mạng ta là do hắn cứu…”

Lôi Y rất xoắn xuýt nhăn mày, mặc dù hình như biết là mình hiểu lầm, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu: “Ta đánh bại hắn là có thể theo đuổi ngươi?”

“Không…” Tát Phi vừa mới nói một chữ đã bị Mạc Tuy cắt ngang, Mạc Tuy vẫn ngồi dưới đất đứng lên, hai thú nhân thân cao xấp xỉ nhau đứng chung một chỗ, khiến Tát Phi kẹp ở giữa có cảm giác áp bách khôn tả.

“Đúng vậy, đánh bại ta ngươi mới có thể theo đuổi Tát Phi.” Mạc Tuy đưa tay xoa xoa đầu Tát Phi, rất thản nhiên nhìn về phía Lôi Y, “Tát Phi là ta cứu về, chính là em trai ta, nếu ngươi ngay cả ta đều đánh không lại, dùng cái gì bảo vệ cậu ấy?”

Tuy rằng ngày thường thời gian hai người gặp nhau không nhiều, dù sao Tát Phi vẫn là mình mang về, tính cách cũng hợp, Mạc Tuy cảm thấy mình mang người về, dù sao cũng quan tâm một chút.