Vợ Tôi Mỗi Ngày Đều Giả Nghèo

Vợ Tôi Mỗi Ngày Đều Giả Nghèo - Chương 40: 40: Gặp Nhau




Vu Tư Linh ăn cơm xong liền trở về trường, chương trình học của hai ngày tiếp theo rất đuối, hơn nữa Lê Nguyệt Uẩn còn phải ở nhà thêm hai ngày nữa, nàng dứt khoát đến trường ở.

Đương nhiên nàng cũng không nhàn rỗi, quyết định tập hợp trí tuệ của mọi người, ở trên diễn đàn của trường học mà phát bưu thiếp ——

Chủ thớt: Sắp đi xem mắt rồi, làm sao để đối phương ghét bỏ mình? Và làm sao để ba mẹ không bao giờ ép mình đi xem mắt nữa?

1: Mang theo bình axit đi.



2: Thái độ ác liệt một chút, trang điểm xấu một chút, chất giọng the thé một chút, giả vờ ủ rủ.



3: Câu này tôi biết nè! Cậu chỉ cần trong toàn bộ quá trình đều rung đùi đắc ý là được rồi, người khác nhất định sẽ xem cậu là đứa thiểu năng trí tuệ, sau đó lời đồn lan truyền khắp muôn nơi, về sau không ai dám tìm cậu xem mắt nữa, vô cùng hữu hiệu.



4: Chủ thớt là nam hay nữ? Nam thì nói đối phương có nguyện ý bỏ ra trăm vạn tiền hồi môn hay không, sau khi kết hôn cần phải ở nhà chăm lo con cái việc nhà, không cho phép cùng người khác phái tiếp xúc.



Là nữ thì nói bên nam có nguyện ý bỏ ra trăm vạn tiền hồi môn hay không, sau khi kết hôn cần phải ở nhà chăm lo con cái việc nhà, không cho phép cùng người khác phái tiếp xúc! Cười xấu xa.jpg

5: Trái lại cũng không cần phải bài xích việc xem mắt đâu, lỡ như gặp được định mệnh thì sao.

6: Lầu trên đọc tiểu thuyết xem TV quá nhiều rồi, trong đời sống thực tế nào có thể có bao nhiêu trường hợp xem mắt thì gặp được chân ái là cao phú soái (cao ráo, giàu có, đẹp trai) hay là bạch phú mỹ (trắng trẻo, giàu có, xinh đẹp) chứ, chủ thớt vẫn là sinh viên, không gấp!

Vu Tư Linh ở trên diễn đàn đọc mấy ý kiến có tính khả thi, chờ đến khi trở lại phòng trọ vào cuối tuần, thấy phòng vẫn còn trống vắng nhưu cũ, không nhịn được có chút hiu quạnh.



Chịu không nổi liền muốn gọi điện cho Lê Nguyệt Uẩn, nhưng lại sợ quầy rầy đến đối phương.



Không biết tại sao, trong lòng có chút bị đè nén, có lẽ là cảm thấy bản thân sắp đi xem mắt, tuy rằng hoàn toàn nắm chắc kết quả thất bại trong buổi xem mắt này, nhưng vẫn cứ cảm thấy có lỗi với Lê Nguyệt Uẩn.



Mà Lê Nguyệt Uẩn ở bên này cũng buồn bực không vui nổi, đương nhiên, là toàn bộ Lê gia đều buồn bực không vui.



Hai ngày trước sau khi Lê Thâm Tinh lộ ra bạn trai vừa nghèo vừa già của mình xong, ba mẹ hai người liền tìm mọi cách để tìm hiểu lai lịch của đối phương, động một chút liền tức đến muốn bệnh tim.



Lê Thâm Tinh cũng sẽ không chăm sóc ông, chỉ có Lê Nguyệt Uẩn ở lại nhà chăm sóc cho hai người già, đã thế còn bị chỉ chỏ.



"Nguyệt Uẩn, con đã nói đi xem mắt thì được không nuốt lời.



Bên Vu gia đều đã sắp xếp thời gian và địa điểm xong hết rồi, nếu con dám cho người ta leo cây, thể diệi của Lê Nguyên Dã ba đây không còn chỗ để đâu." Lê Nguyệt Uẩn vỗ bàn, "Đừng để cho người ta chê cười ba có hai đứa con gái cũng nuôi không tốt."

"Con đã biết, ba." Lê Nguyệt Uẩn bất đắc dĩ mà thu dọn chiếc bàn nhỏ ở trên giường, lại rót cho ông ly nước ấm, "Nào, uống miếng nước trước đi, sắp ăn cơm rồi."

Lê Nguyệt Uẩn uống mấy ngụm nước: "Con cũng không được hù ba, nghe chưa."

"Vâng." Lê Nguyệt Uẩn trong lòng cũng đã tính toán, trước mắt phải để Lê Nguyên Dã bình tĩnh mới là việc quan trọng nhất, "Ba, xuống giường ăn cơm đi."

Lê Nguyên Dã nhìn thoáng ra bên ngoài: "Lê Thâm Tinh đâu? Sao không thấy nó tới nhận sai hả? Ba ruột của nó đã nằm ở trên giường luôn rồi, cũng không tới thăm một chút sao?!"

"Bạn trai của nó trở về nước, vừa mới đi ra cửa đón." Lê Nguyệt Uẩn nói.





"Trở về nước?" Lê Nguyên Dã nhất thời hứng thú, nhỏ giọng hỏi: "Vậy lát nữa sẽ dẫn về nhà ra mắt sao?"

"Chắc là vậy." Lê Nguyệt Uẩn nói, "Mẹ đã căn dặn phòng bếp làm nhiều đồ ăn một chút."

Lê Nguyên Dã gật đầu, xốc chăn lên, dứt khoát lưu loát mà nhảy xuống giường, đi ra phòng khách, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng kèn xe, vội vàng ho khan vài cái, suy yếu mà cong eo ngồi xuống.



Một lát sau, Lê Thâm Tinh dẫn một người đàn ông đi vào, ước chừng cao một mét tám lăm, mang mắt kính, một khí chất thư sinh văn nhã, cùng với hình tượng cô em gái nóng bỏng đánh trống thổi kèn náo loạn tứ phương của Lê Thâm Tinh, hoàn toàn trái ngược.



"Ba mẹ, chị, bạn trai con tới rồi." Lê Thâm Tinh hét lớn lên.



"Ồn cái gì mà ồn, chúng ta không phải không có mắt nhìn."Lê Nguyên Dã ngẩng đầu lên, đôi mắt lại không nhịn được mà liếc người đàn ông kia một cái.



Người đàn ông nho nhã lệ độ mà cúi chào bọn họ một cái: "Bác trai bác gái, chào mọi người, con là Lâm Ngữ Thành, bạn trai của A Tinh."



"Mau mau, mau ngồi xuống nói chuyện đi." Trương Tình Không vui mừng không thôi, nháy mắt của Lê Nguyên Dã: "Ngữ Thành cũng đâu có già đâu."

"Ai nói không già." Lê Thâm Tinh ghét bỏ nói, "Sắp hai mươi sáu rồi, còn không già sao?"

Lê Nguyệt Uẩn: "..." Cảm ơn, xúc phạm rồi nha.



Lâm Ngữ Thành nhoẻn miệng cười: "Em nói đúng rồi."

"Ngữ Thành bây giờ đang làm công việc gì sao?" Trương Tình Không lại hỏi.



"Gần đấy đang thực tập ạ, là một nhân viên lập trình của Microsoft." Lâm Ngữ Thành khiêm tốn nói.



Trương Tình Không vui vẻ mà nói với Lê Nguyên Dã: "Không tệ nha! Có tiền đồ!"

Lê Nguyên Dã cũng gật đầu nhẹ.



Về sau cuộc nói chuyện liền thuận lợi không ít, Lê Nguyệt Uẩn cũng từ đó mà biết được chuyện tình yêu lúc trước của hai người, chuyện này không nhắc cũng không sao.



Cô nhìn một nhà hòa thuận vui vẻ như vậy, một giây trước còn vì bạn trai vừa nghèo vừa già của Lê Thâm Tinh mà tức giận, quay đầu lại liền cảm thấy đối phương đặc biệt tốt.



Quả nhiên đây là hiệu quả phá vỡ giá trị của nguyên tắc của Lê Thâm Tinh sao?

Lại nói tiếp , nếu ngay từ đầu Lê Thâm Tinh nói với ba mẹ, bạn trai em ấy là một người đang thực tập tại Microsoft, gia cảnh vô cùng bình thường, không phải xuất thân trong gia đình là phần tử trí thức, vậy ba mẹ rất có thể còn muốn suy xét hoặc khảo sát một chút nữa, sao lại nhanh như vậy thì đã chấp nhận đối phương rồi?

"Chị, chị đang làm gì vậy, mau tới đây ngồi đi." Lê Thâm Tinh vẫy tay.



Lê Nguyệt Uẩn ngồi xuống một bên, Lâm Ngữ Thành cũng theo đó mà kêu một tiếng chị, cô gật đầu, tham gia vào đề tài trò chuyện, lại thất thần.



Thật lâu sau, Lê Nguyên Dã nhìn ra cô có điều muốn nói, chủ động hỏi: "Con muốn nói gì sao?"



"Ba, kỳ thật con cũng có chuyện muốn nói..." Lê Nguyệt Uẩn lấy hết dũng khí nói, "Kỳ thật con cũng đã có bạn gái rồi."

Mọi người: "???"

Lê Nguyên Dã: "..."

"Em ấy cũng rất nghèo." Lê Nguyệt Uẩn nói.



Mọi người: "..."

Lê Nguyên Dã giơ tay ngăn cô tiếp tục nói: "Con có phải muốn nói là, nó cũng rất già không?"

"Không,"Lê Nguyệt Uẩn lắc đầu, "Là con già."

"À." Lê Nguyên Dã chỉ lên trên lầu rồi nói, "Trở về phòng của con đi, đừng ở đây nói bữa nữa, đừng cho rằng ba không biết con đang muốn trốn tránh chuyện xem mắt."

Lê Nguyệt Uẩn ngoan ngoãn đi lên lầu, còn có thể nghe thấy tiếng cười hì hì của Lê Thâm Tinh đang cáo trạng với bạn trai của em ấy: "Ngại quá, chị của em chính là có chút phản nghịch, một chút cũng không giống em vừa thành thục ổn trọng lại đoan trang như vậy."

Lê Nguyệt Uẩn: "..."

Lê Thâm Tinh ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, bỗng nhiên ngẩn người, rốt cuộc cũng bị mình phát hiện rồi!

Chị già quả nhiên là có người yêu rồi, vừa nãy dưới tình thế cấp bách mới nói ra lời thật lòng.



Khó trách không dám nói ra, hóa ra là một tiểu tình nhân vừa nghèo vừa nhỏ tuổi à?

"Ba, con cảm thấy, chị ấy có thể không phải là nói dối đâu." Lê Thâm Tinh cẩn thận mà nói, "Nói không chừng chị ấy thật sự đang có bạn gái đấy."

"Bây giờ biết nói giúp chị con rồi à?" Lê Nguyên Dã liếc mắt nhìn cô một cái, "Con cũng ngoan ngoãn trở về phòng cho ba luôn đi."

Lê Thâm Tinh: "..."

Đợi sau khi hai chị em đi lên trên lầu, Lâm Ngữ Hành mới biết được, bản thân sẽ được trải nghiệm qua thử thách do ba vợ bố vợ vừa mới thiết kế ra.



-------------------------

Lê Thâm Tinh tức giận mà đi vào phòng của Lê Nguyệt Uẩn: "Đều tại chị."


"Chị làm sao." Lê Nguyệt Uẩn đang xử lý công việc, cũng không ngẩng đầu lên mà nói, "Em lại nói gì với ba rồi."

Lê Thâm Tinh: "Em nói chị có bạn gái, ông ấy kêu em cút lên đây."

Lê Nguyệt Uẩn dừng động tác lại: "Em làm sao biết được?"

"Không phải chị vừa mới nói sao?" Lê Thâm Tinh ngồi xuống bên cạnh cô, bà tám hỏi: "Chị, bạn gái của chị rốt cuộc là nghèo đến mức nào a?"

"Chính là rất nghèo." Lê Nguyệt Uẩn đánh bàn phím vô cùng nhanh.



Lê Thâm Tinh tiếp tục hỏi: "Rất nghèo là nghèo đến độ nào? Em cảm thấy bạn trai của em đã đủ nghèo rồi."

Lê Nguyệt Uẩn: "Còn nghèo hơn so với cậu ấy."

Lê Thâm Tinh: "Không thể nào, cô ấy làm gì?"

Lê Nguyệt Uẩn buột miệng thốt ra: "Học sinh giỏi của Lam Tường."

"..." Lê Thâm Tinh trợn mắt, "Em nghi ngờ chị đang gạt em."



Lê Nguyệt Uẩn nói: "Tin hay không thì tùy, trở về phòng của em đi."

Lê Thâm Tinh chợt nhớ ra: "Chị, chị không phải sắp xem mắt sao? Đối phương không phải là con gái của lão tổng sao? Chắc là chị không vứt bỏ người vợ tào khang đâu nhỉ?"

"Không thể nào." Lê Nguyệt Uẩn đậy máy tính lại, quay đầu nhìn cô, "Em trở về cho chị."

"Em tò mò thôi mà, này, chị, chị đừng đẩy em mà.



Vậy hay là chị nói cho em biết đi mà, đối tượng xem mắt của chị là ai vậy?" Lê Thâm Tinh cười nói, bị đẩy ra ngoài cũng bịt được miệng, "Đám phú nhị đại của thành phố Tuyên Dương này không có ai mà em không quen cả, chị nói cho em một chút đi mà, để em đi xem thế nào."

"Cút." Lê Nguyệt Uẩn nhốt cô ở ngoài cửa.



Buổi tối, sau khi Lê Nguyệt Uẩn thấy Lê Nguyên Dã cuối cùng không còn buồn bực nữa, mới trở về phòng trọ.



Vừa mới mở cửa ra, thì thấy Vu Tư Linh đã nằm ngủ gục trên bàn, lập tức đi đến gọi: "Linh Linh, dậy dậy, cẩn thận cảm lạnh, lên giường ngủ đi em."

"A Lê, chị về rồi!" Vu Tư Linh mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, vừa thấy cô liền vui mừng đứng lên ôm lấy cô, "Tốt quá rồi, em rất nhớ chị."

Gương mặt Lê Nguyệt Uẩn đều là sự vui vẻ: "Chị cũng nhớ em."

Hai người ôm nhau một lúc, gắn bó keo sơn mà đi tắm một lát, lại khó bề phân cách mà cùng nhau đi vào giấc ngủ.



Không biết tại sao, hai người đều vô tình mà có tình cảm sâu đậm khó xa nhau đến như vậy.



---------------

Ngày hôm sau, hai người rời giường đánh răng rửa mặt, Vu Tư Linh đã vô cùng tự nhiên mà ở trong WC ị phân, còn cùng Lê Nguyệt Uẩn ở bên ngoài nói chuyện phiếm: "A Lê, buổi tối em có một cuộc hẹn với các bạn học, chắc là phải về trễ một chút."

"Ừ được, chị cũng có việc." Lê Nguyệt Uẩn đang lo không biết mở miệng như thế nào, "Nhanh lên nào, sắp muộn rồi đấy."


"À vâng." Vu Tư Linh đi WC xong, tiện tay đi đến ban công tưới nước mấy gốc hành.



"Đừng động vào nó, đi mau thôi.



"Lê Nguyệt Uẩn nắm tay nàng chạy ra ngoài.



Vu Tư Linh cầm theo túi, thoáng nhìn qua một cái chai nước rỗng ở trong góc: "A! Chúng ta có thể bán cái chai này!"

"Không còn kịp rồi, buổi trở trở về lại bán đi." Lê Nguyệt Uẩn nói, "Chị sẽ mau chóng tan làm nhanh, trở về thì đi bán liền."

"Được!"

------------------

Buổi chiều chỉ có hai tiết học, sau khi tan học, Vu Tư Linh liền đi tìm Trương Dao Phi: "Giúp tôi trang điểm một chút."

"Dựa vào đâu mà muốn tôi giúp cậu trang điểm?!" Trương Dao Phi trợn trắng mắt: "Tôi cũng không phải nô tỳ của cậu."

"Cho cậu một cơ hội, trang điểm tôi xấu một chút." Vu Tư Linh nói, "Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có cậu mới có thể ra tay được."

"Trang điểm xấu?" Trương Dao Phi hưng phấn nói, "Cậu xác định? Sao cậu không tự trang điểm cho mình?"


"Tôi không ra tay được?" Vu Tư Linh thúc giục nói, "Nhanh lên đi, cậu có làm hay không?"

"Làm!" Trương Dao Phi hí hửng lấy đồ trang điểm ra, "Đây chính là cậu nhờ tôi đấy, cũng đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn độc ác!"

-----------------

Lái xe đến một nhà hàng cơm Tây Michelin Lê Nguyệt Uẩn xem đồng hồ, ở một phút cuối cùng mới đi vào.



Kết quả khi hỏi người phục vụ, trời ạ, cô thế mà đến sớm hơn.





Xem ra đối phương là một người không xem trọng thời gian, trừ điểm.



Cô đi đến chỗ hẹn, nhận được điện thoại của ba, đành phải chụp một bức ảnh bản thân đang ở nhà hàng để chứng minh bản thân giữ đúng lời hứa, đối phương lúc này mới yên tâm mà cúp điện thoại.



Vừa cắt điện thoại vào thì nhận được tin nhắn của Vu Tư Linh: [Chị yêu ơi, bây giờ em có việc bận, chắc là phải trễ lắm mới về được.]

[A Lê]: Không sao, em chú ý an toàn.



Chị rất nhanh sẽ trở về liền, cần đem gì về ăn không?

[Không phải 0]: Em muốn ăn dâu tây, à đúng rồi, nhớ đem ve chai đi bán nha, em sợ trễ thì người ta đóng cửa.

[A Lê]: Được.

[Không phải 0]: Bé mèo bắn tim.jpg

Lê Nguyệt Uẩn nở nụ cười, Linh Linh mới là hạt dẻ cười của cô, tùy tiện nói vài ba câu thì có thể làm tâm trạng buồn bực của cô đều tan thành mây khói.

Cô nhìn đồng hồ, đã qua mười phút rồi, chấm điểm ấn tượng về đối tượng xem mắt càng ngày càng thấp.



Thật là lãng phí thời gian của cô, chính là lãng phí thời gian cô phải trở về nhà mua dâu tây và bán ve chai, đáng giận thật.



Cô lại nhìn đi nhìn lại cách ăn mặc của mình, dựa theo sự dặn dò của Tư Vũ Đồng, mặc lên người một bộ quần áo chức nghiệp cao quý nhất, lại trưng ra nét mặt âm u, trực tiếp dùng vẻ bề ngoài để người khác biết khó mà lui.



Đợi lát nữa đối phương vừa đến, cô liền đánh đòn phủ đầu, trong lòng đã tập luyện một trăm lẻ tám kiểu nói để ép đối tượng xem mắt phải co giò bỏ chạy.



Lúc này, ở phía sau truyền đến tiếng bước chân hoảng loạn, xông thẳng đến chỗ cô.



Cô khoanh tay trước ngực, nâng cằm lên, lẳng lặng chờ đợi chiến trường Tu La sắp bắt đầu.



Một lát sau, một cô gái từ phía sau chạy đến, cúi người hạ thấp đầu với cô: "Ngại quá đã đến trễ, bên ngoài kẹt xe quá."

Lê Nguyệt Uẩn vừa định lên tiếng khiển trách về hành vi của cô, bỗng nhiên ngẩn người, cảm thấy giọng nói mà vô cùng quen tai: "Cô ngẩng đầu lên."

Đối phương ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt mèo lớn, phấn son ở trên mặt giống như tạc sơn vậy, trên má còn đánh má hồng rực rỡ, đôi mắt trang điểm thành gấu trúc, trên trán còn một có một dấu chấm đỏ cực to.

Môi như mới vừa phun máu xong, đỏ chót, nàng vốn đang cười toe toét, thì đột nhiên nụ cười sựng lại.



Vài giây sau, hai người đồng thời đều nhận ra đối phương ——

"A Lê?!"

"Linh Linh?!"

"Em/Chị sao lại ở đây?!" Hai người trăm miệng một lời mà nói.



Lê Nguyệt Uẩn kinh ngạc mà nhìn cách ăn mặc của nàng, mặc quần áo hàng vỉa hè, trên mặt lại trang điểm đáng ghét nhưu vậy, ngạc nhiên đến mức không khép miệng lại được: "Em, em không phải nói là đi chơi với bạn bè sao?"

Vu Tư Linh càng kinh ngạc hơn, nhìn thần thái cao cao tại thượng của cô, mặc trên người là quần áo thu đông của Chanel phiên bản giới hạn, trên cổ tay thì đeo đồng hồ Patek Philippe, bên cạnh đặt một chiếc túi thuộc một trong bộ sưu tập mới nhất của LV, gian nan mà chỉ vào chiếc túi, lại chỉ về phía Lê Nguyệt Uẩn.



"Chị, chị chị chị tại sao lại ở đây? Lại còn ăn mặc thế này." Vu Tư Linh hoài nghi bản thân gặp quỷ rồi, "Giờ này, không phải chị đang đi bán ve chai sao?!"