"Vậy cứ thế đi, tôi đi trước."
Thấy Ngọc Kim Hương vẫn không chịu thua, tôi đành phải lạnh lùng để tài liệu trong tay vào túi công văn, giả vờ chuẩn bị rời đi.
Tôi biết, loại phụ nữ cao ngạo mạnh mẽ như cô ta chắc chắn sẽ không dễ dàng khuất phục bởi tôi.
Vì vậy tôi nhất định phải để cho cô ta ý thức được rằng, Ngô Song tôi có thể làm ra những chuyện gì!
Một khi tôi nộp những tài liệu này lên quốc gia thì chắc chắn cô ta sẽ thân bại danh liệt, thê thảm đến nỗi không muốn sống!
Bịch... Bịch... Bịch...
Bước đi của tôi trầm ổn và kiên quyết, từng bước một đi tới chỗ cửa phòng nghỉ.
Trong khoảnh khắc sượt qua Ngọc Kim Hương, tôi phát hiện tay tay cô ta đang run rẩy.
"Đứng lại!"
Nhưng lúc khoảng cách giữa tôi và cửa phòng chỉ còn một bước ngắn, đột nhiên Ngọc Kim Hương lớn tiếng gọi tôi lại!
"Sao? Đã nghĩ thông rồi?" Tôi dừng bước, chậm rãi quay đầu lại nhìn Ngọc Kim Hương.
Mà trong khoảnh khắc tôi quay đầu lại, đột nhiên bên cạnh có một bóng người xuất hiện, cùng với đó là một cơn gió to thổi qua.
Trong gió, phảng phất tản ra mùi hương trên người Ngọc Kim Hương!
Rầm!
Là Ngọc Kim Hương từ ban công lao tới, trực tiếp đóng mạnh cửa phòng lại để chặn đường đi của tôi.
Cô ta không nói gì, chỉ xoay người lại, ngay trước mặt tôi, cô ta đưa tay đưa về phía vai áo của mình, váy dài cứ thế chầm chậm trượt xuống...
Kế đó, là một cuộc chiến chiêng trống rùm beng...
Vào thời khắc này, tất cả những bực dọc và tức giận bị đè ép trong lòng tôi giống như lũ quét tới, toàn bộ đều đổ ập xuống!
Từ khi vừa bắt đầu xây dựng công ty mới, tôi đi tìm Tần Sở Thiên thì bị chặn ngoài cửa, biết anh ta ngủ với vợ tôi, còn muốn vợ tôi gọi anh ta là ba, rồi khi anh ta dùng những hạng mục nhỏ vốn không muốn nhận kia nhục nhã tôi.
Điều này, tôi đã nghẹn quá lâu rồi...
Hơn nữa cho tới bây giờ, Ngọc Kim Hương vẫn luôn dùng thái độ vênh váo hung hăng, nhìn từ trên cao xuống để khinh rẻ tôi, khiến những căm hận trong lòng tôi càng khó khắc chế hơn!
Thế nhưng vào lúc này, tất cả đều được phóng thích!
Nhìn người phụ nữ trước đây luôn ngông cuồng, tự cao tự đại, mà giờ lại không dám nói một lời, nước mắt lưng tròng ôm lấy chăn bông, chỉ biết khóc thút thít. Nó khiến cho cảm giác chính phục và cảm giác thành tựu trong lòng tôi đạt được sự thỏa mãn cực đại!
Mà cô ta, từ khi mới bắt đầu còn không tình nguyện, dần về sau thì lại yên lặng tiếp nhận, và đến cuối cùng thì cố hết sức để phối hợp, điều này càng khiến tôi cảm thấy vô cùng tự hào.
Trong cái nhìn của tôi, không có gì có thể so với loại phương thức tôi dùng để báo thù này!
Đó là cảm giác sảng khoái, vui sướng đến tột độ!
... . Đam Mỹ Sắc
Tôi cũng không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, chỉ biết vào thời khắc cuối cùng, chúng tôi đều mệt rã rời, sau đó ôm nhau ngủ...
Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời xuyên qua ban công chiếu rọi vào phòng, tôi mới mở mắt.
Chỉ thấy lúc này Ngọc Kim Hương đang yên tĩnh rúc trong ngực tôi và ngủ say sưa.
Cảnh này lại hài hòa tự nhiên đến thế, cho nên vốn không thể nhìn ra ngày thường cô ta có bao nhiêu vênh váo, có bao nhiêu cao ngạo, càng không nhìn ra cô ta là bị tôi uy hiếp nên mới phát sinh quan hệ với tôi.
Tôi yên lặng ngắm nhìn cô ta, vẻ đỏ ửng trên khuôn mặt cô ta vẫn chưa rút đi.
Cô ta đã ba mươi bảy, nhưng lại có thể bảo dưỡng giống như những nữ sinh hai mươi mấy, da đẹp trắng trẻo, vô cùng nõn nà.
Tôi không nhịn được nữa, đưa tay ra, muốn xoa nắn khuôn mặt cô ta.
"Ưm!"
Nhưng ngay khi tay tôi vừa chạm vào gương mặt của cô ta, thì đột nhiên trong mơ màng, cô ta đẩy tay tôi ra, chậm rãi mở mắt!
"Cậu..."
Khi mở mắt nhìn thấy tôi đầu tiên, cô ta tỉnh ngủ ngay lập tức, vội vàng kéo chăn màn che mình lại!
Nhưng ngay sau đó, có lẽ cô ta đã nhớ ra chuyện tối qua, vì vậy ánh mắt của cô ta chuyển từ hoảng hốt lo sợ sang mất mát và rầu rĩ.
Ván đã đóng thuyền, việc đã đến nước này, cô ta biết rõ bây giờ có nói gì cũng vô dụng, vì vậy cô ta dứt khoát không nói lời nào, cứ trốn trong chăn mặc quần áo.
"Còn gì nữa đâu và trốn với tránh, cũng không phải tôi chưa nhìn..." Tôi cười, đứng dậy vừa mặc quần áo, vừa nói với Ngọc Kim Hương đang trốn trong chăn.
Đột nhiên, Ngọc Kim Hương thò đầu ra, vẻ mặt giận dữ nói với tôi: "Ngô Song, mau đưa tài liệu ngày hôm qua cho tôi!"
Giọng điệu của cô ta lại trở về vẻ lạnh băng như trước, thật giống như chưa xảy ra chuyện gì với tôi cả.
"Tài liệu? Cái này à?"
Tôi cười nhạt, lấy tài liệu trong túi công văn ra.
Sau đó tiếp tục nói với Ngọc Kim Hương: "Đây chỉ là bản sao chép, chị có lấy được cũng vô dụng..."
"Cái gì?" Ngọc Kim Hương nghe vậy, lập tức từ trên giường bước xuống, cứ đi chân trần mà túm lấy tập tài liệu trong tay tôi, tâm trạng rất kích động!
"Bản gốc đâu? Bản gốc ở đâu?"
Từ vẻ mặt của cô ta, tôi có thể thấy cô ta rất lo tôi sẽ nộp những tài liệu này lên quốc gia!
Cũng có thể hiểu mà, dù sao mười năm xây dựng cũng không phải đùa giỡn.
"Bây giờ vẫn chưa thể đưa bản gốc cho chị." Tôi nhìn chằm chằm, nói với Ngọc Kim Hương bằng vẻ mặt nghiêm nghị.
"Vì sao? Không phải tôi đã cùng cậu..." Vẻ mặt Ngọc Kim Hương nhìn tôi đầy giận dữ, nói xong, cô ta mới nhận ra khóa của váy vẫn chưa kéo xong, nên phải vội vàng kéo lên, tránh để nó tiếp tục phơi ra.
"Chị mới làm cùng tôi một lần, nhưng vợ tôi thì sao? Vợ tôi làm cùng Tần Sở Thiên bao nhiêu lần? Thằng súc sinh Tần Sở Thiên này thuê xong cả nhà trọ rồi! Nói không chừng tối hôm qua, cũng trong khoảng thời gian đó, anh ta đã uy hiếp vợ tôi đấy! Cho dù chị làm bằng vàng thì một lần cũng không đủ để trả lại đâu, hiểu không?" Giọng điều của tôi cũng trở nên ác liệt, dùng cái giọng hùng hổ dọa người để trả lời cô ta.
Bây giờ nhược điểm của cô ta ở trong tay tôi, đương nhiên tôi có đầy đủ tự tin để tranh giành với cô ta!
"Cái gì..." Ngọc Kim Hương vừa nghe tôi nói thế thì nheo mắt lại, lập tức ngồi co quắp lại trên ghế salon bên cạnh.
Có lẽ cô ta không thể ngờ rằng, tối hôm qua vẫn chưa phải kết thúc, mà chỉ là bắt đầu...
"Vậy rốt cuộc cậu muốn như thế nào mới có thể buông tha cho bọn tôi?" Sau khi hơi sững sờ, cô ta lại đứng lên, nói với tôi bằng giọng điệu rất sốt ruột.
"Chị thì tôi có thể buông tha. Nhưng Tần Sở Thiên thì không thể. Anh ta nhất định phải trả giá thật lớn cho tội ác của mình!" Tôi nhìn chăm chú, dùng giọng nói rất kiên quyết để đáp lại lời Ngọc Kim Hương.
Nhất định tôi phải đưa hai thằng súc sinh Tần Sở Thiên và Cao Phong vào tù, nhìn bọn chúng thân bại danh liệt, để lại tiếng xấu muôn đời!
Chỉ có như vậy thì tôi mới có thể nuốt trôi cơn giận này!
"Nhưng bây giờ tôi và Tần Sở Thiên đã là châu chấu bị cột trên cùng một sợi dây thừng... Cậu muốn vạch tội anh ta thì chắc chắn tôi sẽ bị liên lụy..." Ngọc Kim Hương nhíu chặt lông mày, hữu khí vô lực mà lẩm bẩm:
"Tôi thật sự không ngờ tới, cái thứ bỏ đi như Tần Sở Thiên lại có thể lừa tôi mà làm nhiều chuyện bẩn thỉu như vậy..."
"Nếu chị không thông đồng làm bậy với Tần Sở Thiên, thì trước tiên chị có thể lợi dụng trong khoảng thời gian này để tự thoát ra, chờ sau khi chị và Tần Sở Thiên đã phân rõ giới hạn, tôi sẽ đi tố giác vạch trần anh ta. Nhưng mà..."
Tôi đang nói thì ngừng lại, dùng ánh mắt suy ngẫm nhìn Ngọc Kim Hương.
"Nhưng mà cái gì?" Ngọc Kim Hương nâng mắt, vội vàng hỏi tôi.