Vô Trảo Dã Thú - Không Móng Vuốt Cũng Là Dã Thú

Vô Trảo Dã Thú - Không Móng Vuốt Cũng Là Dã Thú - Chương 16




Mạc Tuy cười búng mũi Á*: “Nghĩ nhiều ghê nhỉ, gấp gáp tìm bạn đời như vậy sao?”

(*gốc là “Mạc Tuy cười cho Á một não băng”, mà não băng “脑崩” là tên gọi khác của bệnh viêm mũi, tui dựa vào câu sau đoán nó là “búng mũi”, không biết đúng không?)

“Mới không gấp đó.” Á phùng má che chỗ bị Mạc Tuy đánh, “Bởi vì thích kiểu người như Mạc mới đến hỏi ngươi có muốn làm bạn đời của ta không nha, ta là giống cái rất có khả năng đó, Mạc ngươi phải suy nghĩ nghiêm túc nha.”

“Trong tộc thú nhân mạnh hơn ta không ít đâu, chọn ta không sợ mùa đông đói bụng sao?” Mạc Tuy rất thích Á ngây thơ thẳng thắn, cũng không ngại cùng cô vui đùa vài câu.

Á lại nhét một trái quýt cho Mạc Tuy, có chút thần thần bí bí nhỏ giọng nói: “Mặc dù mọi người đều cảm thấy ngươi không dùng hình thú rất kỳ quái, bất quá anh hai lần trước đi săn vừa vặn đụng phải ngươi và Khế Gia, nói ngươi đi săn rất lợi hại, hơn nữa các thú nhân đều vô tâm muốn chết, Mạc là thú nhân ôn nhu nhất mà ta gặp, cho gì đi săn không lợi hại nhất, nhưng chắc chắn sẽ không để ta đói bụng. Cho nên, Mạc ngươi rốt cuộc có người thích chưa?”

“Có a, ta có một người vô cùng thích, cho nên đại khái không có biện pháp ăn thịt ngươi nướng.” Mạc Tuy sờ sờ đầu Á, vỗ vỗ quần áo đứng lên, đem rau quả đã chọn xong vào giỏ, sau đó đặt thịt đã gói kĩ trước mặt Á, nhìn khuôn mặt Á không cao hứng phùng lên, nét mặt mang ý cười rất chân thành, “Về sau Á sẽ tìm được thú nhân rất tốt làm bạn đời, ta đi trước.”

Đổi xong thứ cần đổi về nhà, Mạc Tuy đưa tay vỗ vỗ Khế Gia thú hóa làm ổ trong sân phơi nắng ngủ gật, ngồi xổm trước mặt cậu hỏi chuyện lễ mừng mùa xuân, Khế Gia mơ mơ màng màng chui đầu lớn vào lòng Mạc Tuy, tìm vị trí thoải mái thở một hơi thật dài, lười biếng nói: “Hình như có chuyện đó, bất quá lễ mừng mùa xuân năm ngoái ta ra ngoài hoàn thành lễ thành niên không ở trong tộc, năm trước ta còn chưa trưởng thành.”

Mạc Tuy gật đầu hiểu rõ, vừa định đứng dậy vào nhà đã bị móng vuốt Khế Gia túm lên ngực đè xuống đất, thân thể cuộn thành một vòng bao lấy Mạc Tuy, đầu vô cùng thoải mái gối lên bụng Mạc Tuy.

“Mặt trời đẹp như vậy, Mạc ngủ với ta một lát đi.” Trong giọng Khế Gia mang theo buồn ngủ nồng đậm, cái đầu lông xù ủi ủi trong lòng, vuốt ve lông thú mềm mại, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, quả thật rất thoải mái. Thả lỏng người dựa vào Khế Gia, Mạc Tuy cũng dần dần buồn ngủ, ngủ mất.

Khế Gia vẫn nhắm mắt đợi Mạc Tuy hô hấp chầm chậm thiếp đi mới nhẹ nhàng nâng đầu khỏi ngực Mạc Tuy, nhẹ nhàng liếm một cái lên môi Mạc Tuy, con ngươi lộ ra thần sắc hài lòng, lại chui đầu vào trên người Mạc Tuy ngủ.

Mưa đầu xuân năm nay tới rất nhanh, lễ mừng cũng lập tức sắp tiến hành.

Giống cúng tế mùa đông, lễ mừng mùa xuân cũng tổ chức ở khoảng đất trống giữa bộ tộc, các thú nhân thường phơi bày hình thú để thể hiện cường tráng của mình, thành ra hôm lễ mừng các loại động vật ăn thịt khổng lồ đi lại khắp nơi. Mạc Tuy và Khế Gia ăn chút canh thịt ở nhà mới đến nơi tổ chức lễ mừng, buổi chiều các thú nhân so tài với nhau, kỳ thật cũng chính là thời gian khoe khoang bản thân rất cường tráng rất lợi hại, buổi tối mới nổi lửa bắt đầu nướng thịt.

Lễ mừng là hoạt động lớn của toàn tộc, lúc trước Khế Gia tuy đã tham gia, lần này lại là lần đầu tiên chân chính trải nghiệm, mà Mạc Tuy thật sự là lần đầu tiên. Gần trăm người nhét chung một chỗ, đi tới đi tới Mạc Tuy và Khế Gia liền hơi bị kéo giãn khoảng cách, bất quá đôi bên đều nằm trong tầm mắt đối phương, cũng không sợ bị lạc.

“Mạc!” Tát Phi ru rú trong nhà Y Tư đã mấy ngày trong hoàn cảnh xa lạ còn có chút câu nệ, vừa thấy thân ảnh Mạc Tuy liền chen qua đoàn người, đứng bên người Mạc Tuy.

Tát Phi thoạt nhìn sống ở nhà Y Tư không tệ lắm, gương mặt vốn có chút hốc hác thêm một tầng thịt, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều, thoạt trông càng thêm tinh xảo, cậu ta một đường chen qua, khiến thú nhân chung quanh không nhịn được nhìn về phía này.

“Sống quen chưa?” Mạc Tuy thấy vẻ mặt Tát Phi tươi cười rất rực rỡ, không khỏi cười theo.

Tát phi gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Mạc Tuy mang theo cảm kích, cố sức gật đầu hai cái: “Y Tư rất tốt với ta, cùng Y Tư ra ngoài hái thảo dược gặp được các thú nhân cũng đều rất thân thiện. Lần trước chỉ lướt mắt qua người ngươi thích, bất quá thấy hình thú rất oai phong, hẳn là một kẻ đi săn lão luyện, ánh mắt Mạc thật tốt đó.”

“Ta cũng cảm thấy như vậy.” Mạc Tuy nhìn thoáng qua Khế Gia cách đó không xa bị mấy giống cái bao quanh, cười rất ôn nhu, sau đó lại có chút bất đắc dĩ cảm thán, “Chỉ tiếc ta và cậu ấy không ai là giống cái, trong tộc hai thú nhân ở cùng nhau vẫn là không dễ khiến người ta tiếp nhận.”

Lông mày tinh xảo của Tát Phi hơi nhăn lại, có chút xoắn xuýt nhìn Mạc Tuy: “Mọi người vẫn cảm thấy dũng sĩ sống cùng một giống cái có khả năng mới tương đối tốt.” Tựa hồ như nghĩ tới điều gì, Tát Phi đột nhiên cười rộ lên, khóe mắt mang ý cười khiến người ta rất khó dời đường nhìn, “Nếu người Mạc thích không muốn ở cùng người, vậy để ta làm bạn đời Mạc đi.”

Mạc Tuy vừa muốn nói chuyện, cổ tay đã bị người kéo lại, vừa muốn động thủ lại phát hiện người kéo cổ tay hắn chính là Khế Gia không biết từ lúc nào đã thoát thân khỏi nhóm giống cái. Khế Gia hiếm khi trưng ra khuôn mặt không chút biểu tình, môi mím thật chặc, nói câu “Mạc, chúng ta về nhà.” liền lôi kéo Mạc Tuy bước nhanh ra ngoài, trực tiếp về nhà.

Khế Gia đi thẳng tới cửa sân nhà mình mới dừng lại, buông cổ tay Mạc, hai người đứng đối diện. Tâm tình Khế Gia rõ ràng không đúng lắm, Mạc Tuy cũng không biết nguyên nhân, không mở miệng, Khế Gia trầm mặc hồi lâu sau mới thấp giọng hỏi: “Mạc, ngươi có người mình thích sao?”

“Ừm.” Hơn nữa người này còn đứng ngay trước mắt.

Biểu tình Khế Gia đổi đổi, hít một hơi thật sâu: “Mạc sẽ cùng người đó kết thành bạn đời sao?”

Câu hỏi của Khế Gia khiến Mạc Tuy có chút nghi hoặc, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”

Đưa tay ôm lấy Mạc Tuy, Khế Gia chôn mặt trong hõm cổ Mạc Tuy, dè dặt cẩn thận lại có chút ủy khuất nói: “Mạc ngươi đừng tìm bạn đời, chúng ta cứ sống chung có được không?”

Khế Gia nói chuyện càng ngày càng khiến Mạc Tuy hoài nghi, hắn vươn tay vỗ vỗ lưng Khế Gia, nhẹ giọng hỏi: “Đêm nay làm sao vậy, lần trước không phải ta đã nói sao, nếu như là giống cái không thích, còn không bằng cùng Khế Gia kết thành bạn đời.”

Cánh tay ôm mình siết chặc, trên cổ Mạc Tuy đều là hơi nóng khi Khế Gia hô hấp, bên tai giọng Khế Gia thật thấp, mang theo dè dặt bất an: “Vật Mạc làm bạn đời ta đi?”

“Cái gì?”

Nói đều đã nói ra, Khế Gia tựa hồ thả lỏng, ngẩng đầu nhìn thẳng Mạc Tuy mặt đầy khiếp sợ, tuy rằng mặt bắt đầu nóng lên, thần sắc lại rất nghiêm túc: “Ta không thích Mạc cùng người khác kết thành bạn đời, tuy rằng cảm thấy như vậy không tốt, nhưng là vẫn muốn luôn sống chung với ngươi. Vừa nghĩ về sau Mạc sẽ sống chung với người khác, cười với người khác, cùng ngủ với người khác, ta liền chỗ nào cũng không thoải mái, Mạc chỉ có thể là của mình ta.”

Mạc Tuy không thể nói là không khiếp sợ, kinh hỉ lúc trước chưa từng dám nghĩ tới trong nháy mắt nổ tung trước mặt, tim đập kịch liệt, thế nhưng Mạc Tuy vẫn nỗ lực duy trì bình tĩnh: “Khế Gia, ngươi biết mình đang nói cái gì không?”

Khế Gia nhếch khóe môi cười cười, mặt sáp tới: “Mạc không cần cứ xem ta như đứa nhỏ cái gì cũng không hiểu, ta biết mình đang làm gì, ta thích Mạc, muốn Mạc chỉ là của mình ta.”

“Nếu chúng ta cùng một chỗ, như vậy trừ phi ta chết, bằng không ngươi sẽ không thể có con cái thuộc về chính mình, Khế Gia, ngươi từng nghĩ về việc này chưa?” Mạc Tuy lộ ra nụ cười khổ, có lẽ là hắn lo lắng quá nhiều, nhưng hắn cũng sợ tương lai sẽ có một người Khế Gia lại đột nhiên thông suốt hối hận.

“Mạc nói cũng đúng.” Khế Gia nghiêng đầu nhíu nhíu mày, có chút khó xử, “Ta không sao cả a, Mạc muốn con thân sinh sao?”

“Ta cũng không phải rất để ý chuyện con cái này.” Mạc Tuy có chút bất đắc dĩ nhìn Khế Gia, hình như trọng điểm có hơi lệch rồi.

“Vậy Mạc không thích ta sao? Không muốn sống chung với ta?” Khế Gia nhíu mày làm bộ đáng thương nhìn Mạc Tuy, trong con ngươi đen láy mang theo chút bất an, khiến Mạc Tuy thở dài một hơi.

“Sao không thích chứ?” Môi trực tiếp dán tới, hai tay Mạc Tuy vòng qua lưng Khế Gia ôm chặt người vào lòng, thấp giọng nói, “Khế Gia, ngươi không có cơ hội hối hận.”

Môi dán sát mềm mại ấm áp, khiến Khế Gia thở dài thỏa mãn một tiếng, đầy mắt đều là ý cười: “Sẽ không, Mạc luôn lo lắng chuyện dư thừa.” Tim đập vui sướng, Khế Gia cảm giác đầu óc mình có chút choáng váng, đôi môi khẽ mở trước mắt không tiếng động mời gọi Khế Gia, khiến Khế Gia không chút nghĩ ngợi hôn lên, học theo cách Mạc Tuy làm cả người cậu phát nhiệt từ rất lâu về trước, liếm môi Mạc Tuy.

Đều đã thế này còn kiềm chế sao được?

Tay đè gáy Khế Gia, Mạc Tuy câu dẫn quấn quít lấy đầu lưỡi đang liếm loạn, kích thích kịch liệt lại vừa xa lạ khiến trong cổ họng Khế Gia phát ra thanh âm khàn khàn, trúc trắc đáp lại. Nước bọt chảy xuống bên khóe môi bị Mạc Tuy liếm, Mạc Tuy nhìn Khế Gia trầm mê hơi hơi nheo mắt, khí lực trên tay cũng nhỏ dần, nhẹ nhàng mò đến sau lưng, môi lưỡi cũng ôn nhu hơn.