Làn gió ban mai thổi qua, thật sảng khoái tinh thần.
Cửu Thiên từ trong phòng của mình bước ra, nhìn khu vườn đầy hoa cỏ, hắn khẽ mỉm cười, lại một ngày có phong cảnh đẹp.
Thì ra Cửu Thiên tưởng mình sẽ không quen với cái sân sau khi cải tạo, nhưng lúc này nhìn thấy, suy nghĩ của mình là dư thừa. Không thể không nói, cái khu sân được mở rộng và cải tạo, nhìn trông quả thật đẹp hơn nhiều. Đồ dùng trong nhà tốt khiến hắn ngay cả ngủ cũng cảm thấy rất thoải mái.
Con người suy cho cùng là động vật biết hưởng thụ, chỉ là không muốn để thưởng thụ mài mòn ý chí chiến đấu.
Cất bước đi tới Tàng Thư Các Lâu, trước khi ra ngoài, Cửu Thiên phải kiểm tra một chút, bản thân thật sự tiến vào Luyện Thể cấp bảy chưa.
Dù sao Mặc Thạch mới là thứ đánh chính xác nhất để đo cho võ giả dưới Nội Canh Cảnh.
Trên đường đi, con cháu của Nhà họ Cửu nhìn thấy Cửu Thiên đều khẽ chào hỏi, đãi ngộ như này Cửu Thiên trước kia là không thể tưởng tượng được, mà bây giờ hắn đã quen.
Đến bên ngoài Tàng Thư Các Lâu, lúc này xung quanh không có ai, vừa hay thích hợp cho hắn kiểm tra.
Vững bước, Cửu Thiên hít sâu một hơi, đấm mạnh một quyền vào Mặc Thạch.
Băng Sơn Quyền.
Đột nhiên, đường văn vứt vỡ trên Mặc Thạch hiện ra, một dòng chữ lớn màu vàng kim sáng lên.
Luyện Thể cấp bảy, cao cấp.
Cửu Thiên nở nụ cười, dựa theo tốc độ tu luyện này, kiểm tra của học viện võ đạo ngày mai, hắn tuyệt đối không thành vấn đề.
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||
Khi Cửu Thiên đang vui mừng, đằng sau có giọng nói vang lên.
“Cửu Thiên, sớm như vậy đã tới Tàng Thư Các Lâu thỉnh giáo Tầm lão, đúng là cố gắng.”
Giọng nói từ xa tới gần, Cửu Thiên quay đầu nhìn, chỉ thấy ba và ông nội của hắn từ từ đi tới.
Trên mặt của hai người nở nụ cười, Cửu Thiên cung kính nói: “Ông nội, ba.”
Cửu Hạo Nhiên mỉm cười: “Giữa ông cháu chúng ta không cần câu nệ, như thế nào, dạo này tốc độ tu luyện...”
Lời nói phía sau, Cửu Hạo Nhiên bỗng không nói nữa. Bởi vì ông ta và Cửu Phong đã nhìn thấy Mặc Thạch ở đằng sau Cửu Thiên.
Một dòng chữ lớn đập vào tầm mắt của bọn họ, Cửu Phong buột miệng nói: “Con Luyện Thể cấp bảy rồi sao?”
Cửu Hạo Nhiên cười ha hả, xem ra vấn đề của ông ta là dư thừa, tốc độ tu luyện của Cửu Thiên không cần bất cứ ai nghi ngờ.
Cửu Thiên còn có thể nói gì, chỉ có thể khẽ đáp: “May mắn đột phá ạ.”
Cửu Phong cười nói: “Tu luyện không có may mắn. Một tháng lại tăng một trọng, tốc độ tu luyện của con thật sự là nghịch thiên. Nhớ ba năm đó tầm tuổi của con, tăng lên một cấp là tốn... Haizz, không nhắc cũng được.”
Đang nói thì cửa của Tàng Thư Các Lâu bỗng mở ra, Tầm lão đứng ở cửa mỉm cười nhìn Cửu Thiên.
“Cửu Phong, giao đồ cho nó.”
Cửu Hạo Nhiên cười rồi nói. Cửu Phong khẽ gật đầu từ trong ngực móc ra ba chiếc lọ nhỏ, đi tới đưa cho Cửu Thiên, nói: “Đây là Tôi Thể Tán, đồ tốt tăng cường tu luyện. Vốn hôm qua ba còn có thể mua một Hư Hỏa Quả, có nó tốc độ tu luyện của con ít nhất có thể tăng lên 20%, nhưng đáng tiếc không có mua được, chỉ có thể để lần sau. Cửu Thiên, cầm đi, cố gắng sử dụng, cố gắng sớm ngày luyện ra canh kình.”
Cửu Thiên nhìn Tôi Thể Tán, hắn há to miệng. Thì ra ba mua những thứ này đều là để cho hắn, vì vậy ba thậm chí không tiếc đắc tội với một “Luyện Khí Sĩ”.
Cửu Thiên không biết nên nói gì, cầm Tôi Thể Tán, hắn dở khóc dở cười. Những thứ này là hắn cầm đi bán, bây giờ lại xoay lại về tay hắn, đây gọi là chuyện gì.
Có điều những suy nghĩ này trong lòng hắn không thể nói ra, chỉ đành cúi người nói: “Cảm ơn ba.”
Cửu Phong nhìn sắc mặt của Cửu Thiên, hơi cảm thấy không đúng.
Quay đầu, Cửu Phong và Cửu Hạo Nhiên nhìn nhau, hai người giống như khẳng định cái gì đó.
Cửu Phong bỗng trịnh trọng nói: “Cửu Thiên, hôm qua ba nhìn thấy một người đeo mặt nạ sắt, con quen không.”
Trái tim của Cửu Thiên thắt lại, vội nói: “Không quen.”
Cửu Phong khẽ mỉm cười, nói: “Không quen à, vậy thì thôi. Nếu con quen thì tốt, dù sao ngài mặt nạ sắt có thể là một Luyện Khí Sĩ, nếu có thể kết bạn với một Luyện Khí Sĩ, vậy thật là vinh hạnh của Nhà họ Cửu chúng ta. Được rồi, Cửu Thiên, con tiếp tục tu luyện đi, đừng cứ chạy ra ngoài suốt, có thời gian thì tới sân tập võ của gia tộc, cho những tiểu bối không cố gắng kia nhìn thấy, tu luyện nên là như nào!”
Cửu Thiên gật đầu đáp, rảo bước rời đi.