Ngay sau đó, tôi không biết là tôi chủ động hay là Bạch Tuyết Nghênh chủ động nữa.
Nhưng tôi biết, xe của chúng tôi ngồi là bị động.
Đong đưa lắc lư, vui vẻ lắc lư...
Trong giờ phút này, tất cả bực bội và tức giận trong lòng đều được giải tỏa, tràn đầy sung sướng, quên hết tất cả!
Phải biết rằng, trước lúc này, tất cả tôn nghiêm và thể diện tôi với tư các là một người đàn ông đều đã bị từng bước xâm chiếm ăn mòn hết tất cả.
Nhưng kể từ đó, tôi đã giành lại tất cả, giành lại toàn bộ mọi thứ.
Lúc đó tôi mới hiểu ra rằng việc đan xen giữa trả thù và sự mới lạ vậy mà là một việc sung sướng như vậy!
Tôi không ngừng nghỉ, cô ấy cũng không ngừng nghỉ.
Mặc dù đổi từ tư thế này sang tư thế khác, nhưng cũng không cảm thấy mệt mỏi hay kiệt sức gì cả, chỉ muốn tiếp tục và tiếp tục...
Khi tất cả mọi thứ yên ổn thì cũng đã là mười hai giờ đêm.
Tôi châm điếu thuốc lá cuối cùng trong bao thuốc, tôi một hơi, Bạch Tuyết Nghênh một hơi.
Hít khói vào thở khói ra cuồn cuộn, dư vị vô tận.
“Tháng sau, tôi còn có một công trình văn phòng cao ốc cần cạnh tranh, cậu có hứng thú thiết kế giúp tôi không?” Bạch Tuyết Nghênh trả một nửa điếu thuốc lá lại cho tôi rồi hỏi.
Có thể nghe ra được, giọng nói của cô ấy dịu dàng hơn trước rất nhiều.
Rất rõ ràng, cô ấy đã bị chinh phục rồi.
Dù gì thì ba năm công trường của tôi cũng không phải là vô ích, làm cho cơ thể vốn đã cường tráng của tôi trở nên càng có sức chịu đựng.
“Tháng sau sao? Chắc là không sao đâu, nhưng mà cứ lấy được đơn của cung thể thao trước cái đã.” Sau khi tôi rít một hơi thuốc lá, vẻ mặt nghiêm túc nói với cô ấy.
Đơn cung thể thao này liên quan đến việc liệu rằng công ty mới của tôi có thể trở lại mạnh mẽ được hay không.
Vì vậy, tôi dự định sẽ dốc hết sức lực.
“Vậy cậu còn đi tố cáo Cao Phong không?” Sau khi Bạch Tuyết Nghênh ngập ngừng một lúc, hỏi dò tôi.
“Từ từ đã, có lẽ chị cũng cần thời gian để thoát ra khỏi vũng bùn này.” Tôi nghiêm túc, chân thành nói với cô ấy.
Sở dĩ cô ấy sợ bây giờ tôi đi tố giác Cao Phong chắc chắn là do cô ấy lo lắng toàn bộ công ty sẽ sụp đổ.
Mà với tư cách là vợ hợp pháp của Cao Phong thì chắc chắn ít nhiều gì cũng sẽ chịu liên lụy.
Dù gì với tư cách là Tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Khải, nếu như công ty xảy ra tai tiếng thì cho dù cô ấy không biết chuyện gì thì cũng sẽ chịu trách nhiệm liên đới vì thiếu sự quản lý giám sát.
Cũng giống như tôi năm đó, cấp dưới của công ty đã sao chép nguyên xi, mà mọi hậu quả đều do tôi gánh vác.
“Ngô Song.”
Lúc này, trong mắt cô ấy có nước tụ lại, nhìn về phía tôi đầy nghiêm túc.
“Sao vậy?” Tôi nhìn về phía cô ấy, có chút ngạc nhiên hỏi cô ấy.
“Cảm ơn cậu.” Sau khi cô ấy nói xong, đột nhiên lại gần, nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt tôi.
Hừm!
Mà ngay lúc này đây ngọn lửa vừa mới được dập tắt cũng bùng phát một lần nữa.
Tôi kéo lấy cô ấy, nở nụ cười xấu xa hỏi cô ấy: “Chị muốn cảm ơn như thế nào?”
“Hôm nào đó mời cậu đi ăn.”
Nhưng mà, cô ấy gạt tay tôi ra, sửa sang lại lớp trang điểm, khôi phục lại được vẻ trong trẻo lạnh lùng mà đoan trang.
Reng reng reng! Reng reng reng!
Cùng lúc đó, chuông điện thoại cô ấy đột nhiên vang lên.
Cô ấy nhấc điện thoại, cuộc gọi đến ghi là “con gái ngoan”.
“A lô? Tiểu Nhụy?” Cô ấy ra hiệu bảo tôi đừng lên tiếng, sau đó nghe điện thoại.
“Mẹ, sao mẹ vẫn chưa về vậy?”
Mặc dù giọng nói của con gái cô ấy không lớn, nhưng tôi vẫn có thể nghe được rất rõ ràng.
“Lập tức, lập tức trở về ngay.”
“Nhanh trở về đi, con còn đang đợi mẹ về kể chuyện đó...”
“Được rồi.”
Tút... tút...
Sau khi cô ấy cúp điện thoại, cô ấy nở nụ cười hiếm hoi trên mặt.
Có thể thấy cô ấy rất thích “con gái ngoan”của cô ấy.
“Đến đây thôi, tôi phải đi về rồi.” Cô ấy nhìn tôi một cái, ra hiệu cho tôi xuống xe.
“Được rồi.” Sau khi tôi nhìn đồng hồ rồi gật đầu với cô ấy.
Mười hai giờ rồi, đây có lẽ là lần đầu tiên kể từ khi kết hôn, muộn như vậy rồi mà vẫn chưa về nhà.
Sau đó, tôi đứng dậy mở cửa xe, chuẩn bị xuống xe.
Lúc này tôi mới phát hiện ra chiếc xe của cô ấy là xe Mercedes trị giá trăm vạn, không chỉ rộng rãi mà giảm xóc cũng tốt.
“Ngô Song, chuyện ngày hôm nay...” Bỗng nhiên, Bạch Nghênh tuyết gọi tôi lại.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không nói với người khác đâu.” Tôi cười với cô ấy, sau đó đóng cửa xe lại.
...
Khi về đến nhà thì đã một giờ rồi.
Nhưng làm cho tôi bất ngờ là vợ của tôi vậy mà lại vẫn chưa về nhà.
Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao tiền lương của cô nàng này lại cao như vậy, buổi sáng tám giờ ra khỏi nhà, một giờ sáng ngày hôm sau vẫn chưa trở về, “thời gian làm việc” dài như vậy hoàn toàn hơn cả thời gian làm việc của tôi để giao hàng và chuyển gạch trên công trường...
Tít tít tít! Tít tít tít!
Trong lúc tôi còn đang cảm thấy đau lòng, wechat của điện thoại đột nhiên vang lên.
Tôi cứ nghĩ là vợ gửi tin nhắn cho tôi, vội vàng ấn mở màn hình.
“Tôi trở về nhà rồi, ngủ ngon.”
Người gửi tin nhắn cũng không phải là vợ mà là Bạch Tuyết Nghênh.
Lúc mới nhìn thấy tin nhắn này, tôi đã có chút sững sờ.
Nói với tôi rằng cô ấy đã về nhà rồi? Còn nói chúc ngủ ngon với tôi? Thế này... là thế nào nhỉ?
Nhưng chốc lát, hình như tôi lại nghĩ thông suốt rồi.
Cô ấy đã hơn ba mươi tuổi, suốt ngày ở nhà trông nom cuộc sống, không thể không có nhu cầu được.
Từ biểu hiện làm người ta kinh ngạc của cô ấy trên xe là có thể đoán được ra rồi.
Nghĩ tới đây, khóe miệng của tôi không khỏi cong lên một chút.
“Cao Phong ơi là Cao Phong, cho tôi cắm sừng phải không? Tôi không chỉ phải trả cho nguyên xi tất cả chiếc mũ lông xanh này! Sớm muộn gì tôi cũng sẽ đưa anh vào ăn cơm nhà nước.”
Reng reng reng! Reng reng reng!
Đột nhiên, điện thoại di động trong tay đột nhiên lại vang lên.
Là điện thoại của vợ gọi đến.
Có nên nghe không? Đây là một vấn đề rất thực tế đặt ở trước mắt tôi.
Nhưng lỡ cô ấy đang chơi trò chơi, cố ý gọi điện cho tôi…
Nghĩ đến đây, tôi giận run cả người.
Nhưng nếu mà không nghe thì lại không có cách gì nói nổi.
Dù sao cũng đã nhiều năm như vậy, tôi chưa bao giờ không trả lời điện thoại của cô ấy, điện thoại di động của tôi cũng luôn mở một ngày hai mươi tư giờ, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày.
Bây giờ nghĩ lại, thật đúng là nực cười, tôi đã đối với cô ấy như này rồi, cô ấy lại đối với tôi như như vậy...
Sau khi do dự hết lần này đến lần khác, tôi vẫn nghe điện thoại của cô ấy.
“A lô? Vợ à?”
“A lô? Là chồng của Liễu Tâm Thuần phải không? Cô ấy đang ở khách sạn lớn Đế Hào, uống say rồi, anh tới đây đón cô ấy đi...”
Tút...tút...
Tôi còn chưa kịp trả lời mà đầu dây bên kia đã cúp thẳng điện thoại.
Bà nó chứ...
Phải biết là vợ tôi từ trước đến nay đều không động đến rượu!
Bây giờ tốt rồi, trong “năm loại độc”, chỉ còn thiếu nước chưa đi đánh bạc thôi...
Tức thì tức, người thì vẫn phải đi đón về.
Dù gì người ta cũng đã gọi rồi điện thoại rồi, nếu như tôi không đi thì chắc chắn sẽ lộ ra tôi rất không có khí phách.
Đi theo hướng dẫn, lái xe hết nửa tiếng đồng hồ thì tôi đã đến khách sạn Đế Hào, nhưng gọi điện thoại cho vợ lại luôn trong trạng thái tắt máy.
Không còn cách nào, tôi đành phải tìm phòng bao này cho đến phòng bao khác.
“Anh là chồng của Liễu Tâm Thuần à?”
Bỗng nhiên, trên hành lang, có một người đàn ông gọi tôi lại.
Lúc trước, khi đưa vợ đến công ty đã từng gặp người này một lần, là đồng nghiệp của vợ tôi.
“Đúng vậy, anh có nhìn thấy vợ tôi không? Ở phòng bao nào vậy?” Tôi gật đầu với anh ta.
“Không cần tìm đâu, Tổng giám đốc Cao của chúng tôi đã đưa cô ấy đi về rồi.”